Chương 6: Sinh Ra, Mama và..........Sữa

" A, hình như có ánh sáng"

Lưu Tuấn muốn hét lên nhưng không được, rồi từ từ hắn được đẩy ra, cảm giác như có cái gì chọc từ phía sau đó

"Phù, cuối cùng ta cũng tự do"-hắn nghĩ

Đột nhiên hắn giật mình, hắn muốn cử động nhưng tay chân lại không theo ý muốn, cứ múa may loạn xạ.

Lưu Tuấn lập tức nhận thức được hắn đã thành trẻ sơ sinh

Hắn muốn mở mắt nhìn thế giới này, nhưng lại không thể mở được, đôi mắt như dính liền với mí mắt, không mở được.

Hoảng sợ, hắn lập tức hét to trong lòng: "hệ thống"

Âm thanh lạnh nhạt vang lên "ting, chủ nhân"

Hắn tức giận nói " ta làm sao thế?"

"Ting, chủ nhân đang trong cơ thể 1 đứa trẻ mới được sinh nên tạm thời không thể khống chế được cơ thể"

Thở phù một hơi dài

Lưu Tuấn bình tĩnh lại rồi nghĩ " không ngờ ta lại được sinh ra lần nữa.........lần này nhất quyết ta sẽ hiếu thảo với cha mẹ,̣,......."

Nói đến hoàn cảnh bên ngoài, trong một căn nhà gỗ đơn sơ, mọi người trong làng Miêu đang tụ tập lại xung quanh, hôm nay, thành viên mới của làng ra đời, hơn nữa còn là con của trưởng làng, mọi người túm tụm vào xem.

Trong nhà âm thanh vẫn im bặt, thi thoảng lại truyền ra âm thanh động viên của bà mụ.

Ngôi nhà đột nhiên yên bặt, lúc sau có 1 tiếng nói vọng ra

" chúc mừng phu nhân, thật là 1 đứa bé dễ thương".

Người đàn ông to lớn liền chạy vụt đến nhìn đứa bé, có vẻ người này là cha nó, ông ta có vẻ rất hạnh phúc nhưng chợt nói

"Nhưng sao nó không khóc? Chẳng lẽ có chuyện gì?"

Người mẹ sốt sắng vội vàng nói" mau làm cho con khóc"

Bà mụ nhanh chóng véo 1 cái không mạnh cũng không nhẹ vào tay đứa bé, nó liền khóc rống lên, lúc này mọi người mới yên tâm.

Cũng trong lúc đó, Lưu Tuấn vẫn đang hỏi hệ thống, đột nhiên bị véo, hắn liền nhớ là trẻ con mới sinh mà không khóc là không bình thường. Dù cho xấu hổ vô cùng, hắn vẫn phải òa lên khóc để ba mẹ yên lòng.

Đang khóc, Lưu Tuấn cảm giác mình được đặt vào thứ gì đó, trong tâm hồn vốn đang hoảng loạn bỗng thanh bình, yên ả. Hắn không kìm được mà nhớ đến người mẹ kiếp trước, người hi sinh mọi thứ cho hắn, mà cuối cùng chính hắn làm cho mẹ thất vọng.

"Lần này ta thề, ta nhất định hiếu thảo với cha mẹ, không để cha mẹ thất vọng vì ta"

Hắn kiên định thề với lòng

Ngay thời điểm hắn vừa thề xong thì trong miệng xuất hiện một vật

Suy nghĩ đầu tiên của Lưu Tuấn: "thật mềm a~"

Hắn giật mình

"Không phải vật kia chứ??? Xem ra là đúng a"

Hắn vừa xấu hổ vừa thích thú: " không nghĩ đến mình vẫn phải bú sữa a~~ nhưng mà cũng không tệ lắm, chỉ có cái sữa hơi buồn nôn a, nhưng mà ngậm cái kia rất chi là thích a"

Khoảng 1h sau, Lưu Tuấn bắt đầu thích ứng với môi trường ngoài, tai đã có thể nghe mặc dù vẫn hơi ù ù, mắt thì đã có thể mở ra nhìn

"Ay, đúng là miêu tộc mà!!" Hắn phấn khích nghĩ

Người phụ nữ trước mắt hắn tầm 25 tuổi, ngoại hình thì giống 1 cô ngoại quốc nào đó, đặc biệt là mái tóc bạch kim, có chút xanh ngọc được buộc gọn sau đầu, 2 tai đang phe phẩy và 1 đôi mắt trong như bầu trời. Phải nói là mẹ hắn thực sự rất xinh đẹp. Nếu đó không phải mẹ hắn thì chắc chắn hắn đã đổ cô nàng rồi.

Lúc Lưu Tuấn vẫn đang nhìn mẹ mình, thì bà nhẹ nhàng bế hắn lên và cất giọng hát nghe âm điệu như hát ru, còn từ ngữ trong đó thì hắn chả hiểu gì.

Hắn không muốn ngủ, vẫn muốn nhìn mẹ kĩ hơn nhưng cái nhìn ấm áp cùng điệu hát ru nhẹ nhàng đã tiễn đưa hắn vào giấc ngủ (ngàn thu).

Sau một giấc ngủ không phải lo nghĩ gì, hắn tỉnh dậy, trong đầu nghĩ

"Hệ thống, cho ta xem trạng thái"