Nhà của Shana vô cùng rộng, khoảng bằng nửa cung điện của vua, chỉ là không xa hoa bằng thôi. Các dãy nhà sắp xếp theo hình chữ U, mỗi dãy hình chữ nhật, rất nhiều phòng. Xen giữa là 1 đài phun nước tuyệt đẹp, toàn 1 màu xanh của cỏ. Trong tình trạng đất chật người đông, những khu đất như này cực đắt, . Hơn nữa lại ở ngoại ô thành phố, rất yên tĩnh, cảnh cũng rất đẹp. Xung quanh nhà cũng không có ai, dù không thuộc quyền sở hữu của ngôi nhà nhưng cũng không được phép xây cạnh, như vậy sẽ làm mất đi tính thẩm mĩ. Khu đất phải được đặt trong 1 khu đất rộng hơn nữa. Gần như trong bán kính 10km, không có nhà, đường xá chằng chịt mà chỉ có 1 con đường đất nhỏ. Khung cảnh toàn 1 màu xanh vút tầm mắt Đằng sau là khu ở cho người hầu, thợ làm vườn,........ Màu sắc của tất cả đều là màu đá tự nhiên, nhìn trang nghiêm, hùng vĩ ngỡ ngàng. Shana đang trôn chân trước cánh cổng sắt phương tây sơn đen kia, nhìn xuyên qua cánh cổng, nàng mở to mắt ngạc nhiên
"Đây.......đây là nhà ta sao???"
Hắn chỉ nhìn thấy những khu nhà giống vầy trên tv thôi, chưa từng nhìn trực tiếp, chứ đừng nói đến sở hữu. Vancot thấy thế thì hí hửng
"Nhà của ta cũng không cách đây xa lắm, hay muội về ở với ta đi, để 1 đứa con nít 6t 1 mình, ta không yên tâm"
Shana liếc mắt, trực tiếp cự tuyệt
"Không cần"
"Được rồi.....ta cũng không thể ép muội được ......vào thôi" Vancot thất vọng nói
"Sống cùng 1 tên đàn ông sao? Ọe ọe" Shana tái nhợt nghĩ
Lính gác thấy Vancot thì lập tức chào, vẫn là động tác đặt tay lên ngực trong quân đội.
"Kính chào bá tước đại nhân"
"Được rồi. Hôm nay ta đến đây để hướng dẫn chủ nhân mới của nơi này."
Lính gác nghe xong hí hửng, đã lâu nơi này không có chủ nhân rồi. Cũng tại nó quá đơn sơ, không có vẻ hào nhoáng bóng bẩy nên ít ai để ý. Với lại gần đây cũng không ai được phong tước vị bá tước trở nên để hợp với nơi này.
"Vậy thưa ngài, chúng tôi xin được phép ra mắt chủ nhân"
Chủ nhân ngôi nhà này cũng chính là chủ nhân của họ, họ là nô lệ của ngôi nhà. Các lính gác thành kính lên tiếng, đảo mắt khắp nơi không thấy ai. Bỗng ánh mắt dừng lại ở thân hình lấp ló như ngại ngùng phía sau vị bá tước
"Thật đẹp"
2 người lính gác đồng thời thốt lên. Trong cả cuộc đời họ chưa từng thấy ai đẹp hơn, ngay cả công chúa, người được ca tụng là xinh đẹp nhất kinh thành cũng chỉ đáng xách dép cho cô bé này mà thôi.
"E hèm....khụ khụ......"
Giật mình, 2 người lính mê mẩn tỉnh lại. Họ lập tức quỳ xuống
"Thứ lỗi cho thần. Vừa rồi thần đã thất lễ. Xin hỏi bá tước đại nhân.......vị tiểu thư này....."
"Không thất thần mới lạ, đến ta còn bị mà" Vancot vênh mặt. Ra vẻ nghiêm chỉnh, hắn nói
"Đứa trẻ này là họ hàng xa của ta. Và cũng là chủ nhân của ngôi nhà này. Bá tước Zilran Shana"
2 người lính mở to mắt kinh ngạc, như không tin vào lời Vancot "bá tước? Đứa trẻ chỉ tầm 4t này?". Cho dù là con của công tước hay hầu tước thì lúc nhỏ cùng lắm là được phong tử tước mà thôi. "Hay cô bé đã lập được công lớn gì?". Cả 2 quỳ gối nhìn cô bé như nữ thần trước mặt, quên cả lễ nghi thường ngày. Còn Shana thì đang nhìn chăm chăm vào khu nhà
"Thật xinh đẹp, rất hợp ý ta. Đơn sơ giản dị nhưng rất đẹp. Đặc biệt là khu vườn, chăm sóc rất kĩ, có rất nhiều loại hoa, cây ta chưa từng thấy trong sách. Giá mà.....nàng ấy nhìn thấy......."
"Haizzzzzzzz" cất 1 tiếng thở dài não nề như ông cụ non, Shana quay qua nhìn 2 người lính đang nhìn mình không chớp mắt
"Có chuyện gì thế?"
Âm thanh thánh thót đánh thức 2 kẻ tầm thường đang mê muội trước vẻ đẹp thánh thần.
"Kính chào bá tước đại nhân"
"A, cứ gọi muội là tiểu thư thôi" Shana ra vẻ hoảng hốt nói. Hắn không thích mấy cái lễ nghi cứng nhắc. Là người thì ai cũng như ai, sao chỉ vì cái mác chức vị mà đặt mình trên người khác, tất cả đều bình đẳng, không ai hơn ai.
"Không thể thế được thưa bá tước đại nhân" lính gác trực tiếp cự tuyệt
Shana khó xử, hắn rất ghét ai gọi mình 1 tiếng đại nhân, 2 tiếng đại nhân. Nghe như nịnh bợ vậy.
"Hahahaha. Các ngươi cứ làm theo ý muội ấy đi. Dù sao Shana cũng khác các quý tộc khác. Các ngươi phải tuyệt đối phục tùng bá tước Shana. Không được trái lại dù là chuyện gì. Rõ chưa?"
Giọng Vancot lạnh dần, ánh mắt lãnh khốc, vô tình khiến 2 tên lính run rẩy.
"Rõ" chúng hét to, trong đầu thầm sợ hãi
"Được ngài Vancot coi trọng như vậy. Xem ra thân phận cô bé này sâu không lường được....."
"Ngươi làm gì thế?" Shana bực tức lên tiếng. Vốn hắn chỉ muốn họ không gọi mình bằng bá tước hay đại nhân nữa thôi, chứ không phải đe dọa làm họ sợ. Vancot vội vã thanh minh
"A, ta chỉ đang giúp muội thôi mà"
"Ngươi đang đe dọa họ thì có" Shana trừng mắt đe dọa. Nhưng lại biến thành vẻ vô cùng dễ thương.
"Haizzzzzz. Vốn dĩ ta muốn dọa mà lại để hắn thưởng thức" Shana oán trách trong lòng
"E hèm. Được rồi. Các ngươi dẫn tiểu thư xem nơi ở đi. Ta còn có tí việc" Vancot dặn dò rồi quay qua Shana, mặt buồn rười rượi
"Ta phải đi có việc rồi.........yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng quay lại thăm muội muội đáng yêu của ta. Đừng quá nhớ ta."
"Ai thèm nhớ ngươi. Tốt nhất ngươi đừng quay lại" Shana nói thẳng mặt.
"Hự" Vancot giả vờ đau lòng, ôm ngực đau đớn. Shana mặc kệ, đi vào trong lâu đài của mình. Đi trên con đường mòn nhỏ, 2 bên là 2 hàng hoa đủ loại sắc màu, mùi thảo dược được trồng phảng phất trong không khí, cộng thêm không gian xanh tươi, thoáng đãng khiến con người ta thanh thản, yên bình. 1 cảm giác xúc động bỗng tràn ngập tâm hồn Shana. Cảm giác y như lần đầu hắn trở lại ngôi nhà gỗ trong rừng của hắn và Tâm Nhi. 2 người lính thấy Shana yên lặng, 2 mắt tràn ngập đau khổ cùng nhớ nhung. Cả 2 nhìn nhau "sao 1 đứa trẻ lại có ánh mắt của kẻ đã trải qua kiếp người đau khổ?" Cả 2 đồng thời lắc đầu rồi im lặng dẫn đường. Từ khi Shana bước vào khu vườn này, mọi thứ im lặng đến lạ kì, chim không hót, nước không chảy, gió không kêu. Chỉ còn 1 sự im lặng, cô quạnh đến cùng cực. Vẫn không gian như vậy, vẫn khung cảnh như thế nhưng 2 người lính thấy như lần đầu tiên đến nơi này vậy. Sự xuất hiện của cô bé đã thay đổi mọi thứ. 2 người không khỏi theo dòng tâm trạng của cỏ cây, hoa lá, cùng cô bé mà lạc vào quá khứ. 1 quá khứ vô cùng bình thường nhưng đối với họ thì là tất cả.
Đi đến dãy nhà chính ở giữa, Shana và 2 người mới bừng tỉnh. Các dãy nhà đều cao 3 tầng như nhau. Dãy nhà của Shana là lớn nhất, dài hơn 200m, cao hơn 50m. Nhìn vô cùng hoành tráng, y như cung thẩm của các vị vua phương tây. 2 dãy nhà bên chủ yếu là phòng ngủ cho khách. Còn lại thì là phòng trưng bày, với nhiều phòng trống tùy chủ bố trí. Dãy nhà chính là phòng ngủ của Shana trên tầng cao nhất, phòng khách, phòng tiệc, phòng ăn và các phòng cho các thành viên trong gia đình. Mỗi dãy phải có hơn 50 phòng, hệt như mê cung. Shana nghe 1 người đàn phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, quản gia của khu nhà giới thiệu. Lúc đầu nghe Shana chính là chủ nhân thì bà vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ giới thiệu hết mọi thứ. Dãy nhà đằng sau chính là cho người làm. Dãy đó tồi tàn vô cùng ngôi nhàthì xập xệ cũ nát. Trái ngược hẳn với khu nhà chính. Ở đây có 20 người hầu và 5 người làm vườn. 1 con số quá khiêm tốn so với tổng diện tích cần lau chùi. Công việc chắc có lẽ quá nhiều. Làm cả ngày cũng không đủ. Họ nghỉ ngơi lúc nào? Shana nghi vấn. Tất cả ngõ ngách trong căn phòng đều sạch sẽ, tinh tươm chứ không phải vì ít người mà không làm. Chiếc cầu thang ở chính giữa sảnh lầu 1 nhìn vô cùng sang trọng. Bước lên đó, đến phòng Shana, căn phòng ngủ rộng gấp 3 các phòng khác, chiếc giường to khổng lồ, theo kiểu mái vòm bên trên. Cho 10 Shana ngủ vẫn lăn lộn thoải mái. Phòng tắm ở cuối mỗi lầu, phòng tắm riêng của chủ thì ở cuối lầu mà chủ nhân ở. Phòng tắm đó rộng gấp 3 các phòng khác, trong đó có 1 hồ nước nóng rộng bằng 1 bể bơi tiêu chuẩn. Bố trí của phòng ngủ khá đơn giản, giống phòng ngủ trái đất, nổi bật chỉ có vài bức tranh treo tường cùng 1 bộ ghế sô pha giữa phòng. Màu sắc thì được bố trí theo 3 màu chủ đạo: vàng, đỏ và trắng. Nếu bên ngoài là vẻ cổ kính, trang nghiêm thì bên trong lại năng động, rực rỡ. Shana khá hài lòng về trang viên của hắn. Đồ đạc hắn đem theo cũng không nhiều, mấy bộ váy, đồ dùng cá nhân thôi. Đem mọi thứ sắp xếp xong, Shana thay bộ váy trắng mama mua, xuống phòng ăn ở dưới lầu. Giờ mới là bữa trưa, bụng Shana đang biểu tình dữ dội, vì buổi sáng phải diện kiến đức vua nên không kịp ăn sáng.
Tất cả cả tiền để duy trì hoạt động ở đây đều dùng tiền của Đứa vua, đáng lẽ phải dùng tiền của gia chủ nhưng Shana là trường hợp đặc biệt. Mỗi 1 năm biệt thực ngốn khoảng 50 vạn kim, 1 con số kinh khủng, cho 1 người bình thường làm quần quật cả đời cũng chỉ được 10 vạn kim là cùng.
Ngồi trước chiếc bàn dài hơn 20m này, Shana kinh ngạc
"Bàn gì mà dài thế?? Chắc xếp được cả trăm món ăn"
Thức ăn được dọn lên, đủ tất cả màu sắc, sơn hào hải vị, Shana nhìn mà chóng hết cả mặt.
"Ngon quá, tay nghề của đầu bếp ở đây cũng khá đó" hắn vừa ăn vừa nghĩ, 2 mắt sáng lên, cố sức ăn
Chỉ có cái là 5 người hầu, tất cả đều là gái, lớn nhất tầm 25, nhỏ nhất là 16. Ai cũng xinh đẹp, dễ thương đang nhìn chằm chằm hắn ăn. Như kiểu hận không thể "ăn" luôn Shana vậy.
"Khụ khụ"
Shana lấy khăn, lau lau miệng. 5 người hầu kia mắt trợn trắng như không thể chịu được nữa. Nếu Shana không phải chủ nhân của họ, có lẽ nàng đã "mất đời trai" rồi a.
Shana hắng giọng, cố gắng nghiêm nghị nhất, ra vẻ nghiêm túc, nguy hiểm nói
"Gọi tất cả người làm vào đây"
5 người kia hìn như không biết hắn đang cố nghiêm túc, chỉ thấy vẻ dễ thương của đứa bé cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
"Dạ" người lớn nhất đáp