Chương
1:
Chương mở đầu : Chết đi một cách lặng yên
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
Năm 3030, Châu Á. Tại một Thành phố Abydos , một màn đêm tối đen như mực bao trùm toàn bộ thành phố , thi thoảng có những tiếng hú dài của những con thú xung quanh nơi đây ,khiến có không khí có vẻ thêm ngột ngạt và u ám.“ Ầm…Ầm...”
Đột nhiên xuất hiện những tiếng sấm liên miên vang lên giữa bầu trời, từng tia chớp màu đỏ và đen đan xen xuất hiện làm lóe sáng cả một vùng trời, tạo nên cả khoảng trời kì dị.
Ngay sau đó, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa nặng hạt, một cơn mưa rào đổ xuống nhưng kì lạ thay nó không gây tiếng động quá lớn mà lại nhẹ nhàng một cách kì lạ, đan xen trong tiếng mưa là những tiếng khóc trầm thấp vọng từ vùng bãi hoang, tiếng gào rú dữ dội của những con thú khắp nơi.
Tại một con đường ngoại ô thành phố, hai bên là từng nhà được xây dựng một cách thẳng tắp, rất có quy củ. nhưng không có ánh đèn.
" Chán thiệt, lại mưa nữa rồi cái thời tiết quái quỷ này"
Một tiếng than thở vang lên trong đêm tối vắng lặng, nhìn mãi ta mới có thể thấy được một tên thiếu niên mặc bộ quần áo màu xám đang chạy một cách thật nhanh để tìm chỗ trú mưa...
Dưới một ngôi xưởng bỏ hoang lâu ngày, thiếu niên nhìn bầu trời đen kịt đang đổ mưa rào rào mà ngẩn ra. Một cảm xúc khó diễn tả tuôn lên trong lòng khiến hắn không thể nhịn được mà cay cay con mắt. Hắn ngồi một cách lặng lẽ trong ngôi nhà bỏ hoang đó hòa với bầu không khí quỷ dị xung quanh.
Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được.
Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa .
Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước .... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực , hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình , một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường.
Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này , nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn.
Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ.
Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn.