Chương 3: Anh - Người thầy tốt bụng

Lời của tác giả​

Tối ấy, Jolly quay lại phòng trọ với Vĩ Thanh vì sợ nó ở một mình sẽ buồn chán. Jolly đã gạt đi những chuyện không vui xảy ra trong ngày, cô không cần bận tâm nhiều đến ý kiến của những kẻ không hiểu chuyện người khác. Cô là ai? Là Jolly mạnh mẽ.

Đến phòng trọ, Jolly định gọi Vĩ Thanh ra mở cửa thì dừng lại, vì cô nghe bên trong có tiếng khóc. Là tiếng của nó... Nó lại một lần nữa khóc ư? Bố mẹ nó lại làm gì nó nữa đây?

Jolly gõ cửa, ngay lập tức nó ngừng khóc và lát sau nó mới ra. Mắt nó dù đã lau khô đi nước mắt nhưng vẫn đỏ hoe. Nó dấu ai thì dấu chứ đừng dấu cô, cô hiểu nó mà. Nó hỏi:

- Tao tưởng mày về nhà?

- Tao quay lại vì sợ mày buồn, tao không nỡ. Mày đã khóc đấy à?

Nó cười xòa đánh trống lảng:

- Trời ngoài này lạnh lắm, vào trong đi mày, để tao đóng cửa.

Để khi đã yên ổn ngồi trong phòng Jolly mới hỏi lại nó:

- Nói ra xem nào, bố mẹ mày đã làm gì?

Nó không nói gì chỉ lắc đầu. Nó không muốn cho cô biết thì cô càng muốn biết. Cô vẫn muốn thử xem bố mẹ nó tàn nhẫn đến đâu. Dù Jolly có gặng hỏi mấy nó cũng không trả lời. Nhìn ánh mắt nó, cô biết nó không muốn kể ra vì lại sợ cô sẽ buồn cùng nó. Hôm nay, cô đã đủ buồn phiền rồi nên nó mới giữ kín như vậy. Nhưng nó chắc không biết rằng đứa bạn thân như cô sẽ càng buồn hơn khi nó cứ giữ nỗi đau trong lòng một mình không chia sẻ cho ai. Jolly và nó có khác gì nhau mà nó cứ phải giấu? Nhưng đặt cô vào hoàn cảnh của nó hiện tại, nếu cô là nó cô cũng không nói ra. Nó làm thế chỉ vì tình bạn sâu sắc giữa họ thôi. Jolly không trách nó và cũng không hỏi nữa.

Họ cùng nhau ngồi vào bàn học để chuẩn bị bài ngày mai. Nó kể với Jolly rằng, mai lớp nó sẽ đón một giáo viên dạy lý mới. Người thầy này mới nhận được bằng tiến sĩ ở bên Pháp về nên chắc sẽ là người nhiệt tình và dạy tốt.

----------

Sáng hôm sau...

Jolly và nó cùng cất bước tới trường. Jolly đi với nó thật không thể hợp hơn được nữa. Theo quan điểm về sắc đẹp của cô thì nó cũng rất xinh, dáng đẹp. Cái đẹp hài hoà, thanh tú, không lẫn tạp chất. Hai đứa có cùng chiều cao và cái dáng chuẩn đến ngưỡng mộ. Da trắng không tì vết, đôi mắt đẹp làm điểm nhấn. Hai con người, hai thân phận khác nhau nhưng cùng chung họ Trần và có những nét đẹp tương đồng. Có lẽ nào là do duyên số?

Đến trường nó mới nhận ra lớp nó hôm nay phải vào tiết sớm để đón giáo viên mới. Nó chào Jolly rồi nhanh chóng chạy vào lớp. Nó lại bị tụi con gái nói này nói nọ đại loại như không có ý thức, ngày đón giáo viên mới mà cũng đi muộn...

Ngồi xuống ghế rồi nó mới biết trên bục giảng là một thanh niên chừng hai mấy tuổi, mặt mày tri thức không thiếu phần phong độ. Thì ra đó là thầy phó chủ nhiệm mới của lớp mười một lý bọn nó.

Đã đến đủ, thầy và trò bắt đầu giao lưu làm quen. Thầy được bọn con gái quý vì cái vẻ ngoài hào hoa phong nhã. Trong khi cả lớp nhốn nháo vì người thầy đẹp trai này thì nó chẳng hề bận tâm. Dù nó có muốn tham gia cùng thì bọn trong lớp cũng không thích nên nó đành mở mấy tờ đề lý ra làm.

Thầy giáo rất vui tính, cả giờ thầy được rất nhiều nữ sinh quan tâm nhưng thầy lại để ý đến nó, đứa ngồi tách biệt một mình.

Sau tiết học ấy, thầy giáo có xuống chỗ nó hỏi:

- Em ở trong đội tuyển quốc gia à?

Nó lãnh đạm trả lời:

- Vâng ạ.

- Thế lớp có mấy bạn đội tuyển?

- Thưa thầy, có bốn bạn.

Anh trầm ngâm nhìn nó. Anh bị thu hút bởi ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của nó. Anh không hiểu tại sao nó lại tách lập như thế, ban đầu là nghĩ do vào đội tuyển nên phải chăm học nhưng mấy người khác cũng vào đội tuyển cơ mà.

Anh tên là Dương Mạnh Huân, nay hai mươi lăm tuổi. Trẻ như vậy nhưng đã là tiến sĩ.

Sau buổi học, Jolly bảo nó kể về giáo viên mới thì nó bảo chả có gì ngoài cái bằng tiến sĩ. Trong khi cô ở lớp bên cạnh nghe nói thầy giáo mới đẹp trai tài giỏi lắm. Cô biết nó rất ghét những người đẹp trai vì nó cho rằng những người đẹp trai thường lăng nhăng chẳng ra gì. Trong quá khứ của nó, một kẻ lăng nhăng đã làm nó đau khổ và khóa cánh cửa trái tim nó lại.

Huân thấy nó bị tách lập, nhiều lần học sinh trong lớp còn nói xấu nó trước mặt anh nên anh tò mò. Anh không hiểu tại sao nó bị ghét nhưng đối với anh nó không có gì đáng ghét cả. Anh quý nó.

Một tháng sau khi Huân dạy môn chuyên lớp nó thì anh đã hiểu nguyên nhân tại sao nó bị ghét. Nhưng Huân không nghĩ đó là việc khiến anh phải ghét nó mà anh càng thêm quý nó hơn.

Anh quen nó cũng tức là quen Jolly. Mỗi buổi trưa sau khi tan học, anh cùng chúng nó ăn trưa và hỏi han về tình hình học tập. Anh tận tình giúp hai đứa đặc biệt là nó.

Biết Jolly là bạn thân của nó nên anh cũng hỏi cô nhiều về nó. Jolly nói sơ sơ về hoàn cảnh nhưng đủ để anh hiểu tại sao nó lại trở lên như thế.

Huân là người tốt. Jolly nhận thấy, ánh mắt mà anh trao cho nó thì khác lạ so với người khác. Dù thế nào, cô mong anh sẽ giúp nó lấy lại được niềm vui cuộc sống, giúp nó thoát khỏi nỗi ám ảnh của kí ức đau buồn.

Hết chương 3​