Chương 2
Xung quanh bụi dâu.
Con khỉ đuổi con chồn.
Con khỉ nghĩ thật là vui vẻ.
Bốp ! Đi đời con chồn.
Toni Prescott biết rất rõ tại sao mình lại thích hát bài đồng dao đó. Mẹ nàng thì rất ghét nó. “Thôi ngay bài hát ngớ ngẩn đó đi:
Con có nghe mẹ nói không? Con không biết hát đâu”.
Vâng, thưa mẹ”. Và Toni lại tiếp tục hát, hát nữa, thì thầm trong cổ họng. Đã lâu lắm rồi những ký ức của những ngày xưa đó vẫn mang lại cho nàng cảm giác kích động. Về sự thách thức, sự chống đối lại mẹ nàng.
Toni Prescott rất ghét làm việc tại Công ty Globai Computer Graphics. Năm nay nàng 22; sôi nổi, tinh ranh và liều lĩnh. Ở con người nàng, sự trầm tĩnh và thói bồng bột chia làm hai phần đều nhau. Nàng cớ khuôn mặt hình trái tim, cặp mắt màu nâu ranh mãnh, và một thân hình không còn cách gọi nào khác hơn là khêu gợi. Nàng sinh ra ở London và nói giống Anh đặc sệt. Nàng rất khỏe mạnh và yêu thích thể thao, đặc biệt là các môn thể thao mùa đông:
trượt tuyết, trượt ván và trượt băng.
Hồi còn học đại học ở London, Toni thường ăn bận rất tề chỉnh vào ban ngày nhưng khi bóng tối ập xuống nàng chỉ mặc chiếc váy ngắn cũn hoặc các bộ đồ khiêu vũ khác, chân thì luôn đi nhún nhẩy. Nàng thường dành cả buổi tối ở phòng khiêu vũ Eiectric nằm trên đại lộ Camden hoặc Subterania tại khu vực Leopard, hòa nhập với đám dân chơi West End. Giọng nàng khá hay, đầy bí ẩn và lôi cuốn. Tại một số câu lạc bộ nàng thường chơi plano và hát, được đám khách quen hoan nghênh rầm rộ. Đó là lúc nàng thấy sung sướng nhất.
Và điều thường xảy ra trong các câu lạc bộ đó là.
“Cô có biết cô là một ca sĩ tuyệt vời không, “Toni”?.
“ Ta”.
“Cô uống chút gì nhé ?”.
“Một ly Pimm thì tốt”. Nàng mỉm cười.
“Xin được phục vụ”.
Và đến đó là kết thúc. Một câu nói thầm quen thuộc sẽ vang lên bên tai.
“Vậy tại sao chúng ta lại không ghé qua chỗ tôi và vui vẻ chút xíu nhỉ ?”.
Chuồn thôi”. Và Toni nhanh chóng rời khỏi. Nàng sẽ nằm trên giường của mình, nghĩ về đám đàn ông ngờ nghệch và việc điều khiển họ mời dễ dàng làm sao. Nàng không rõ họ có biết nàng nghĩ vậy không song họ lại muốn bị điều khiển. Họ cần bị điều khiển.
Một thời gian sau, nàng chuyển từ London tới Cupertino. Lúc đầu, đó là một sự bất hạnh.
Toni rất ghét Cupertino và nàng còn phải miễn cưỡng làm việc tại Globai Computer Graphics. Nàng đã chán ngấy những phích cắm, những máy in, những bản sao, những mạng điều khiển rồi. Nàng thật sự nhớ cuộc sống ban đêm đầy thú vị ở London. Ở Cupertino cúng có vài hộp đêm mà nàng thường lui tới. San Jose Liye, P.J.Muligan's hoặc Holywood Junction. Nàng hay mặc váy ngắn bó sát người, đi giầy cao gót đến cả chục phân hoặc những đôi dép đế rất dầy. Nàng trang điểm thật đậm - lông mày kẻ sẫm, lông mi giả, tô mắt tím và bôi son bóng. Dường như nàng đang cố che giấu đi vẻ đẹp của chính mình.
Rất nhiều kỳ nghỉ cuối tuần, Toni một mình đi lên San Franclsco, nơi theo nàng, còn được coi là có chỗ vui chơi. Nàng tìm đến các nhà hàng hoặc câu lạc bộ có nhạc sống như Harry Denton's, One Market và Caiifornia Café. Trong thời gian các nhạc công nghỉ ngơi, Toni thường ngồi vào đàn dương cầm và hát.
Các khách hàng đều thích nghe nàng:
Mỗi khi nàng định trả tiền đồ uống thì người chủ lại xua tay. “Không, đây là tôi mời cô. Cô hát tuyệt lắm. Lần sau nhớ quay lại nhé”.
Mẹ có nghe thấy gì không? “Cô hát tuyệt lắm. Lần sau nhớ quay lại nhé!?
Vào một tối thứ bảy, Toni ngồi dùng bữa tại quán Pháp trong khách sạn Cliff. Ban nhạc vừa biểu diễn xong, đang rời khỏi vị trí. Người quản lý nhìn thấy Toni liền gật đầu với nàng, ý mời mọc.
Toni đứng dậy và đi tới chiếc piano. Nàng đàn và hát một bài của Cole Portel. Khi nàng biểu diễn xong, tiếng vỗ tay vang rền cả căn phòng. Nàng hát thêm hai bài nữa rồi trở về bàn, tiếp tục bữa ăn của mình.
Một người đàn ông trung niên hói đầu bước đến. “Xin lỗi, tôi có thể ngồi cùng bàn một lát được không ?”.
Toni đang định nói “không” thì ông ta đã tiếp tục “Tôi là Norman Zimmerman. Tôi là chủ Công ty môi giới The King and I. Hi vọng tôi có cơ hội kể cho cô nghe về nó.”.
Toni đã đọc vài bài báo về ông ta. Đó là một thiên tài sân khấu.
Ông ta ngồi xuống. “Cô cô một tài năng kì diệu, thưa cô. Và cô đang lãng phí thời gian vô ích về những chỗ như thế này. Lẽ ra cô phải biểu diễn ở Broadway”.
Broadway. Mẹ có nghe thấy không ?
“Tôi muốn được thử giọng cô để ...
“Xin lỗi, Tôi không thể”.
Ông ta nhìn nàng ngạc nhiên. “Nó sẽ mở ra rất nhiều cơ hội cho cô. Tôi nghĩ là cô cũng không rõ mình thật sự tài giỏi như thế nào đâu”.
“Tôi đã có việc làm rồi”.
“Xin tò mò hỏi, đó là công việc gì ?”.
“Tôi làm cho một công ty tin học”.
“Vậy để tôi cho cô rõ. Tôi sẽ trả gấp hai số lương hiện nay của cô và ...”.
Toni ngắt lời, “Tôi vô cùng cảm kích, nhưng tôị. tôi không thể”.
Zimmerman ngả lưng ra sau và hỏi. “Cô không thích nghề biểu diễn ư”?
“Rất thích là đằng khác”.
“Vậy cô có điều gì vướng mắc ?”.
Toni lưỡng lự, sau đó thận trọng trả lời, “Có thể tôi lại sẽ bỏ giữa chừng”.
“Vì chồng cô hay ... ?”.
“Tôi chưa kết hôn”.
“Tôi không hiểu. Cô nói cô rất thích biểu diễn.
“Đây là một cơ hội rất tốt cho cô ...”.
“Xin lỗi. Tôi không giải thích nổi”.
Nếu mình giải thích thì ông ta cũng chẳng hiểu. Toni đau khổ nghĩ. Sẽ không ai hiểu cả. Mình đang phải sống chung với một của nợ đáng kinh tởm. Đến trọn đời.
Vài tháng sau ngày đặt, chân đến Globai Com- puter Graphics, Toni bắt đầu tìm hiểu về Internet, cánh cửa rộng lớn cho nàng gặp gờ đám đàn ông.
Hôm đó Toni ngồi ăn tối với Kathy Heaiy, bạn gái của nàng, đang làm việc tại một công ty tin học đối thủ ở Duke of Edinburgh. Nơi họ ngồi là một quán rượu nguyên ở bên Anh, được tháo dỡ, đóng vào container, chê sang Caiifornia và dựng lại, không thừa, không thiếu, không thay đến một chiếc đanh. Toni kêu món cá và khoai tây kiểu London, sườn nướng với dồi kiểu Yorkshire, đậu hầm nhừ và xúc xích cùng rượu vang Anh.
Giữ vững truyền thống, nàng nghĩ. Mình phải nhớ cội nguồn.
Toni nhìn Kathy. “Mình muốn cậu giúp mình một chuyện”.
“Nói đi”.
“Giúp mình sử dụng lnternet”.
“Toni, cái máy mà mình có thể truy cập được chỉ dùng cho công việc thôi, và điều này còn trái với quy định của công ty ...”.
“Vứt cái qui định đó đi. Cậu biết sử dụng Internet phải không ?”.
“Ừ”.
Toni vỗ nhẹ lên tay Kathy Heaiy và mỉm cười.
“Thế thì tốt”.
Chiềc hôm sau, Toni lên phòng làm việc của Kathy Heaiy và cô bản gái đã dẫn nàng vào thế giới kỳ diệu đó. Sau khi nháy vào biểu tượng Internet, Kathy gõ mật mã của cô và đợi một lúc, sau đó nháy đúp lên một biểu tượng khác và vào luôn mục tán gẫu. Toni sững sờ ngồi nhìn các cuộc nói chuyện diễn ra giữa mọi người trên toàn thế giới.
“Mình thích cái này !” Toni nói. “Mình sẽ mua máy cho riêng mình ở nhà.
Cậu sẽ giúp mình cài đặt Internet chứ ?”.
“Dĩ nhiên. Chuyện đó thì dễ. Cậu chỉ cần bấm chuột vào trường URL đã được qui định sẵn, và ...”.
“Như lời một bài hát thì đừng nói với tôi, hãy cho tôi xem”.
Toni biết cách lên mạng chỉ sau một đêm và kể từ khi đó, cuộc đời nàng thay đổi hoàn toàn. Nàng không còn buồn chán nữa. Internet như tấm thảm bay đưa nàng đi khắp thế giới. Khi Toni từ công ty về nhà, nàng ngay lập tức bật máy lên và lao vào khám phá các mục tán gẫu khác nhau.
Điều đó thật giản đơn. Nàng truy cập lnternet nhập vào mật mã và thế là một cửa sổ mở ra, chia màn hình thành hai phần trên và dưới. Toni gõ vào. “Xin chào. Có ai ở đó không ?”.
Chữ bắt đầu hiện ra ở phần dưới của màn hình. “Bob. Tôi ở đây. Tôi đang đợi bạn”.
Nàng đã sẵn sàng gặp gỡ cả thế giới.
Đó là Hans ở Hà Lan.
“Hãy nói về anh đi, Hans”.
“Tôi là quản lý tại một câu lạc bộ nổi tiếng ở Amsterdam. Tôi thích nhẩy nhót, quậy phá lung tung, một chút. Tới lượt cô”.
Toni trả lời. “Rất tuyệt. Tôi cũng thích nhẩy tôi có thể đi nhẩy thâu đêm được. Tôi sống ở một thị trấn nhỏ buồn tẻ và không có chỗ nào vui chơi, trừ vài cái hộp đêm”.
“Sao buồn quá vậy ?”.
“Chết tiệt vậy đó”.
“Tại sao cô_không để tôi giúp cơ nhỉ ? Khi nào thì mình có dịp gặp nhau.”.
“Cảm ơn!” Nàng ra khỏi mục tán gẫu.
Đó là Paui, ở Nam Phi:
“Tôi đang đợi cô quay lại đây, Toni ...”.
“Tôi đây. Tôi đang muốn biết về anh đấy, Paui”.
“Tôi 32 tuổi. Tôi là bác sĩ ở Johannesburg. Tôi ...”.
Toni giận dữ ngừng cuộc nói chuyện. Bác sĩ.
Ký ức khủng khiếp lại tràn ngập nàng. Toni nhắm mắt lại, tim đập mạnh. - Nàng hít thở thật sâu.
Đêm nay thế thôi, nàng nghĩ. Và bỏ đi ngủ.
Tối hôm sau, Toni quay trở lại mạng. Lần này là Sean ở Dublin.
“Toni ... Một cái tên đẹp”.. “Cảm ơn, Sean”.
“Cô đã đến Ireland lần nào chưa ?”.
“Chưa ?”.
“Cô sẽ thích nó thôi. Đó là miền đất của ma quỷ hãy cho tôi biết trông cô thế nào đi, Toni.
“Tôi cược là cô rất đẹp”.
“Anh thắng cược rồi. Tôi rất đẹp. Tơi rất bốc lửa và còn đang độc thân. Anh làm nghề gì vậy ?”.
“Tôi làm bartender. Tôi ...,” Toni lạnh lùng cắt đứt cuộc nói chuyện.
Mỗi đêm với nàng lại mỗi khác. Họ là cầu thủ Polo ở Argentina, là nhà buôn ôtô ở Nhật, nhà môi giới bất động sản ở Chicago hay một kỹ thuật viên truyền hình ở New York. Internet là một trò chơi thú vị và Toni hoàn toàn bị nó lôi cuốn. Nàng có thể đến bất cứ đâu nàng muốn mà vẫn an toàn vì nàng là một người ẩn danh.
Rồi có một đêm, nàng gặp Jean Claude Parent trên mục chuyện gẫu.
“Bon soir. Rất vui được gặp cô, Toni”.
“Tôi cũng vậy. Anh ở đâu ?”.
“Quebec”.
“Tôi chưa bao giờ đến Quebec cả. Liệu tôi có thích nó không nhỉ ?” Toni mong chở một chữ có trên màn hình.
Nhưng thay vào đó, Jean Ciaude trả lời. “Tôi không biết. Điều đó tùy thuộc vào con người cô như thế nào ?”.
Toni thấy thích thú trước câu trả lời này.
“Thật không ? Để thích được Quebec thì tôi phải là loại người gì ?”.
“Quebec giống khu biên giới Bắc Mỹ hồi xưa vậy Rất Pháp. Quebec là khu vực độc lập. Chúng tôi không thích bị ai điều khiển cả”.
Toni gõ vào, “Tôi cũng vậy”.
“Vậy thì cô sẽ thích nó. Đó là một thành phố đẹp, nằm giữa những dãy núi và rất nhiều hồ nước, là thiên đường để săn bắn và câu cá”.
Nhìn những dòng chữ hiện trên màn hình, Toni có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Jean Claude. “Tuyệt quá!. Nhưng hãy kể về anh đi”.
“Toni ? Không có gì để nói cả. Tôi năm nay 38 tuổi, còn độc thân. Tôi vừa mới chấm dứt một vụ và tôi muốn tiến tới với một người phụ nữ thích hợp. Et vous ? Cô đã kết hôn chưa ?”.
Toni trả lời. “Chưa. Tôi cũng đang tìm một người cho mình. Anh làm nghề gì vậy ?”.
“Tôi có một cửa hàng đá quý nho nhỏ. Hi vọng cô sẽ đến thăm nó một ngày gần đây”.
“Đó phải chăng là lời mời ?”.
“Có thể coi như vậy”.
Toni gõ nhanh. “Nghe hấp dẫn quá”. Và nàng nghĩ. Mình nên tìm cách đến đó. Anh ấy có thể cứu được mình.
Và cứ thế, hầu như đêm nào Toni cũng nói chuyện với Jean Ciaude Parent.
Anh đã nhập và gửi ảnh cho nàng qua mạng, Toni nhận thấy đây là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn thông minh và lịch sự.
Khi Jean Ciaude nhìn thấy ảnh Toni trên mạng, anh ta viết:
“Trông cô rất tuyệt, macherie. Tôi đã đoán như vậy rồi. Xin hãy đến cùng tôi”.
“Nhất định”.
“Sớm nhé”.
“Chà chà!. Toni rời khỏi mạng”.
Tại Công ty, vào sáng hôm sau, Toni nghe Shane Miiler nói chuyện với Ashley Patterson và nghĩ, anh ta tìm thấy cái quái gì ở cô ta nhỉ? Với Toni, Ashley trông thật buồn rầu, ảm đạm, một thứ “bà cô bên chồng ...”. Cô ta chẳng biết thưởng thức một trò vui nào. Toni nghĩ. Nàng chê bai tất cả những gì thuộc về Ashley. Cô ta chỉ là loại người bảo thủ, thích ngồi nhà đọc sách, xem những kênh truyền hình đại loại như Lịch sử và CNN.
Cô ta không thích thể thao. Thật nhạt nhẻo. Cô ta chưa bao giờ biết đến “mục tán gẫu”. Ashley chưa bao giờ được gặp những người xa lạ qua mạng máy tính. Đồ cá ướp. Cô ta không biết mình đang đánh mất cái gì. Toni nghĩ. Nếu không có mục tán gẫu, mình sẽ chẳng bao giờ được biết Jean Claude Parent.
Toni nghĩ tiếp, không hiểu mẹ nàng sẽ ghét Internet đến đâu.
Nói chung là mẹ nàng ghét tất cả mọi thứ. Bà chỉ có hai cách nói chuyện là quát mắng và than van. Toni không bao giờ làm bà vừa lòng. Mày không thể làm việc gì cho tử tế được hay sao, Con ngu kia ?:
Quát mắng nàng là công việc hàng ngày của bà. Toni nghĩ đến chuyện mẹ nàng đã chết trong một tai nạn khủng khiếp. Nàng vẫn còn nhớ tiếng gào thét cầu cứu của bà. Đến đây thì bỗng nhiên nàng mỉm cười:
Một xu một cuộn chỉ.
Một xu một cái kim.
Đó là cách tiêu tiền.
Bốp ! Đi đời con chồn.