Chương 24: chương 21 part 2

Ông ta nói với Ashley. “Việc nay đã làm rồi, vậy cô cũng biết là chỉ cần nhắm mắt lại và thư giãn mà thôi. Hãy thư giãn. Thả lỏng toàn thân.

Tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là ngủ. Cô đang cảm thấy vô cùng buồn ngủ ...”.

Mười phút sau, bác sĩ Salem nhìn David và nói, “Anh có thể bắt đấu”.

David đến gần Ashley, tim đập thình thịch.

“Tôi muốn nói chuyện với Toni”.

Không có phản ứng gì ...

David nói to hơn. “Toni. Tôi muốn cô ra ngay.

Có có nghe tôi nói không? Alettẹ., Tôi muốn cả hai cô hãy nói chuyện với tôi”.

Im lặng.

David quát lên. “Chuyện đến với các cô vậy?

Các cô sợ quá hay sao? Vì những gì xẩy ra trong phòng xử án, phải không?

Các cô có nghe bồi thẩm đoàn nói gì không? Ashley có tội kìa. Các cô sự phải xuất hiện à? Cô là đồ hèn, Toni!”.

Họ nhìn Ashley. Vẫn không có phản ứng gì. David thất vọng nhìn bác sĩ Salem. Thất bại đến nơi rồi.

“Phiên tòa tiếp tục. Chánh án Tessa Williams làm chủ tọa”.

Ashley ngồi ở bàn bị cáo bên cạnh Davld.

Một tay của. David quấn băng kín mít?

Anh đứng lên. “Tôi có thể nói chuyện riêng với bà chánh án không?”.

“Được.

David đến gần bà ta, với Brennan theo sau.

Anh nói. “Tôi muốn đưa ra một bằng chứng mới cho vụ án này”.

“Không được”. Brennan phản đối.

Thẩm phán Williams quay sang ông ta:

Nghiêm khắc. “Hãy để tôi quyết định, ông Brennan”:

Rồi bà quay lại với David. “Phiên tòa đã kết thúc rồi. Thân chủ của ông đã bị kết án và ...”.

“Nhưng đây là lý do về tâm thần”, David nói.

“Tôi chỉ dám yêu cầu mười phút mà thôi”.

Thẩm phán Williams giận dữ trả lời. Thời gian không có nghĩa gì với ông sao, ông Singer.

Ông đang làm lãng phí thời gian của tất cả mọi người đấy”. Rồi bà bỗng quyết định. “Được. Tôi hy vọng đáy sẽ là đề nghị cuối cùng của vụ án này mà anh có thể đưa ra ở một tòa án nhả nước. Phiên tòa tạm nghỉ 10 phút”.

David và Blennan đi theo bà thẩm phán về văn phòng.

Bà ta hỏi David. “Tôi cho, ông 10 phút. Có chuyện gì vậy, ông luật sư?”.

“Tôi muốn cho bà xem một đoạn phim, thưa bà thẩm phán”.

Brennan lên tiếng. “Tôi thấy không cần phải làm gì với ...”.

Thẩm phán Williams ngắt lời ông ta:

“Tôi cũng vậy, Bà ta quay sang David.

“Ông còn 9 phút”.

David vội vã mở cánh cửa dân ra hành lang. “Vào đi”.

Hugh Iverson bước vào, mang theo một chiếc máy chiếu phim 16 ly và một màn ảnh xách tay.

“Tôi có thể đặt nó ở đâu?”.

David chỉ vào góc phòng. “Ở kia”.

Họ cùng nhìn anh tới lắp đặt thiết bị và cắm điện vào máy chiếu phim.

“Tôi tắt đèn nhé?” David hỏi.

Thẩm phán Williams cố ghìm cơn giận xuống.

“Được ông cử làm đi, ông Singer”:

Bà ta nhìn đồng hồ. “ông còn 7 phút”.

Máy chiếu phim hoạt động. Văn phòng của thẩm phán Goldberg hiện ra trên màn ảnh. David và bác sĩ salem đang nhìn Ashley ngồi trên ghế.

Trên màn ảnh, bác sĩ Salem nói. Anh có thể bắt đầu”.

David đến gần Ashley. “Tôi muốn nói chuyện với toni ... Toni, tôi muốn cô ra ngay. Cô có nghe tôi nói không? Alette ... Tôi muốn cả hai cô ra nói chuyện với tôi”.

Im lặng.

Thẩm phán Williams ngồi theo dõi đoạn phim với vẻ mặt lạnh lùng.

David quát lên. “Chuyện gì đến với các cô vậy?

Các cô sợ quá hay sao? Vì những gì xẩy ra trong phòng xử án, phải không?

Các cô có nghe bồi thẩm đoàn nói gì không? Aehley có tội kìa. Các cô sợ phải xuất hiện à? Cô là đồ hèn, Toni!”.

Thẩm phán Williams đứng lên. “Thế là đủ rồi! Tôi đã được xem cái kiểu chữa bệnh này rồi. Hết giờ, thưa ông Singer”:

Đợi đã”, David nói. “Bà, không thể ...”.

“Mọi chuyện đã kết thúc”. Thẩm phán Williams nói và đi ra cửa.

Bất thình lình, một giọng hát vang lên, tràn ngập cả văn phòng. .....

Một xu một cuộn chỉ Một xu một cây kim Đó là cách tiêu tiền Bốp! Đi đời con chồn.

Bối rối, thẩm phán Williams quay lại. Bà ta nhìn vào những sự việc diễn ra trên màn ảnh.

Gương mặt của Ashley đã hoàn toàn thay đổi.

Đó là Toni.

Toni giận dữ nói. “Quá sợ hãi việc xuất hiện trước tòa? Bộ ông nghĩ rằng tôi sẽ ra theo lời gọi của ông sao? Ông nghĩ tôi là loại người gì hả con ngựa non kia?”.

Thẩm phán Williams chầm chậm bước chiếc ghế kê giữa căn phòng, mắt vẫn không rời khỏi màn ảnh.

“Tôi đã nghe hết những lời họ tự lường gạt bản thân rồi? Nàng giả giọng một người. “Tôi không nghĩ rằng căn bệnh rối loạn đa nhân cách là có thật.

Đúng là một bọn ngốc. Tôi chưa bao giờ ...”.

Trước, mắt họ, gương mặt của Ashley lại thay đổi ông nàng có vẻ thoải mái trên ghê mặt hiện rõ sự xấu hổ. Bằng giọng Ý, Alette lên tiếng. “Ông Singer, tôi biết ông đã cố hết sức mình:

Tôi muốn ra trước tòa để giúp ông, nhưng Toni không cho?.

Gương mặt thẩm phán Williams ngây ra.

Vẻ mặt và giọng nói lại thay đối. Cô giầu lòng thương xót quá đấy. Tom nói.

David hỏi. Toni, cô có biết chuyện gì sẽ xẩy ra với cô nếu ba chánh án khép Ashley vào tội chết không?”.

Bà ta sẽ không làm thế đâu. Ashley thậm chí còn không biết một người trong số các nạn nhân cơ mà. Ông có nhớ không?”.

David trả lời. Nhưng Alette thì biết tất cả bọn họ. Và chính Alette đã gây ra các vụ đó. Cô ta quan hệ tình dục với họ sau đó đâm chết họ, rồi lại còn thiến họ ....”.

Ông ngốc quá ! Ông chẳng biết gì cả, phải không? Alette đâu có đủ bản lĩnh làm những việc đó. Là tôi làm. Bọn chúng đáng chết mà. Chúng chỉ thèm muốn chuyện tình dục thôi”?

Nàng thở mạnh. chúng tôi đã bắt bọn chúng trả giá. Và không ai chứng minh được tôi đã làm chuyện đó. Cứ để cô Cứt sắt tội nghiệp nhận tất cả hậu quả đi.

Còn chúng tôi đã có một nơi ẩn nắp toni và ...”.

Đằng sau bức mành Trung Quốc ở góc tường chợt vang lên tiếng lách cách.

“Toni quay lại. Cái gì đó?”.

“Không? David nói nhanh. Chỉ là ...”.

Toni đứng lên và chạy về phía máy quay cho đến khi mặt nàng choán hết cả màn ảnh. Nàng gạt mạnh tay làm khung hình nghiêng hẳn đi, một phần của bức mành kiểu Trung Quốc rơi trên màn ảnh. Ở giữa là một lỗ nhỏ được khoét rất khéo léo.

Các người đã đặt cái camera chết tiệt ở đây,” Toni la lên. Nàng quay sang David. “Thằng con hoang, mày định làm gì vậy?Mày dám chơi tao à?”.

Trên bàn có một con dao rọc giấy. Toni chộp lấy nó và chĩa vào David, mồm vẫn la lớn. Tao sẽ giết mày. Tao sẽ giết mày”.

David cô giữ nàng lại, nhưng không nổi. Con dao rọc giấy phập vào tay anh.

Toni vung dao lên định đâm tiếp. Người phụ trách đội bảo vệ chạy đến giữ nàng lại. Tom đá anh ta ngã xuống sàn. Cửa phòng bật mở, một nhân viên mặc đồng phục chạy vào. Nhìn thấy sự việc, anh ta lao tới Toni. Nàng đá vào hang khiến anh ta quỵ xuống. Thêm hai nhân viên mặc đồng phục nữa xuất hiện. Phải đến ba người mới ấn được Toni ngồi xuống ghế. Nàng không ngớt mồm chửi mắng họ.

Máu từ tay David chảy ra đầm đìa. Anh nói với bác sĩ Salem, “Ơn Chúa, ông hãy gọi cô ấy dậy đi”.

Ashley ... Ashley ... Hãy nghe tôi nói. Cô hãy ra đi. Toni đã đi rồi. Bây giờ đã an toàn rồi, Ashley. Tôi đếm đến ba nhé?

Thân hình Ashley ngừng động đậy và trở nên ngoan ngoãn trước mắt mọi người.

“Cô có nghe thấy tôi nói không?”.

Có? Đó là giọng Ashley, nghe xa vắng như từ cõi nào vậy.

Cô sẽ tỉnh dậy khi tôi đếm đến 3. 1 ...2 ...3 ... Cô cảm thấy thế nào?”.

Cặp mắt nàng mở ra. “Tôi mệt quá. Tôi có nói gì không.”.

Màn ảnh trong văn phòng thẩm phán Williams đã trở về màu trắng toát.

David đến bên cạnh tường và bật đèn lên.

Brennan lên tiếng. “Được ! Diễn hay lắm. Nếu người ta có trao giải Oscars cho vai diễn ...”.

Thẩm phán Williams quay sang ông ta. “Ông im ngay”.

Breunan sững sờ nhìn bà.

Căn phòng bỗng trở nên yên lặng. Thẩm phán Williams nhìn David. “Ông luật sư ...”.

“Vâng?”.

Bà ngập ngừng. “Tôi nợ ông một lời xin lỗi”.

Ngồi ở ghế chủ tọa, thẩm phán Williams tuyên bố. “Cả hai bên công tố viên và bào chữa đều đồng ý chấp nhận ý kiến của một nhà tâm thần học đã khám cho bị cáo, bác sĩ Salem. Kết luận của tòa án trong phiên xử này là bị cáo không có tội vì lý do thần kinh không ổn định. Bị cáo sẽ được đưa đi điều trị ở bệnh viện tâm thần. Phiên tòa chấm dứt”.

David đứng lên, kiệt quệ. Vậy là xong, anh nghĩ. Cuối cùng cũng xong. Anh và Sandra sắp được bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Anh nhìn thẩm phán Williams và nói một cách hạnh phúc:

“Tôi sắp được làm bố rồi”.

Bác sĩ Salem nói với David. “Tôi”muốn khuyên anh một điều. Tôi không biết có làm được không nhưng nếu anh thu xếp nổi thì sẽ rất có lợi cho Ashley”.

“Cái gì vậy?”.

“Bệnh viện tâm thần Connecticut đã điều trị bệnh nhân bị MPD nhiều hơn bất cứ nơi nào trên khắp cả nước. Một người bạn của tôi, bác sĩ Otto Lewison, phụ trách ở đó. Nếu anh có thể sắp xếp cho Ashley đến đấy thì rất tốt”.

Cảm ơn”, David trả lời. “Để tôi xem tôi có thể lo được không”.

Bác sĩ Patterson nói với David. “Tôi ... tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào đây”.

David mỉm cười. “Không cần đâu. Đây là công việc miễn phí mà. Ông còn nhớ không?”.

Cậu đã hoàn thành nó thật xuất sắc. Có những lúc tôi đã sợ rằng ...”.

“Tôi cũng vậy”.

“Nhưng luật pháp đã tỏ ra công bằng. Con gái tôi nhất định sẽ khỏi bệnh”.

“Tôi tin chắc như vậy”, David nói. “Bác sĩ Salem đã giới thiệu cho tôi một bệnh viện tâm thần ở Connecticut. Các bác sĩ ở đấy đều có kính nghiệm với căn bệnh MPD”.

Bác sĩ Patterson trầm ngâm giây lát. Cậu biết đấy, Ashley không đáng phải chịu đựng những việc đó. Nó vốn là một đứa con gái tốt bụng”.

Tôi hiểu. Tôi sẽ thương lượng với thẩm phán Williams”.. Thầm phán Williams tiếp anh trong văn phòng. “Tôi có thể giúp gì ông, ông Singer?”.

“Tôi muốn xin bà một đặc ân”.

Bà ta mỉm cười. “Hy vọng là được. Đó là điều gì vậy?

David trình bày cho bà thẩm phán nghe những gì bác sĩ Salem đã nói với anh.

Đây đúng là một yêu cầu đặc biệt. ở Califomia cũng có vài bệnh viện tâm thần cơ mà”.

David trả lời. “Vâng. Cảm ơn, thưa bà chánh án”. Anh quay ra cửa, lòng đầy thất vọng.

Tôi đã nói không đâu, ông Singer”. David dừng lại. “Đây quả là một yêu cầu đặc biệt, nhưng vụ án này cũng là một vụ án đặc biệt”.

Anh chờ đi.

Tôi nghĩ là tôi có thể thu xếp cho cô ấy được chuyển đi.

“Cảm ơn, thưa bà thẩm phán. Tôi vô cùng biết ơn quyết định của bà”.

Trong phòng giam, Ashley nghĩ, Họ đã khép mình và tội chết. Một cái chết từ từ trong bệnh viện của những người điên, Họ giết chết mình lúc này còn tốt hơn. Nghĩ đến những năm tháng vô vọng, dài dàng dặc phía trước, nàng gục xuống nức nở.

Cánh cửa phòng giam bật mở và bố nàng xuất hiện. Ông đứng sững nhìn nàng, vẻ mặt đầy đau khổ.

“Con ... Ông ngồi xuống, đối diện nàng. Con sống rồi”. Ông nói, Nàng lắc đầu. “Con không muốn sống nữa”.

Đừng nói như thế. Con đang mắc bệnh, nhưng rồi sẽ khỏi thôi. Nhất định sẽ khỏi. Khi nào tinh thần của con khá hơn, con sẽ đến ở với bố và bố sẽ chăm sóc cho con. bố con mình sẽ mãi bên nhau cho dù bất cứ chuyện gì xẩy ra. Họ không thể chia cắt bố con mình được”.

Ashley ngồi yên, không nói gì.

“Bố rất hiểu cảm giác của con lúc này, nhưng hãy tin bố đi, mọi việc sắp thay đổi rồi. Con gái của bố sẽ hạnh phúc và trở về bên bố. Ông chậm rãi đứng lên. Đã đến lúc bố phải về San Francisco” Ông đợi Ashley nói điều gì.

Nàng vẫn im lặng.

“David nói với bố rằng con sẽ được chuyển đến một trong những bệnh viện tâm thần tốt nhất trên thế giới. Bà sẽ đến thăm con thường xuyên. Con có thích thế không?”.

Nàng gật đầu, vô cảm. “Có. Tốt lắm, con ngoan. Ông ôm và hôn lên má nàng. Hy vọng là con sẽ sớm khỏi bệnh. Bố chỉ muốn con về bên bố mà thôi”.

Ashley nhìn, theo ông và nghĩ thầm Tại sao mình không thể chết được? Tại sao họ không cho mình chết đi?

Một giờ sau, David vào thăm nàng.

Ồ vậy là đã xong”, anh nói. Anh nhìn nàng với vẻ quan tâm. “Cô không sao chứ?

Tôi không muốn vào nhà thương điên đâu.

Tôi muốn chết, Tôi không thể chịu nổi cuộc ống như thế này nữa. Giúp tôi đi, David. Xin anh hãy giúp tôi”.

“Ashley, cô sắp được giúp đỡ rồi. Quá khứ đã qua. Bây giờ là tương lai của cô. Cơn ác mộng đã hoàn toàn chấm dứt”. Anh nắm lấy tay nàng.

“Xem này, cô đã tin tưởng tôi biết nhường nào. Hãy tiếp tục tin tôi. Cô nhất định se trở lại với cuộc sống bình thường”.

Nàng không nói gì.

Hãy nói, “Tôi tin anh, David”.

Nàng hít một hơi thở sâu. “Tôi, tôi tin anh, David”.

Anh cười to. “Ngoan lắm. Đây sẽ là một khởi đầu mới của cô”.

Tất cả các phương tiện truyền thông như phát cuồng lên khi lời tuyên án được chánh án Williams phát ra. Đêm đó, Darid trở thành người hùng.

Anh đã nhận một vụ án dường như bất khả thi và anh đã chiến thắng.

Anh gọi điện cho Sadra. “Em yêu, anh..,”.

“Em biết rồi, anh yêu, em biết rồi. Em vừa mới xem ti vi xong. Tuyệt quá phải không anh. Em rát tự hào về anh”.

“Anh không thể nói được anh vui đến mức nào khi vụ này kết thúc, Anh sẽ về với em ngay đêm nay. Anh không thể chờ thêm ...”.

“David ...?”.

“Gì cơ em?”.

“David ... oooh ...”.

“Anh đây? Có chuyện gì vậy?”.

“ ... Oooh ... Con sắp ra đời rồi ...”.

“Đợi anh với! David la lên.”.

Jeffrey Singer, nặng 3,9 kg là đứa bé sơ sinh đẹp nhất mà David từng thấy.

“Trông nó giống anh quá, David”. Sandra nói.

“Thật không?” David cười rạng rỡ.

“Em rất mừng là mọi việc đả trở nên tốt đẹp”.

Sanđra nói. David thở dài. “Đã có nhiều lúc anh không còn đủ lòng tin ở mình nữa”.

“Em không bao giờ đặt nhầm niềm tin nơi anh cả”.

David ôm chặt lấy Sandra và nói. “Anh sẽ về với mẹ con em ngay. Anh phải đến Công ty thu dọn vài thứ đã”.

Khi David đến Kincaid, Turuer, Rose & Ripley, anh được đón tiếp bằng những lời chào nồng nhiệt.

“Chúc mừng cậu, David ...”.

“Làm tốt lắm ...”.

“Cậu thật sự là đã dạy cho họ ....”.

David đi về bàn làm việc của mình. Holly không có ở đó. Anh bắt đầu cất dọn đồ đạc trên bàn.

“David ...”.

Anh nhìn lên. Đó là Joseph Kincaid.

Ông ta đến gần và nói. “Anh đang làm gì vậy?”.

“Tôi thu dọn. Ông thấy rồi đấy. Tôi đã bị đuổi việc mà”.

Kincaid mỉm cười! Đuổi việc. Dĩ nhiên là không. Không, không! không!

Hình như là có chuyện gì lầm lẫn đây thì phải”. Ông ta cười tươi hơn. “Cậu sẽ là thành viền chính thức của Công ty, cục cưng của tôi ạ. Thực ra tôi đã chuẩn bị một buổi họp cho cậu ở đây vào lúc l5 giờ”.

David nhìn ông ta. “Thật chứ?”.

Kincaid gật đầu. “Chắc chắn như vậy”.

“Vậy thì ông nên hủy nó đi”. David trả lời.

“Tôi đã quyết định quay lại ngành luật hình sự rồi. Tôi đã nhận được lời mời của Jesse Quiller. Ít nhất thì khi làm việc với ngành luật này người ta còn biết ái đó thật sự là tội phạm. Nên, Joey nhóc con, đem nhét cái thành viên chính thức đó vào nơi nào không có ánh sáng mặt trời đi.”.

Anh cười, bước nhanh đi.

Jesse Quiller nhìn quanh căn nhà, nói. “Tuyệt lắm. Rất thích hợp với hai người”.

“Cảm ơn”, Sandra trả lời, Nàng nghe thấy tiếng động trong cũi. “Để em đi xem con đã”. Rồi vội vã chạy sang phòng bên cạnh, Jesse Quiller thích thú ngắm nhìn cái khung ảnh bằng bạc nguyên chất với tầm hình đầu tiên của Jeffrey trong đó. “Trông dễ thương quá. Nó ở đâu ra vậy?”.

“Thẩm phán Williams gửi tặng đấy”.

“Jesse nói. Rất vui mừng vì cậu đã quay lại, đồng nghiệp”.

“Tôi cũng rất mừng vì đã được quay lại, Jesse. Có lẽ bây giờ cậu cần có chút thời gian để thư giãn. Gắng nghỉ ngơi cho khỏe ...”.

Đúng. Chúng tôi đang định đưa Jeffrey lên Oregon thăm ông bà ngoại nó và ...”.

“Nhân tiện, sáng nay chúng ta vừa nhận được một vụ rất thú vị đấy, David.

Người đàn bà này bị buộc tội giết hai đứa con của mình. Song tôi lại có cảm giác là bà ta vô tội. Rất không may là tôi sắp phải đi Washington lo một vụ khác. Nên nghĩ rằng cậu có thể đến gặp bà ta và xem xem ...”.