Chương 77: Tai Nạn (2).

[Gấu chỉ đăng truyện trên santruyen.com thôi nhé! Các chap đầy đủ nhất là ở santruyen mọi người thấy thiếu thì lên tìm ở đây! ^^ vài dòng tâm sự nhỏ... nào đọc tiếp thôi.... đừng khóc... đừng đau lòng quá nhé!]

" Đừng để nỗi buồn vương trên đôi mắt em.... mạnh mẽ lên thôi nào cô gái.... anh sẽ mãi dõi theo em...... "

Quân rẽ hướng tiến thẳng lên ngọn núi phía trước nơi đã ghi trong địa chỉ, Hắn ngồi bên cạnh dõi mắt theo hai bên đường, lòng dạ cả hai cứ như lửa đốt lo lắng không thôi, không biết bây giờ nó thế nào nữa? Bọn họ có làm hại nó không? Rốt cuộc người đứng sau chuyện này là ai?? Hắn đi tìm cho mình câu trả lời.

Ra khỏi thành phố đường vắng vẻ hơn, lâu lâu mới bắt gặp một vài chiếc xe qua lại, điều này càng khiến Quân vui mừng mà tăng tốc hơn, đường càng ngày càng dốc cứ lên rồi lại xuống, Quân nhìn đồng hồ còn lại đúng 10 phút nữa thôi, nơi đó xa như vậy.... phải làm sao đây??

- Mau lên! Cô làm gì chạy như rùa bò thế hả?

Nó hét lên với Mỹ Linh, chưa bao giờ tay chân nó túa mồ hôi nhiều đến như thế, tim cứ đập nhanh liên hồi, nó thật sự đang rất sợ hãi, trong đầu cứ lẩn quẩn những điều tồi tệ đã cố trấn tĩnh bản thân nhưng vẫn không thể, nó cứ ước giá mình có được đôi cánh bay ngay đến bên cạnh hai người bọn họ thì hay biết mấy.

Mỹ Linh tâm trạng cũng hỗn loạn không kém, cô không ngờ rằng người cô muốn hại là Hắn lại kéo theo cả Quân gặp nguy hiểm thế này, cầu mong cho Quân đừng xảy ra chuyện gì nếu không cô sẽ chết mất. Quân là hơi thở là hi vọng sống của cô, mặc kệ Quân có yêu cô hay không bây giờ không quan trọng nữa chỉ mong Quân có thể bình an vô sự, để cô còn có cơ hội được nhìn thấy cậu từ xa như thế đã đủ lắm rồi.

- Còn bao lâu nữa? Cô hẹn họ ở đâu hả?

- Ở trên ngọn núi phía trước!

Mỹ Linh chỉ về một ngọn núi xa xa nhỏ xíu phía trước, xe của Mỹ Linh vẫn chưa ra khỏi thành phố nên nhìn từ xa chỉ thấy 1 chấm nhỏ, đang chạy Mỹ Linh bỗng phanh lại gấp vì phía trước vẫn đang ùn tắc giao thông, hàng dài xe nối đuôi nhau không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

- Đáng chết! Đã lúc nào rồi mà còn kẹt xe thế này!

Cả Mỹ Linh cũng muốn phát điên lên, tại sao đang lúc cấp bách lại xui xẻo thế này, xe phía sau cứ nhấn còi inh ỏi, cả một đoạn đường ồn ào nhốn nháo cả lên, ai cũng muốn đi trước nên chẳng chịu nhường nhịn, rất nhiều cảnh sát giao thông ở hai bên đường cứ huýt còi để dẹp loạn đường phố, nó sốt ruột nhìn dòng xe chật nít phía trước... cứ thế này sẽ muộn mất...

Chiếc xe của Quân lao vút trong không khí, cậu cứ tăng tốc lên vận tốc lên gần đến mức cao nhất rồi, xe chạy vút như như xé gió, hai bên đường lá cây xào xạc bị gió hất vào trong, bầu trời bên ngoài không hiểu sao ngày một tối dần đi, mây đen kéo đến che khuất ánh nắng mặt trời, mới bước vào tháng sáu thôi chẳng lẽ năm nay trời mưa sớm như thế, cả Quân và Hắn đều lấy làm lạ. Gió lớn nổi lên, cây cối to nhỏ bên đường đung đưa theo tạo nên âm thanh khó nghe, những lá cây dưới đất bị gió thổi bay lên tứ tung, xe tiến sâu lên ngọn núi.

Đến một khúc cua Quân bẻ lái rẽ phải Hắn ở bên cạnh thúc giục.

- Anh chạy nhanh lên một chút đi!

Quân nghe vậy bèn lên ga tăng tốc, vận tốc đã đạt mức cao nhất,vì người ngồi bên cạnh là Hắn chứ nếu là một người khác chắc chắn sẽ không thể chịu nổi cái tốc độ kinh khủng ấy, hai bên đường cây cối cứ lướt qua rất nhanh. Bỗng phía trước có một hòn đá lớn chắn ngang dưới mặt đường, vì tránh hòn đá mà Quân buộc giảm tốc độ lại đưa chân đạp thắng, trời khá tối lại là đường núi nên khá dốc, nhưng khi đạp thắng xe gương mặt cậu bỗng đanh lại..... sao không thể thắng lại được thế này? Chân Quân cứ liên tiếp đạp vào thắng xe nhưng tốc độ vẫn không giảm xuống mà ngược lại cứ tiến về phía trước với một tốc độ không thể nào nhanh hơn mặc dù cậu đã không lên ga nữa. Biết tình hình không ổn Quân đánh tay lái rẽ sang trái tránh hòn đá kia, do rẽ hướng đột ngột cộng với tốc độ nhanh ấy khiến xe và mặt đường ma sát lẫn nhau tạo nên tiếng chói tai, do Quân rẽ hướng đột ngột mà không báo trước nên Hắn mất thăng bằng nghiêng người đập vào thành xe, trong phúc chốc mọi thứ rối loạn cả lên.

- Chuyện gì vậy?- Hắn nhăn mặt hỏi Quân.

- Tôi không biết nữa, thắng xe có vấn đề rồi!

Nghe Quân nói chân mày Hắn càng chau lại, nhìn ra ngoài mọi thứ như thước phim bị tua nhanh hết mức có thể, vì không thể thắng lại tránh hòn đá lúc này nên tay lái đã không còn giữ vững, Quân cố gắng điều chỉnh hướng đi trở lại vị trí ban đầu nhưng không thể được, chiếc xe hết rẽ sang trái lại rẽ sang phải, lại đang đến đoạn đường xuống dốc nên càng đáng sợ hơn, gương mặt Quân bây giờ rất khó coi, trán cậu bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi và chúng cứ thế túa ra, cậu biết tình hình này chẳng khả quan chút nào.

- Bình tĩnh!

Hắn trấn an Quân hướng mắt ra phía trước quan sát nhưng chính Hắn cũng rất lo lắng, xe đang lao xuống dốc tốc độ lại ở mức nhanh như vậy thắng xe lại đứt thật sự khiến người ta hoang mang lo sợ mà. Mọi thứ cứ rối tung lên cả Hắn và Quân đều không biết phải làm thế nào, cứ rẽ trái rồi rẽ phải để giữ chiếc xe không đâm vào vách núi chỉ là cách tạm thời dốc này lại cao như vậy.... ông trời đang thách thức hai người bọn họ sao?

- Cậu nhảy xuống xe đi!

Quân nói với Hắn, cậu biết tình hình này thật sự rất nguy hiểm dù có xuống dốc an toàn nhưng cũng không thể tiếp tục duy trì tình trạng này được, cả hai người bọn họ sẽ chết mất.... không được.. nhất định phải có một người còn sống xót mà người đó chỉ có thể là Hắn, cậu là người cầm lái không thể nhảy xuống được mà dù cho có thể cũng cũng sẽ không làm như thế, hãy để cho Hắn nhảy xuống vì còn có một người đang rất cần Hắn, cậu không còn gì để lưu luyến cả, giữa cuộc sống xô bồ rộng lớn này cậu chẳng có lấy một ai để chờ đợi, một ai để yêu thương, cậu thật cô đơn mà......

- Anh điên à! Sao lại bảo tôi nhảy xuống!

Quay sang nhìn Quân với ánh mắt kì lạ, Hắn nói Quân thúc giục.

- Mau nhảy xuống đi, như thế còn có cơ hội, cậu thấy rồi chúng ta không thể làm chiếc xe này dừng lại.

- Không... có chết thì cùng chết!

Hắn lắc đầu cương quyết, Quân biết Hắn là không phải là người tham sống sợ chết, Hắn rất có tình có nghĩa, chỉ là lúc này không có sự lựa chọn nào khác, giữa cậu và Hắn chỉ một người được sống mà người đó không nên là cậu....

- Cậu hãy nghĩ tới Hiểu Nhi, em ấy cần cậu...

- Tôi và Nhi đã chia tay rồi, người ở bên cô ấy nên là anh, nếu có chết hãy để tôi là người chết dù gì tôi cũng là kẻ đang mang bệnh... sống chết hay không chẳng còn quan trọng nữa.

Quân nhìn Hắn, ánh mắt Hắn bình thản lạ thường chẳng có lấy nổi một tia lo lắng hay sợ hãi nào dù cho có đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế này, cậu cảm thấy thán phục biết bao, tuy Hắn nói vậy, cương quyết như vậy nhưng cậu cũng có lí lẽ của riêng mình. Tính cách của Nó cậu ít nhiều cũng hiểu, tình cảm của nó dành cho Hắn cậu càng hiểu sâu sắc hơn, đó là một tình cảm sâu sắc khó mà có thể bảo quên là có thể quên trong một sớm một chiều được. Cậu cũng biết trái tim nó không đủ chỗ trống để chứa cậu càng không đủ mạnh mẽ để đẩy bóng hình Hắn ra khỏi, suốt quãng thời gian nó hôn mê người nó luôn gọi tên là Hắn, nó cũng đã nói chỉ xem cậu là anh trai và mãi cũng chỉ có thế mà thôi, cậu không muốn gượng ép càng không muốn cưỡng cầu cái gì không phải là của mình thì mãi mãi cũng không thuộc về mình hà cớ gì cứ nắm mà không chịu buông.

- Người Nhi yêu là cậu, người em ấy muốn ở bên cạnh là cậu.... không phải tôi, dù cho cậu có chết đi cũng không thể khiến em ấy yêu tôi cậu hiểu không?

Hắn chưa kịp nói gì thì Quân đã hét lên.

- MAU NHẢY XUỐNG NGAY! KHÔNG KỊP NỮA BÂY GIỜ!

Từ xa có một chiếc xe tải cũng đang lao đến, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hắn không kịp suy nghĩ nên làm gì và phải làm gì... có nên nhảy xuống hay không.... nhưng hắn không thể bỏ lại Quân được, cả hai cùng đi thì cả hai phải cùng sống sót.

- Không được..nếu nhảy thì chúng ta cùng nhảy!

- ĐỪNG DO DỰ NỮA, MAU NHẢY ĐI! COI NHƯ TÔI XIN CẬU HÃY VÌ TÔI VÌ HIỂU NHI... NHẢY ĐI! MAU LÊN!

Khoảng cách giữa chiếc xe tải ngày một rút ngắn dần, Quân hét lên thúc giục Hắn thời gian như đếm ngược, Hắn hết nhìn về phía trước lại nhìn sang ánh mắt kiên quyết và đầy tức giận của Quân, ông trời ơi chỉ còn cách này thôi sao? Hắn nhìn Quân ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và như có gì đó nghẹn ứ ở cổ họng... sao Quân có thể đưa ra lựa chọn ngu ngốc dành cho chính mình như thế lỡ đâu.....

- Được tôi nhảy, nhưng anh phải hứa là sẽ bình an vô sự..... tôi rất muốn được gặp lại anh.... cảm ơn rất nhiều!

Quân gật đầu, Hắn cởi bỏ dây an toàn mở cửa nhìn dòng đường lướt nhanh phía trước mặt... một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, Hắn nhắm mắt lại lấy đà nhảy xuống, do tốc độ của xe quá nhanh nên vừa chạm mặt đường của người Hắn đã lăn ra khỏi lòng đường và trượt xuống dốc núi đầu đập vào vách đá.. máu từ đó chảy ra, mọi thứ xung quanh tối xầm lại.... Hắn bất tỉnh.

Giây phút Hắn nhảy ra khỏi xe Quân đã mỉm cười một cái,một nụ cười nhẹ nhõm biết bao vậy là cậu đã yên tâm, Nó đã có người chăm sóc rồi....... " Xin lỗi vì tôi không thể giữ được lời hứa với cậu... tôi biết một khi đưa quyết định này đồng nghĩa với việc tôi không thể gặp lại cậu nữa..... tạm biệt cậu Khắc Huy!"

Do trời quá tối nên tài xế trên chiếc xe tải không nhìn thấy xe Quân đang lao đến, ngay lúc khoảnh khắc hai xe chuẩn bị đâm xầm vào nhau Quân đã bẻ lái qua một bên tiếng ma sát vang cả một vùng trời khiến tài xế trên xe tải giật mình hoảng hốt nhìn sang chiếc xe con đang lao thẳng vào vách núi.... một tiếng va chạm lớn vang trời chiếc xe ấy đâm thẳng vào vách núi rồi dội ra một đoạn rất xa, va chạm mạnh khiến chiếc xe bị lật ngược lại...

Quân chẳng nhìn thấy gì nữa xung quanh cậu cứ như chong chóng quay rất nhanh mọi hình ảnh trước mắt đều trở thành một mớ hỗn độn, cậu nghe thấy âm thanh rất lớn khiến cậu chói tai, cậu cảm nhận được cơ thể mình đang lắc lư dữ dội cả người như rã rời và như lơ lửng trên không trung, thêm một cú va chạm nữa... đầu cậu đập vào vô lăng, những tiếng động xung quanh nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.

Người tài xế xe tải phanh gấp tấp vào lề đường rồi vội vàng chạy xuống, trước mắt ông là một cảnh tượng đáng sợ, chiếc xe màu đen bóng loáng đẹp đẽ mà lúc nãy ông nhìn thấy giờ đây vỡ ra từng mãnh vụng, khói bụi nghi ngút, tay chân ông bủn rủn muốn nhấc cũng không nổi.

Lại một tiếng phanh xe gấp gáp khác vang lên giữa một vùng trời vốn bình yên, một cô gái mặc trên người chiếc váy màu đen lao xuống, ông nghe tiếng cô gái hét lên.

- QUÂN! TRỜI ƠI!

Mỹ Linh chạy thật nhanh về phía chiếc xe mà hét lớn, trước mắt cô mọi thứ trở nên thật đáng sợ, tim cô như ngừng đập... Quân của cô đâu?? Quân của cô đâu rồi??? tiến lại gần chiếc xe cô thấy một bàn tay đầy máu... chiếc nhẫn ấy.... là Quân...

- Mau giúp tôi kéo anh ấy ra ngoài đi!

Cô lao đến hét lớn với ông tài xế, ông hốt hoảng chạy lại, một tay cầm điện thoại báo cảnh sát.

Nó xuống xe thất thần nhìn cảnh tưởng trước mắt, mọi thứ sao lại xảy ra qua nhanh thế này? nó đã chậm chân rồi, ở trong chiếc xe ấy có phải có hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời nó không.... đừng nhé... đừng là Hắn và Quân có được không? Nó nhấc từng bước nặng nề về phía đấy với tâm trạng sợ hãi cực độ.....

Ba mươi phút sau, xe cảnh sát kéo đến ngập cả đoạn đường, xe cứu thương cũng đến... các cảnh sát cố gắng đưa người bị thương ở trong xe ra, mấy phút sau Quân được đưa ra khỏi xe, khỏi cái đống hoang tàng ấy, đầu cậu, khắp người cậu đều là máu, máu nhuộm đỏ thẩm cả chiếc áo sơ mi trắng, Mỹ Linh khóc đến cả hai mắt sưng húp lên vừa thấy Quân cô đã nhào đến.

- Anh.. mau tỉnh lại đi... mau mở mắt ra nhìn em đi... QUÂN...

- Cô mau tránh ra chúng tôi cần phải đưa nạn nhân đến bệnh viện gấp, tình trạng nạn nhân đang rất nguy kịch!

Một người bác sĩ đi theo nói với Mỹ Linh cô vội vàng buông tay ra, Quân được đẩy vào xe cấp cứu, Mỹ Linh chạy theo..... Nó nhìn về phía Quân nước mắt trào ra, đáng sợ quá.. Quân... anh trai của nó... đang nguy kịch... định chạy theo Mỹ Linh lên xe cấp cứu nó vội dừng lại hét lên với cảnh sát.

- Còn một người nữa.... cứu anh ấy.. cứu anh ấy đi!

Nó nhào đến lắc cánh tay vị cảnh sát chỉ về phía chiếc xe, người nó yêu đâu.. người nó yêu còn ở trong chiếc xe ấy mà, nhưng vị cảnh sát vỗ vai nó trấn an.

- Cháu gái... bình tĩnh nào... đâu còn ai trong xe nữa đâu.... chỉ có một người duy nhất trong xe thôi.

- Không phải, chắc chắn còn một người nữa, chú mau tìm đi, nhất định là còn 1 người nữa mà, chú phải cứu anh ấy!

Mất bình tĩnh nó hét lên, kéo tay vị cảnh sát về phía chiếc xe, nhưng không thấy ai trong đấy nữa cả, chỉ còn đống đổ nát, gương mặt nó đanh lại và rồi như phát điên lên nó lấy chân đá vào xe miệng hét lớn.

- Tại sao lại không thấy? Phạm Khắc Huy anh ở đâu? không đúng anh nhất định đang ở trong chiếc xe này đúng không? em sẽ cứu anh... đợi em.. em sẽ cứu anh... aaaaa...

Nó cố gắng mở cửa xe đang bị kẹt ra, mở đến bàn tay chảy máu... vị cảnh sát đau lòng giữ cánh tay nó lại.

- Đừng mở nữa, thật sự chỉ có một người duy nhất đã được đưa ra thôi.

- Chú đừng lừa cháu.... anh ấy còn ở bên trong, anh ấy không thể bỏ cháu....

Cứ thế nó hét lớn với vị cảnh sát, tay vẫn cố gắng mở.... nấc lên từng tiếng nghẹn ngào và như không kiềm chế được nữa nó lịm đi trong tay chú cảnh sát ấy.

Tỉnh dậy.... trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt nó, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cả phòng, nó chống tay ngồi dậy, đây là bệnh viện mà, nó sao lại ở bệnh viện, Hắn đâu? Quân đâu rồi? nó phải đi tìm bọn họ...... giật phắt kim truyền nước nó lao ra khỏi phòng, một chú cảnh sát đã chờ sẵn ở cửa.

- Chàng trai kia đang nguy kịch, cháu sang thăm cậu ấy đi kẻo không kịp...

Câu nói làm nó ngạt thở, dùng tất cả sức lực còn sót lại nó chạy ngay đến phòng cấp cứu, bên ngoài căn phòng cấp cứu là một bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ, một người phụ nữ đang ôm mặt khóc nức nở bên cạnh là một người đàn ông đang cố trấn tĩnh mình cũng như an ủi người phụ nữ kia, nó tiến đến từng bước như đeo chì nặng trịt, qua cửa kính nó thấy một cô gái đứng bên cạnh giường bệnh thẫn thờ... không ai khác đó chính là Mỹ Linh, nó đưa tay lên đẩy cửa. Trên giường một hình dáng quen thuộc đang nằm đó khắp người băng trắng xóa, đầu cũng băng kín chỉ còn lại đôi mắt và miệng, thấy nó chàng trai trên giường chớp mắt, khẽ rên lên 1 tiếng, nó bước đến nước mắt ứa ra chực trào, ngồi xuống bên cạnh giường Quân nó cười nhẹ nói một câu quen thuộc mà từ trước đến giờ đều là cậu nói.

- Em đến rồi! Anh Quân...

Giọng nói của nó cứ nghẹn lại, nó thương cậu quá, nó muốn nghe giọng nói muốn nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười tỏa nắng ấy... ấm áp lắm, Quân luôn mang đến cho nó cảm giác ấm áp, cảm giác gia đình... vậy mà sao khi nắm lấy tay cậu ngay lúc này lại lạnh lẽo đến thế.

- Xin lỗi... anh... xin lỗi em đã đến trễ.. anh đừng giận em nhé....

Quân lắc đầu dùng chút sức lực còn lại xiết chặt bàn tay nó ý bảo " không sao... anh không trách em..", Quân vẫn luôn dịu dàng đến thế, càng nghĩ nước mắt nó càng tuôn ra nhiều hơn.

- Đ...ừ...n..g.....k..hóc....!

Cậu mấp máy môi nói ra những chữ rời rạc nhưng nó vẫn nghe ra cậu bảo nó đừng khóc thế là nó vội lau nước mắt cười với cậu.

- Được em không khóc, em ngoan lắm... em sẽ nghe lời anh.

Quân lại gật đầu, nó nói.

- Anh mau khỏe lại đi, em muốn anh chở em đi chơi, chúng ta sẽ đi ngắm hoàng hôn, ngắm biển đêm... à em nhớ đến vườn trái cây ấy quá.. anh mau chóng khỏe lại chở em đi với, anh nằm đây Nhi buồn lắm!

- Em đã hứa với anh sẽ nấu một bữa cơm cho anh ăn mà, đi bây giờ em nấu cho anh.... đừng bỏ em... hức... hức.... anh đừng bỏ em....

Nó nấc lên, đã nói là sẽ kiềm chế nhưng vẫn không thể, nó thấy cậu như vậy làm sao có thể kiềm chế đây, sáng nay cậu vẫn còn khỏe mạnh cơ mà, sáng nay cậu vẫn nấu cháo cho nó ăn, nói chuyện với nó sao bây giờ lại...... không nó không muốn... ông trời ơi đừng cướp Quân của nó đi.. xin ông đừng mà....

Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt Quân, đến giờ phút này cậu lại không nỡ xa nó, xa mọi người, nhưng muộn rồi, số mệnh đã an bài sao có thể thay đổi, việc đã làm chẳng thể hối hận.

- N..hi....ngoan...a..nh...y..ê.u...em...

Lúc này cậu muốn nói rất nhiều thứ nhưng không còn đủ sức nữa, nơi ***g ngực cứ như có đá đè lại khó thở vô cùng, chữ đến miệng thì bị chặn lại, cậu chỉ biết bất lực nhìn nó khóc ngay bên cạnh mình, bỗng tim cậu đau nhói, không khí như bị rút cạn, cậu thở dốc. Điện tâm đồ kêu lên từng tiếng tít tít giục giã, ai nấy nghe thấy đều hốt hoảng chạy ngay đến bên giường cậu, nhìn lướt qua từng người một cậu như muốn thu tất cả vào đáy mắt, Mẹ cậu, Mỹ Linh, nó... mọi người đều sợ hãi nắm chặt lấy tay cậu.

- Con trai đừng bỏ mẹ...

- QUÂN! anh phải cố lên

Mỹ linh nức nở, Cậu càng ngày càng thở dốc điện tâm đồ kêu liên tiếp như tiếng gọi của tử thần, ngay giây phút cuối cùng Quân nở một nụ cười tỏa nắng, điện tâm đồ ngừng nhấp nhô mà kéo thành mộ đường thẳng.

- QUÂN...... QUÂN.. ĐỪNG!!!

Mọi người hét lên, bàn tay lạnh lẽo ấy đang nắm chặt tay nó thì buông thỏng xuống, đôi mặt kia nhắm chặt lại, nó nhìn xuống bàn tay trống không của mình tim đau nhói, khóc không được nữa, nó không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa cả người nó cứ như pho tượng cứng nhắc không cảm xúc.

" Đừng để nỗi buồn vương trên đôi mắt em.... mạnh mẽ lên thôi nào cô gái.... anh sẽ mãi dõi theo em...... "

Một quầng sáng đứng dưới giường bệnh, cậu nhìn mọi người lần cuối vẫy tay mỉm cười, rồi tan biến.

Trên đời này có thiên thần không? nếu có thì Quân sẽ là một thiên thần nữa.. một thiên thần ấm áp, dịu dàng....

Đêm hôm ấy, có một người đang ông trở về nhà sau một ngày đi săn một mỏi, đi ngang qua khu rừng ông giật mình nhìn thấy một chàng trai đang nằm bên vách đá bất tỉnh, đầu cậu toàn là máu, quá hoảng loạn người đàn ông gọi điện báo cảnh sát....... và cũng trong đêm hôm đấy vị chủ tịch của công ty H&H nhận được một cuộc gọi khiến ông suýt lên cơn đau tim và bắt chuyến bay sớm nhất về Việt Nam..... sáng hôm sau một chuyến bay cất cánh bay thẳng vào nền trời xanh biếc.

Một tuần sau tang lễ của Quân là một ngày mưa tầm tã, mưa như trút nước, Nó ngồi bên cửa sổ nhìn làn mưa trắng xóa, nhìn giọt nước hất vào ô cửa kính, Vy đẩy cửa bước vào thấy nó nhỏ lại đau lòng, kể từ ngày Quân mất nó chẳng nói năng một tiếng nào suốt ngày ngồi một mình thẫn thờ như thế, nó vẫn ăn vẫn ngủ nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào. Cũng từ hôm ấy Hắn biến mất không một chút tung tích chẳng ai biết Hắn ở đâu, mọi người đều cất công đi tìm nhưng vô ích, mọi công sức bỏ ra đều không đổi lại được một chút tin tức nào.

- Nhi.. hôm nay có muốn ra ngoài không?

Nó không trả lời vẫn đưa mắt ngắm nhìn làn mưa ngoài kia, Vy thở dài dắt tay nó đứng dậy.

- Đi thôi Linh nó chờ ở dưới nhà đấy! Chúng ta ra Smile đi lâu lắm rồi bọn mình chưa đi.

Mặc cho Vy lôi kéo đi đâu thì đi nó không phản kháng cũng không đồng tình.

Đến Smile, Nam và Quỳnh Anh đã ở đấy, thấy ba đứa nó hai người bọn họ vẫy tay, ngôi vào bàn mọi người rôm rã kêu nước, nó im lặng mắt dán về một nơi bất định trong đáy mắt ấy người ta chỉ thấy hoàn toàn trống rỗng. Nam nhìn thấy nó như vậy bèn thở dài.... nó đã như vậy rồi.... anh quyết định không nói chuyện đấy cho nó biết, cứ như vẫy vẫn tốt hơn, đặt trước mặt nó một li capuccino nghi ngút khói, hương thơm khiến nó nhìn xuống và rồi nhấc lên uống một ngụm không may đổ ra áo.

- Chết rồi ướt hết rồi! Đi tao dẫn mày vào trong rửa.

Linh lấy khăn giấy lau rồi dắt tay nó vào trong.

Bóng nó đi khuất Vy buồn bã nói.

- Đến bao giờ nó mới trở về bình thường đây, Huy mất tích Quân mất là một đả kích rất lớn đối với nó.

- Có nên nói cho chị ấy biết không?

- Đừng.... một người đau khổ đã đủ rồi... đừng kéo theo em ấy!

Nam can ngăn, Vy lại nói.

- Nếu nó biết trước khi mất tích Huy phải nhập viện và chuẩn bị phẫu thuật khối u não chắc nó đau khổ và tự trách lắm!

Câu nói cuối cùng của Vy khiến bước chân của hai cô gái dừng lại, một người nhăn mặt, một người toàn thân cứng đờ tay chân run run, cất tiếng, tiếng nói mà cả Vy nghe cũng giật mình che miệng.

- Mày vừa nói gì?

- Nhi! Tao....

Tất cả nhìn về phía nó bằng ánh mắt ái ngại, nó bước lại gần hỏi lại.

- Khắc Huy... anh ấy... bị khối u... não.. sao???

- Bĩnh tĩnh đi Nhi!

Nam nói định bước về phía nó thì nó hét lên.

- Đứng đó! Anh ấy bị khi nào?

- Trước lúc hai đứa chia tay!

Mọi kí ức ùa về, rõ ràng... vậy là vì lí do này Hắn mới đối xử với nó như thế, ấy thế mà nó lại trách Hắn... trời ơi!!

- Tại sao không nói tôi biết? Tại sao? Các người có biết tôi đã đau khổ thế nào không? Trả Khắc Huy lại cho tôi!

Nó hét lên làm mọi người đổ dồn mắt về phía nó.

- Nhi... mày đừng như vậy mà.... tao rất muốn nói nhưng sợ mày không chịu nổi.

Vy đứng lên nói gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nó liếc nhìn tất cả rồi vụt chạy ra ngoài.

- Nhi... Nhi....

Tất cả gọi tên nó, Vy và linh định chạy theo nhưng bị Nam cản lại.

- Để Nhi bình tĩnh lại đi em! Anh đã cho người đi theo nếu có nguy hiểm sẽ báo cho chúng ta yên tâm đi.

Hai cô gái nhìn theo mắt ngấn nước... số nó khổ quá!

Nó chỉ biết cắm đầu chạy dưới màn mưa, chạy mãi chạy mãi..... nó có lỗi với Hắn, nó đã không hỏi rõ ràng đã vội chia tay là nó phá vỡ tình cảm ấy.

- Huy à! Em xin lỗi!

Chân cứ bước nó lang thang trên con đường vắng người.... đôi chân đưa nó trở về căn nhà quen thuộc, nó ngước mắt nhìn căn nhà và rồi nhấn mật khẩu mở cửa bước vào, không gian tĩnh lặng, cảnh vật vẫn như cũ chỉ là người đã không còn. Từng hình ảnh của nó và hắn hiện lên rõ ràng trước mắt như vừa mới hôm qua... mọi ngõ ngách trong căn nhà đều chứa đầy kỉ niệm. Nó bước lên lầu đẩy cửa vào phòng Hắn, nằm xuống giường nó tìm cho mình cái mùi hương quen thuộc ấy giữa muôn vàn sự trống rỗng.... chợt nó lại nhìn thấy hộp quà màu tím, và lần thứ hai nó tò mò đứng lên nó tiến đến... mở hộp quà ra nó nhìn thấy một đôi giày màu tím nhạt rất đẹp, nó đưa tay cầm một chiếc giày lên nước mắt tuôn ra... nó đặt xuống chân mang vào thử.... chiếc giày vừa inh ôm bàn chân nhỏ nhắn của nó. Bên dưới đáy hộp có một tấm thiệp nhỏ ghi dòng chữ " Tặng em... Khắc Huy yêu Hiểu Nhi"

- Tên ngốc này! Anh có biết nếu tặng giày thì cả hai sẽ chia tay không? Sao anh lại tặng giày chứ.....

Nó cất tiếng thầm trách mắng Hắn cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nói thành lời nữa.

" Hình như bầu trời hôm ấy đầy mưa

Em mãi nhìn từng giọt nước rơi trên ô cửa nhỏ

Và nghiêng đầu dựa lấy bờ vai ấm áp

Lòng thanh thản dù cho bão giông có về ngang.

Hình như ngoài trời đang nắng đầy sân

Em chỉ lặng nhìn vào mắt anh trong khung ảnh cũ

Gió thổi bay vào tâm hồn em sao trống rỗng

Dù cho nắng có lên cũng không còn anh.

Chặng đường của đôi ta giờ lặng yên thế này

Đường còn dài mà sao đã nếm những đắng cay

Một mình bước đi em chỉ còn tự hỏi lòng

Quên được anh thì ngày nắng kia có đẹp không.

Xoè tay đếm lấy những kỷ niệm vui lúc bắt đầu

Hai bàn tay vẫn chưa đếm hết đã thấy nỗi sầu

Giữa ngày nắng trong xanh một mình em ước muốn cơn mưa

Giống cơn mưa khi xưa ta tựa vào nhau. "

[ Ước mưa - Kiều Phạm]

"Buồn nhất không phải là…Không có ai ở bên cạnh mà buồn nhất là khi có người bước vào cuộc đời mình và… lại bước ra đi.."

Duyên phận cứ thế mà trôi.........