Chương 38: Đến Nơi

Không ngừng chém giết, Shana cũng không biết hắn giết được bao nhiêu rồi. Giết đến hoa mắt, chóng mặt a.

"Hệ thống, dừng mô phỏng lại" Shana nói

Hắn chỉ muốn thỏa mãn cảm giác hưng phấn khi lần đầu có cơ giáp riêng a, lại còn là thần giáp mạnh mẽ nhất nữa chứ. Cất gậy như ý vào không gian của cơ giáp, như vậy mỗi lần muốn dùng sẽ tiện lợi hơn.

"Nhưng nếu triệu hồi thần giáp ra sẽ gây động tĩnh rất lớn........haizzzzzz.....không thể tùy tiện sử dụng." Càng nghĩ hắn càng uể oải. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, nghĩ đến Kawai, trong lòng hắn quặn đau.

"Ta là tên khốn nạn...."

Shana thoát khỏi phòng tu luyện. Tâm trạng không vui cũng không buồn. Hắn nhảy lên giường rồi đánh 1 giấc đến tận sáng, có lẽ tinh thần trâu bò của hắn cũng có lúc cạn kiệt.

Hôm nay Shana được Vancot gọi dậy từ rất sớm để chuẩn bị gặp đứa vua. Du thuyền chỉ còn cách cung điện 1h nữa thôi. Tuy nhiên hắn sẽ đáp xuống bên ngoài thành để tránh gây động tĩnh với dân chúng.

Vancot giục Shana đi tắm, rồi bện tóc cho nàng, kiểu công chúa với 1 bím gọn gàng đằng sau. Rất dễ thương nhưng cũng vô cùng quý phái, gọn gàng. Kì lại là Vancot, hắn là đàn ông nhưng đôi tay rất khéo léo, hơn cả mama hắn.

"Đúng là quản gia được đào tạo có khác"

Vù vù......

Phi thuyền từ từ hạ xuống, Shana đã mặc váy đứng trước cửa từ lâu. Hắn đang cau mặt khó chịu, Shana chưa bao giờ mặc chiếc váy cầu kì, sang trọng như vậy. Xu hướng của hắn là đẹp, đơn giản như chiếc váy trắng cũ vậy.

Uỳnh..........xoạt........

Cánh cửa hạ xuống không 1 tiếng động, ánh sáng bên ngoài tràn vào. Shana vô thức đưa tay che mắt lại. Sau 1, 2s thích ứng, hắn mở mắt ra

"What the........cái gì thế này.....?"

Hắn sợ hãi, vừa nghĩ vừa lùi lại 1 bước. Đằng trước là 1 đại đội cả ngàn người, áo giáp trang nghiêm, mắt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trước mặt như muốn "ăn" vậy.

Vừa nhìn thấy Shana, tất cả đồng loạt đưa tay lên ngực, lưng thẳng, đầu ngẩng lên cao

"Kính chào bá tước đại nhân"

Sĩ khí quân nhân xông thẳng lên trời. Tất cả đồng loạt hét lên. Shana giật mình, cảm thấy thân thuộc nhưng bỗng khựng lại, hắn quay sang Vancot, người đang cười mỉm đằng sau

"Bá tước?? Ngươi sao??" Shana hỏi đầy nghi hoặc cùng ngạc nhiên

Vancot ngoác miệng cười, ưỡn ngực đầy tự hào

"Tất nhiên, ta chính là bá tước Vancot"

"Sao có thể?" Hắn nhìn Vancot như kiểu đang nhìn kẻ ba hoa, khoác lác. Sao 1 bá tước lại có phong thái như người hầu vậy?

"Thật mà, thật mà. Ta là bá tước thật đó. Xem nè" Vancot lục trong túi lấy ra 1 cái huân chương bạch kim sáng lấp lánh. Shana thông qua sách vở cũng biết đó là huân chương bá tước cao quý nhất. Không phải hắn không tin mà vì nó quá khó tin thôi. Nhìn gương mặt tội nghiệp đang giải thích của Vancot, Shana ôm bụng phì cười

"Hahaha....."

Vancot sững lại, mở to mắt nhìn đứa trẻ đang cười trước mặt mình. Quả là quá mức dễ thương "sao nữ thần lại tạo ra sinh linh như vậy?" Hắn thầm bội phục. Trước đây Vancot chưa từng nhìn thấy nàng cười. Bây giờ hắn như bị hút hồn theo nụ cười kia vậy. Shana thì khác, đang cười bỗng nàng im lặng, lưng lạnh toát mồ hôi. Hơn 1000 ánh mắt đổ dồn về phía nàng, mọi thứ yên lặng đến kì dị.

"Thánh nữ. Nữ thần hạ phàm!!" Bất chợt 1 người giữa đám lính hét lên. Thế là cả đám phá vỡ đội hình, nhốn nháo lại gần như gặp thần tượng vậy. Shana sợ hãi, nhìn đám đô con, to gấp 4 hắn chạy lại, hắn lập tức chạy ra sau Vancot. Tên kia thấy vậy liền hí hửng, ra vẻ nghiêm trang nói

"Tất cả đứng lại!! Phong thái quân nhân đâu hả? Thật mất mặt, xem ra trong doanh trại vẫn chưa huấn luyện đủ. Tất cả trở về nơi đóng quân, thực hiện huấn luyện 1000 lần cho ta" Vancot hét to, rất uy nghiêm. Bây giờ mới đúng là bá tước. Tuy bị phạt nhưng dường như chả ai sợ, mặt không chút biểu tình. Cũng phải thôi, với những người lính này thì huấn luyện là cách duy nhất giúp bảo vệ gia đình, quê hương cùng nhân loại mà không cần tố chất ma pháp. Họ là chiến sĩ, trong chiến đấu luôn xông pha tuyến đầu nhưng vinh dự lại luôn luôn thuộc về những vị pháp sư. Mà các chiến sĩ cũng không để ý đến mấy thứ hư vọng hão huyền đó, họ chỉ muốn bảo vệ quê hương, khu sống cuối cùng này mà thôi. Shana đồng cảm với họ. Nàng đọc không biết bao nhiêu cuốn sách lịch sử nhưng có rất rất ít cuốn nói về vinh quang của lớp chiến sĩ, lớp người bị đào thải khỏi hệ thống pháp sư. Shana tôn trọng họ, tôn trọng lòng trung thành, so với mấy tên pháp sư hào nhoáng mà yếu đuối kia, quả thật sự man rợ, hoang dại này hợp với hắn hơn. Núp sau lưng Vancot, Shana nghĩ nghĩ gì đó rồi đứng trước Vancot, ngắt lời của hắn

"Ưm.....ưm....... Chào mọi người!!! Tên em là Zilran Shana, mọi người cứ gọi em là Shana. Em sẽ đến sống trong thành từ bây giờ. Mong mọi người giúp đỡ ạ"

Shana hét lên, giọng nói trong trẻo rót vào trong tai tất cả. Nói xong hắn còn ngượng ngùng, đỏ mặt chạy vào núp sau Vancot.

"Thánh nữ Shana!!!! Tôi yêu người"

1 người nói, rồi cả đám hét

"Thánh nữ, thánh nữ....."

Mọi thứ trở nên quá khích, mọi người ào ào chạy đến. Vancot giật mình, dù họ là lính của ông nhưng ông cũng không thể kiểm soát nổi trong tình hình này. Trong quân ngũ vốn rất ít nữ. Bây giờ có 1 cô bé xinh đẹp, dễ thương làm cử trỉ như vậy trước mặt họ, ai chả giống vậy. Hồi nãy Vancot cũng vậy, nhưng ông kịp lấy lại bình tĩnh, không thể đánh mất khí chất của người chỉ huy được.

"Quả là phản ứng như mong đợi" Shana thầm cười trộm. Chiêu này hắn học trong anime, lúc đó hắn còn muốn nhảy vào màn hình, ôm hôn cho đã. Shana làm hành động như vậy, là để tạo cho họ xíu động lực cùng thoải mái. Hắn chỉ có thể làm vậy bây giờ thôi.

"Dừng lại"

Vancot gào thét, nhưng vô dụng trước đoàn quân hừng hực khí thế này. Không ai có thể ngăn họ đến với thánh nữ của họ. Shana nhìn Vancot đỏ bừng mặt ngăn cản

"Haizzzzzzz. Dù sao hắn cũng đối với ta rất tốt"

Shana ra vẻ sợ hãi, mắt rưng rưng

"Dừng lại đi mà.........."

Im lặng..............

Tất cả đồng loạt khựng lại

"Ôi, ta đã làm gì thế này? Làm thánh nữ sợ hãi......ta thật đáng chết.....xin nữ thần hãy trừng phạt ta" một tên to con quỳ gối, ngẩng mặt lên trời oán trách. Những người khác cũng vậy, tự kiểm điểm lỗi rồi quay lại đội ngũ. Không khí trang nghiêm như chưa hề có chuyện gì, nhưng có thêm chút rạng rỡ, có sức sống, chứ không ảm đạm như trước. Nhận ra điều này, Vancot nhìn Shana chằm chằm, 1 ánh mắt biết ơn. Sự xuất hiện của cô bé như ngọn đuốc soi sáng giữa bóng tối bao trùm, xua đi sự sợ chết, cứng nhắc trong quân đội. Mọi thứ đã mềm mại hơn trước.

"Nghiêm"

Vancot nghiêm chỉnh trong tư thế trào. Shana cũng đã đứng bên cạnh, không phải đằng sau.

Rầm rầm

2 tiếng giậm chân rung trời, tất cả đứng thẳng, y hệt như tư thế nghiêm ở trái đất.

Vancot đưa tay lên trước ngực rồi hạ xuống, động tác dứt khoát, tràn ngập sức mạnh. Các chiến sĩ còn lại cũng vậy.

"Ta thông báo. Từ giờ trở đi, Zilran Shana, 1 họ hàng xa của ta sẽ sống ở đây, trong phủ của ta. Hãy đối xử thật tốt với Shana"

Vancot ngắn gọn thông báo rồi lặp lại động tác kia, nắm tay Shana từ từ bước xuống. Mọi người tự động tách ra 2 hàng, mở ra 1 nối đi. Ngoái đầu nhìn lại, Shana giật mình. 1000 người đang đi theo sau, bụi đất mù mịt, khí thế ngất lên tận trời xanh. Hắn không biết, 1000 người này chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong tinh nhuệ, trực tiếp phục vụ dưới trướng bá tước Vancot, anh của đứa vua, đồng thời là tướng quân, dưới 1 người, trên vạn người.