Chương 31: chương 28 - end

Chương 28

Trong vòng vài tháng sau đó, Otto Lewison đã cử ba chuyên gia tâm thần học đến kiểm tra Ashley. Họ dùng phương pháp thôi miên và Sodium Amytal.

“Chào Ashley. Tôi là bác sĩ Montfort, và tôi muốn hỏi cô vài vấn đề. Cô cảm thấy thế nào về bản thân ?”.

“Tôi thấy rất tuyệt, thưa bác sĩ. Cứ như là tôi mới khỏe lại sau một” trận ốm dài vậy.”.

“Cô có nghĩ mình là người xấu không ?”.

“Không. Tôi biết có những việc tồi tệ đã xảy ra, nhưng tôi không tin là mình lại phái gánh chịu trách nhiệm về những việc đó.”.

“Cô có ghét ái không ?”.

“Không.”.

“Thế còn về bố cô ? Cô có ghét ông ấy không ?”.

“Không. Tôi không hề ghét ông ấy. Tôi cũng không nghĩ là ông ấy có thể tránh được hậu quả của những việc mình đã làm. Nhưng bây giờ tôi chỉ hy vọng ông ấy được bình yên.”.

“Cô có muốn gặp lại ông ấy không ?”.

“Tôi nghĩ không thì hơn. Ông ấy có cuộc sống của mình. Còn tôi thì chỉ muốn tự mình bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình mà thôi.”.

“Ashley ?”.

“Vâng.”.

“Tôi là bác sĩ Vaughn. Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”.

“Vâng.”.

“Cô có nhớ Toni và Alette không ?”.

“Dĩ nhiên là có:

Nhưng họ đã đi rồi.”.

“Cô cảm thấy thế nào về họ ?”.

“Lúc đầu, tôi ghê tởm họ, nhưng bây giờ tôi biết là họ đã từng giúp đớ tôi.

Tôi rất biết ơn họ.”.

“Buổi đêm cô vẫn ngon giấc chứ ?”.

“Bậy giờ thì có.”.

“Hãy kể những giấc mơ của cô đi.”.

“Tôi đã từng có những cơn ác mộng, trong đó tôi luôn bị những vật kỳ lạ săn đuổi. Tôi đã nghĩ rằng mình sắp sửa bị giết.”.

“Bây giờ cô còn gặp những con vật kỳ lạ đó không ?”.

“Không hề. Những giấc mơ của tôi bây giờ rất thanh bình. Tôi thấy những sắc màu tươi sáng và cả những gương mặt rạng rỡ. Đêm qua tôi vừa mơ thấy mình đang lao xuống dốc ở khu trượt tuyết. Cảm giác thật là tuyệt vời. Tôi không còn sợ mùa đông lạnh nữa.”.

“Cô cảm thấy thế nào về bố cô ?”.

“Tôi muốn ông ấy được hạnh phúc, và tôi cũng muốn được hạnh phúc.”.

“Ashley ?”.

“Vâng.”.

“Tổi là bác sĩ Hoelterhoff.”.

“Chào bác sĩ.”.

“Họ không hề cho tôi biết là cô lại đẹp đến thế. Cô có nghĩ rằng mình đẹp không ?”.

“Tôi nghĩ rằng mình có đôi chút hấp dẫn nào đó.”.

“Tôi thấy cô có một giọng nói rất dễ thương. Cô có nghĩ như vậy không ?”.

“Đó không phải là giọng nói được rèn luyện, nhưng, vâng ...” nàng cười to.

“Tôi có thể hát được đúng nhạc.”.

“Và họ nói rằng cô biết vẽ. Có vẽ có đẹp không?”.

“Chỉ là nghiệp dư thôi, nhưng tôi nghĩ là ...cũng coi được. Vâng.”.

Ông ta trầm ngâm nhìn nàng :

“Cô có vấn đề gì muốn thảo luận cùng tôi không ?”.

“Tôi không nghĩ ra. Tôi đã được điều trị rất tốt ở đây.”.

“Cô nghĩ sao về việc rời khỏi chốn này và hòa nhập vào thế giới bên ngoài?”.

“Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Đáng sợ, nhưng chắc cũng rất thú vị.”.

“Cô có nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi ra ngoài đó không ?”.

“Không. Tôi muốn xây dựng một cuộc sống mới. Tôi sử dụng máy vi tính thành thạo. Tôi không thể trở về công ty cũ, nhưng tôi tin rằng có thể kiếm được việc ở một công ty khác.”.

Bác sĩ Montfort, bác sĩ Vaughn, bác sĩ Hoelterhoff và bác sĩ Keller tập trung trong văn phòng của Otto Lewison. Ông ta đang xem xét các bản báo cáo của họ. Khi xem xong, ông ta ngẩng lên nhìn bác sĩ Keller và mỉm cười.

“Chúc mừng anh,” ông nói. “Tất cả những bản báo cáo này đều rất khả quan.

Anh đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc.”.

“Ashley là một phụ nữ tuyệt vời, Otto. Tôi rất mừng là cô ấy đã sắp được trở về cuộc sống thật của mình.”.

“Cô ấy có đồng ý việc điều trị ngoại trú khi rời khỏi đây không ?”.

“Có”.

Otto Lewisón gật đầu. “Rất tốt. Tôi sẽ viết giấy xuất viện cho Ashley.” Ông quay sang ba người kia. “Cảm ơn các vị. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của các vị.”

Chương 29

Hai ngày sau Ashley được gọi lên văn phòng của bác sĩ Lewison. Keller cũng đang ở đó. Nàng được ra viện và được trở về nhà riêng ở Cupertino, nơi họ đã sắp xếp việc điều trị ngoại trú cho nàng.

Bác sĩ Lewison nói, “Rốt cuộc ngày hôm nay đã đến. Cô có thấy vui không?”.

Ashley trả lời, “Tôi rất vui, và tôi cũng rất sợ Tôi ... tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy mình như cánh chim lần đầu sổ lồng vậy. Tôi thấy mình như sắp bay bổng lên rồi đây.” Mặt nàng hết sức sinh động.

“Rất mừng là cô được xuất viện, nhưng tôi, tôi sẽ rất nhớ cô đấy.” Bác sĩ Keller nói.

Ashley cầm tay ông, nồng nhiệt. “Tôi cũng sẽ rất nhớ ông. Tôi không biết phải ... phải cảm ơn ông thế nào nữa.” Mắt nàng đỏ hoe. “Ông đã trả cho tôi cuộc sống.”.

Nàng quay sang bác sĩ Lewison. “Khi trở về California, tôi sẽ xin vào một công ty tin học ở đó tôi sẽ cho ông biết tôi làm việc ra sao và tôi điều trị ngoại trú thế nào. Tôi muốn ông tin chắc rằng những gì trước kia đã xảy ra với tôi sẽ không bao giờ tái diễn nữa.”.

“Tôi nghĩ rằng cô không còn phải lo lắng gì về chuyện đó,” bác sĩ Lewison trấn an nàng.

Khi Ashley bước ra, bác sĩ Lewison quay sang Gilbert Keller. “Ca này là đủ để đền bù cho rất nhiều những ca đã không thành công, phải không Gilbert ?”.

Đó là một ngày tháng Sáu đẹp trời, và trên đại lộ Madison, nụ cười rạng rỡ của Ashley đã khiến cho nhiều người phải ngoái đầu nhìn lại. Nàng chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Nàng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp phía trước và những việc mà nàng sẽ làm. Lẽ ra đó phải là một kết thúc bi thảm dành cho nàng, nàng nghĩ, nhưng rồi nó lại trở thành một cái kết có hậu mà nàng vẫn hằng cầu xin.

Nàng bước vào ga Pennsylvania. Đây là ga xe lửa bận. rộn nhất nước Mỹ một mớ hỗn độn những căn phòng ngột ngạt và những lối đi rắc rối, quanh co.

Nhà ga đông nghịt những người là người. Và mỗi người đều có một câu chuyện kể thú vì nàng nghĩ. Họ đi đến những nơi khác nhau, sống những cuộc sống khác nhau và bây giờ, mình cũng sẽ sống cuộc sống của riêng mình.

Nàng mua vé ở quầy. Con tầu của nàng cũng vừa vào ga. Thật là may mắn.

Nàng nghĩ.

Nàng lên toa và ngồi vào ghế. Lòng nàng đầy hồi hộp trước những chuyện sắp xảy ra. Con tầu đột ngột giật mạnh. Cuối cùng thì mình cũng lên đường. Và khi con tàu bắt đầu lăn bánh hướng về Hamptons, nàng khẽ lẩm nhẩm bài hát quen thuộc :

“Xung quanh bụi dâu

Con khỉ đuổi con chồn

Con khỉ nghĩ như thế là vui

Bốp! Đi đời con chồn ...”.

Hết