Chương 6: chương 06

Chương 6

Sam Blake đã không mấy khó khăn để có được cái chức đồn phó đồn cảnh sát S cupertino. Ông kết hôn với Serena Dopwling, em gái của ngài cánh sát trưởng, một người đàn bà lắm điều với cái lưỡi sắc nhọn có thể cưa đứt cả khu rừng Oregon. Sam Blake là người đàn ông duy nhất có thể chịu đựng được bà.

ta. Ông ta hơi lùn, lịch thiệp, có vẻ kiểu cách, mang gương mặt của một vị thánh. Dù Serena đã không ít lần tỏ ra ngạo ngược đến không ai chịu được nổi, Sam vẫn bình tĩnh ngồi chờ vợ nguôi cơn giận rồi mới nhẹ nhàng khuyên bảo.

Blake vào ngành cảnh sát vừa vì mê cái nghề này, lại vừa vì cảnh sát trưởng Matt Dowling là bạn thân nhất của ông. Họ đã trải qua thời thơ ấu cùng nhau.

Black làm việc rất tận tụy. Ông có đầu óc thông minh, nhanh nhậy và một trí nhớ tuyệt vời. Hai yếu tố đã giúp ông trở thành một viên thám tử xuất sắc.

Sáng hôm đó, Sam Blake và cảnh sát trưởng kiêm anh rể Dowling ngồi uống cà phê cùng nhau.

Dowrling bảo. “Tôi nghe nói đêm qua em gái tôi lại quấy rầy anh hả? Chúng tôi nhận được phải đến cả tá cuộc gọi của những người hàng xóm phàn nàn về tiếng ồn trong nhà anh. Về khoản la hét thì Serena là nhà vô địch rồi”.

Sam nhún vai. “Cuối cùng tới tôi cũng đã làm cho bà ấy bình tĩnh trở lại mà, Matt”.

“Ơn Chúa! Là nó đãa không ở cùng tôi, Sam. Không hiểu trong người nó có cái gì nửa. Nó thường xuyên lên cơn”.

Cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn. “Thưa ông cảnh sát trưởng, chúng tôi vừa nhận được tin khẩn. Có một vụ giết người ờ đại lộ Sunnyvale.

Dowling nhìn Sam Blake.

Blake gật đầu. “Tôi sẽ đến đo”.

Mười lăm phút sau, dồn phó Blake đã có mặt ở căn hộ của Dennis Tibble.

Viên cảnh sát tuần tra đang ngồi tại trong phòng khách nói chuyện với người quản lí khu nhà.

“Cái xác đâu”?, Blake hỏi.

Viên cảnh sát hất đầu về phía phòng ngủ.

“Trong đó, thưa sếp”.

Nom anh ta có vẻ sợ hãi.

Blake bước nhanh vào và đứng sững lại, choáng váng. Một cái xác đàn ông trần truồng nằm vắt ngang giường, còn dưới sàn thì nhoe nhoét máu.

Tiến lại gần hơn, ông hiểu ngay là máu đã chảy ra từ đâu. Những mảnh chai vỡ ghim đầy trên lưng nạn nhân, lại còn có cả những mảnh ly, tách vỡ Bộ phận sinh dục đã bị cắt bỏ toàn bộ.

Nhìn cảnh tượng đó, Blake bỗng như thấy một cơn đau chạy rần rần qua háng. “Làm cách nào mà một người đầu óc bình thường có thể xuống tay đến mức này nhỉ?” Ông nói oang oang. “Không có dấu vết của hung khí ư? Đã tìm kiếm kỹ lưỡng chưa?”.

Blake quay ra phòng khách hỏi chuyện người quản lý tòa nhà. “Ông có biết nạn nhân không?”.

“Có, thưa ngài. Đây chính là căn hộ của anh ta”.

“Tên anh ta là gì?”.

“Tibble. Dennis Tibbie”.

“Anh ta sống ở đây bao lâu, rồi?”.

“Gần ba năn nỉ”.

“Ông có thể kể chút gì về anh ta không?”.

“Không nhiều lắm đâu thưa ngài. Tibble sống khá an phận, luôn trả tiền nhà đúng hạn. Có đôi lần anh ta đưa phụ nữ về nhà. Tôi nghĩ họ đều là gái điếm”.

“Ông có biết anh ta làm việc ở đâu không?”.

“Công ty tin học Global Graphics”.

“Ai phát hiện ra cải xác?”.

“Một trong những người giúp việc. Bà Mara.

Hôm qua là ngày nghỉ nên sáng nay bà ta mới vào nhà ...”.

“Tôi muốn gặp bà ta”.

“Vâng, để tôi đi gọi”.

Maria là một phụ nữ Brazii da đen, khoảng ngoài 40, lo lắng và sợ sệt.

“Bà phát hiện ra cái xác phải không, bà Maria?”.

“Tôi không làm chuyện đó. Tôi xin thề”. Bà ta nói hoảng hốt. Tôi có cần gọi luật sư không?”.

“Không. Bà không cần luật sư. Chỉ cần kể xem bà đã thấy những gì?”.

“Không có gì cả. Ý tôi là sáng nay tôi vào đây để lau chùi, dọn dẹp như hàng ngày. Tôi nghĩ là anh ta đã đi làm rồi. Sáng nào anh ta cũng đi từ lúc bấy giờ.

Tôi dọn dẹp phòng khách và ...

“Mẹ kiếp Maria, bà có nhớ phòng khách như thế nào trước khi bà dọn dẹp nó không?”.

“Ông muốn hỏi cái gì cơ?”.

“Bà có di chuyển đồ đạc không? Lấy cái gì đi chẳng hạn?”.

“Có. Có li rượu bị vỡ ở trên sàn nhà. Nó rất bẩn. Tôi ...”.

“Thế bà đã làm gì nó?” Ông nóng nẩy.

“Tôi quẳng vào thùng rác”.

“Bà còn làm gì nữa?”.

“Tôi lau cái gạt tàn và ...”.

“Thế có đầu lọc thuốc lá trong ấy không?”.

Bà ta dừng lại suy nghĩ. “Một cái. Tôi vứt nó vào giỏ rác trong bếp”.

“Chúng ta hãy vào xem”. Ông nói rồi đứng phắt dậy, theo sau Maria, vào bếp. Bà ta chỉ cái giỏ rác. Trong đó là một mẩu đầu lọc có dính son.

Sam Blake cẩn thận xúc nói lên bằng một miếng sắt nhỏ.

Ông cùng Maria quay lại phòng khách. “Maria, bà có thấy vật gì bị mất trong nhà này không?

Những vật giá trị chẳng hạn?”.

Bà ta nhìn quanh. “Tôi nghĩ là không. Cậu Tibble chỉ thích sưu tập các bức tượng nhỏ. Cậu ta đã tốn rất nhiều tiền vào chuyện đó. Mà chúng vẫn nguyên vẹn ở đây”.

Vậy động cơ không phải là cướp của, Ma túy chăng? Trả thù chăng? Hay chuyện tình ái lăng nhăng”?.

“Sau khi dọn xong ở đây thì bà làm gì?”.

“Tôi hút bụi như mọi khi. Sau đó ...” Giọng bà ta ấp úng. “Tôi đi vào phòng ngủ và..:

tôi thấy cậu ta”. Bà ta nhỉ. Sam Blake, “xin thề là tôi không làm chuyện đó”.

Người thanh tra cảnh sát chuyên điều tra các vụ án bất thường đã tiến vào cùng các phụ tá.

Họ mang theo cả cái bao đựng xác.

Ba giờ sau, Sam Blake đã có mặt trong phòng cảnh sát trưởng.

“Thu thập được gì không, Sạm?”.

“Không nhiều lắm”. Blake ngồi xuống, đối diện với Dowling. “Dennis Tibble làm việc ở Global. Hình như là tay khá giỏi đấy”.

“Nhưng cũng không đủ làm cho anh ta khỏi bị giết”.

“Không chỉ bị giết đâu, Matt. Còn bị thiến nữa. Anh nên đến xem hung thủ đã làm gì với các xác đó. Tên này có vẻ như bị điên vậy”.

“Không còn gì nữa à?”.

“Chúng tôi chưa rõ về hung khi lắm, phải đợi kết quả bên xét nghiệm, nhưng có lẽ là mảnh chai vỡ, theo tôi. Tôi cũng đã nói chuyện với đám hàng xóm.

Chẳng giúp ích thêm được gì. Không ai thấy có người lạ nào ra vào nhà anh ta.

Không có tiếng động gì bất thường. Anh ta là loại cô độc, không ưa dây dưa với xóm giềng. Còn một chuyện nữa. Tibble đã làm tình trước khi bị giết.

Chúng tôi có lấy được lông âm hộ nước nhờn, một vài dấu vết khác và một mẩu đầu lọc thuốc lá có dính son môi. Chúng tôi sẽ cho thử DNA”.

“Cánh báo chí sẽ vớ bẫm nhờ vụ này đây, Sam. Tôi đoán là tiêu đề sẽ như kiểu VỤ GIẾT NGƯỜI RÙNG RỢN Ở SILICON VALLEY”. Đồn trưởng Dowling thở dài. “Cố gắng phá án càng nhanh càng tốt”.

“Tôi đến công ty Global Graphics bây giờ đây”.

Ashley đã mất tới cả tiếng đồng hồ để quyết định có nên đến công ty hay không. Nàng hết sức bối rối. Mọi người nhìn mình và sẽ biết có chuyện không ổn. Nhưng nếu không đến thì họ sẽ lại thắc mắc ngay. Rằng vì sao? Rằng mình trốn tránh cái gì? Cảnh sát chắc sẽ đến điều tỉa về vụ này. Nếu họ hỏi mình sẽ phải nói ra sự thật. Và họ sẽ chẳng tin mình. Họ sẽ cho là mình giết Dennis Tibble. Còn nếu họ tin và nếu mình nói bố mình cũng biết những gì hắn làm với mình thì cảnh sát sẽ lại quay sang nghi ngờ bố.

Nàng nghĩ đến cái chết của Jim Cleary. Bên tai nàng là giọng nói của Florence :

“Bố mẹ Jim về nhà và nhìn thấy xác con trai họ. Jim bị đâm bằng dao cho đến chết và còn bị thiến nữa”.

Ashley nhắm nghiền mắt lại. Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì?

Đồn phó Sam Blake bước vào khu vực sản xuất của Công ty, nơi các nhân.

viên đang túm tụm lại, khẽ khàng chuyện trò với nhau. Ông dễ dàng đoán được chủ đề của câu chuyện. Ashley lo lắng nhìn theo khi ông ta tiến đến văn phòng của Shane Miller.

Ashane đứng lẻn chào Blake. “Đồn phó Blake?”.

“Vâng!” Hai người bắt tay nhau.

“Xin mời ngồi” ...

Sam Blake ngồi xuống ghế. “Theo tôi được biết thì Dennis Tibble là nhân viên ở đây?”.

“Đúng vậy. Một trong những người khá nhất.

Với chiếc máy tính trong tay, không có gì mà anh ta không làm được”.

“Xin ông cho biết đôi điều về cuộc sống của anh ta”.

“Tôi e là không được nhiều lắm. Tibble là loại người thích sự cô độc”.

“Ông có cho là anh ta dính dáng đến ma túy không?”.

“Dennis? Mẹ kiếp, không. Anh ta hoàn toàn khỏe mạnh”.

“Vậy anh ta có cờ bạc không? Liệu có nợ nần ai đó một khoản tiền lớn không”?

“Không. Lương anh ta khá cao, chỉ hơi ăn diện một chút thôi”.

“Thế còn về đàn bà! Anh ta có bạn gái không?”.

“Đàn bà không hấp dẫn lắm với Tibble”.

Shalle nghĩ một lúc. “Mới đây, tôi nghĩ vây, anh ta có nói cho vài người ở đây là đang chuẩn bị kết hôn”.

“Anh ta có nhắc đến tên vị hôn thê không?”.

Miller lắc đầu. “Không. Không nhắc với tôi”.

“Ông vui lòng cho tôi hỏi chuyện vài nhân viên chứ”.

“Thoải mái thôi. Ông cứ việc tiến hành. Nhưng tôi phải nói là tất cả bọn họ đều bị sốc đấy”.

Họ sẽ còn bị sốc hơn nếu nhìn thấy cái xác của anh ta. Blake nghĩ thầm.

Hai người bước ra khu sản xuất.

Shane Miller cao giọng. “Xin mọi người chú ý đây là phó cảnh sát trưởng Blake. Ông muốn hỏi chúng ta vài điều”.

Đám nhân viên chú ý lắng nghe.

Đồn phó Blake lên tiếng. “Tôi chắc rằng tất cả mọi người ở đây đều đã biết chuyện gì xảy ra với anh Tibble. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của mọi người để tìm ra hung thủ.. Có ai biết anh ta có kẻ thù nào không? Liệu có ai căm ghét đến mức phải giết anh ta mới hả không.?” Tất cả im phăng phắc:

Blake lại tiếp tục.

anh ta đang định cưới vợ. Có ai biết gì về người vợ sắp cưới của anh ta không?”.

Ashley chợt cảm thấy khó thở. Đã đến lúc phải kể hết ra. Phải kể cho ông Blake này biết những gì Tibble đã làm với nàng. Nhưng Ashley chợt nhờ tới gương mặt của bố mình khi nghe kể về chuyện đó. Họ sẽ buộc ông vào tội giết người.

Bố nàng có thể không giết ai cả Ông là một bác sĩ.

Ông là một nhà giải phẫu.

Dennis Tibble đã bị thiến.

Đn phó Blake đang nói” ... và không ai ở đây gặp anh ta sau khi anh ta rời khỏi đây hôm thứ sáu vừa qua?”.

Toni Prescott nghĩ, Nàọ., Nói đi chứ, cô Cứt sắt Hãy nói là cô đã đến nhà anh ta. Tại sao cô không nói nhỉ?

Blake đứng im một lúc, cố giấu vẻ thất vọng.

“Được, nếu ai trong số quý vị nhớ được điều gì có thể giúp ích cho cuộc điều tra, hãy gọi điện cho tôi. Tôi luôn hoan nghênh các vị. Ông Miller có số điện của tôi. Xin cảm ơn”.

Họ nhìn ông ta đi ra cửa cùng Shane.

Ashley cảm thấy người nhẹ hẳn đi.

Đồn phó Blake quay sang Shane. “ở đây anh ta có đặc biệt chơi thân với ai không?”.

“Không, không có”, Shane trả lời, “Tôi nghĩ là Dennis không thân với ai hết.

Anh ta rất có cảm tình với một nữ chuyên viên của chúng tôi nhưng hai người họ chưa bao giờ đi đâu cùng nhau”.

Đồn phó Blake dừng lại. “Cô ta có đây không?”.

“Có, nhưng ...”.

“Tôi cần gặp cô ta”.

“Cũng được, ông hãy sử dụng văn phòng của tôi”.

Ashley thấy họ quay lại. Và cùng tiến đến chỗ nàng. Nàng thấy mặt mình đỏ lên.

“Ashley, đồn phó Blake muốn gặp cô”.

Vậy là ông ta đã biết! Ông ta sẽ hỏi nàng về lý do nàng đến nhà Dennis Tibble vào chiều thứ sáu đó. Mình phải hết sức cẩn thận, Ashley nghĩ.

Ông ta nhìn nàng. “Có phiền không, thưa cô Patterson?”.

Nàng lấy lại giọng. “Không, không phiền”. Rồi theo chân ông ta vào văn, phòng của San Miller.

“Mời ngồi”. Hai người cùng ngồi xuống. “Hình như Dennis Tibble rất để ý cô?”.

“Tôi ... tôi ...” Cẩn thận “Vâng!”.

“Cô đã đi chơi cùng anh ta chưa?”.

Đến nhà anh ta thì không giống đi chơi cùng anh ta. “Chưa!”.

“Anh ta có kể cho cô về người mà anh ta định cưới không?”.

Ashley cảm thấy lo lắng hơn. Liệu ông ta có giăng bẫy ở chỗ này không nhỉ “Có thể ông ta đã biết chuyện mình đến nhà hắn, Có thể họ đã có dấu vân tay của mình. Bây giờ là lúc nên kể cho ông đồn phó Blake này nghe về những gì Tibble đã làm với mình. Nhưng nếu mình kể ra, Ashley tuyệt vọng nghĩ, sẽ liên quan đến cả bố mình và họ sẽ tức khắc lật lại vụ án Jim Cleary.

Họ đã biết vụ này chưa? Liệu cảnh sát ở Bedford có thông báo về nó cho cảnh sát Cupertino?

Đồn phó Bake nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.

“Cô Patterson?”.

“Gì cơ? Ồ, tôi xin lỗi. Chuyện này làm tôi hơi bực ...”.

“Tôi hiểu. Tibble có nhắc đến người phụ nữ kia không?”.

“Có nhưng anh ta không nói tên cô ta”. Cuối cùng thì dù sao củng là sự thật.

“Cô đã bao giờ đến nhà Tibble chưa?”.

Ashley hít một hơi dài. Nếu nàng nói không, buổi hỏi cung có thể chấm dứt.

Nhưng nếu họ tìm thấy vân tay của nàng ... “Có”.

“Cô đã đến đó rồi à?”.

“Vâng”.

Ông ta nhìn nàng chăm chú hơn. “Cô nói là chưa bao giờ đi chơi với anh ta mà”.

Đầu óc Ashley quay cuồng. “Đúng vậy. Chúng tôi không phải hẹn nhau. Tôi chỉ mang đến cho anh ta vài thứ giấy tờ bỏ quên thôi”.

“Vào lúc nào?”.

Nàng cảm thấy bị mắc bẫy. “Khoảng ... một tuần trước”.

“Và đó là lần duy nhất cô đến nhà anh ta?”.

“Vâng.”.

Bây giờ, nếu họ lấy được vân tay của nàng thì nàng cũng trong sạch.

Đồn phó Blake im lặng nhìn Ashley và nàng cảm thây tội lỗi. Nàng muốn nói với ông ta tất cả sự thật. Có thể một tên trộm nào đó đã vào nhà và giết hắn - tên trộm của 10 năm trước trong vụ Jim Cleary cách đây 3000 dặm. Nếu bạn tin vào sự ngẫu nhiên. Nếu bạn tin vào ông già Noel. Nếu bạn tin vào các nàng tiên bướm.

Mẹ kiếp, bố là bố, Đồn phó Blake nói. “Đây là một tội ác nghiêm trọng. Chúng tôi chưa xác định được động cơ của nó. Nhưng cô biết không, bao năm trong nghề tôi chưa bao giờ thấy một tội ác nào lại không có động cơ cả. Cô có thấy Dennis Tibble dính vào ma túy không?

“Tôi biết chắc là không”.

“Vậy là gì? Không phải ma túy. Không phải cướp. Không phải nợ nần. Vậy chỉ còn lại động cơ tình ái thôi, phải không? Có ai đó đã ghen tuông với anh ta?”.

Hoặc là một ông bố muốn bảo vệ con gái mình.

“Tôi cũng bối rối như ông vậy”.

Ông ta nhìn nàng một lúc, ánh mắt như muốn nói. “Tôi chẳng tin đâu, thưa cô”.

Đồn phó Blake đứng dậy. Ông rút ra một tấm danh thiếp và trao nó cho Ashley. “Nếu cô nghĩ ra điều gì, tôi xin hết sức hoan nghênh việc cô gọi tới báo cho tôi”.

“Tôi cũng hy vọng như vậy” ...

“Tạm biệt”.

Nàng nhìn ông ta đi. Thế là xong. Bố vẫn trong sạch.

Khi Ashley về đến nhà, chiều hôm đó, có một mẩu nhắn ở chiếc điện thoại tự động của nàng. Đêm qua em làm anh thấy quá đã. Hãy nhớ là em đã hứa đêm nay cũng vậy. Giờ đó. Chỗ đó.

Ashiey đứng nghe trong hoài nghi. Mình sắp phát điên rồi, nàng nghĩ. Có lẽ bố không dính dáng. Có ai đó đứng từ phía sau toàn bộ sự việc. Nhưng ái? Và tạl sao?.

Năm ngày sau, Ashley nhận được một bản kê tài chính từ ngân hàng tín dụng của nàng. Có cái mục làm nàng phải chú ý.

Một hóa đơn ca Shop thời trang Mod với số tiền là 450 dollar.

Một hóa đơn của câu lạc bộ Circus với số tiền là 300 dollar.

Một hóa đơn của nhà hàng Louie với số tiền là 250 dollar.

Nàng chưa bao giờ nghe nói đến những nơi này.