Chương 20: Tình yêu cần phải bao dung-Kết

Lời của Hoàng​

Tôi đã đánh mất cô ấy vào một ngày mưa rào tầm tã. Quá bốc đồng, quá nóng giận, chưa kịp làm rõ vấn đề, tôi đã trách Vĩ Thanh, còn xúc phạm cô ấy. Có lẽ tôi chưa thật sự hiểu cô ấy. Cô ấy là người thế nào chứ? Hai năm trước cô ấy thế nào với tôi? Rất giữ mình. Là người con gái giữ mình như vậy thì làm sao có thể tự làm ra chuyện đáng xấu hổ như việc có thai với người khác trước tuổi trưởng thành. Vậy mà tôi không nhận ra từ sớm. Lỗi lầm!

Nhớ về hai năm trước, lần đầu tiên tôi về Việt Nam, tôi gặp cô ấy chạy bộ ngoài công viên. Kể từ lần đầu gặp mặt ấy, sự hồn nhiên, vô tư của cô ấy đã in sâu trong tiềm thức của tôi. Đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ hồng luôn mỉm cười yêu đời. Ngày nào cũng vậy, tôi ra đây chỉ để được nhìn thấy cô ấy. Sự hậu đậu của cô ấy làm tôi bật cười vu vơ một mình, khiến lòng tôi xao xuyến chỉ muốn bảo vệ. Tôi luôn dõi theo cô ấy, đi theo cô ấy về tận cổng nhà, lúc đó mới yên tâm.

Buổi chiều mưa hôm đó, cô ấy không mang ô. Cứ ngỡ cô ấy sẽ bị cảm lạnh, tôi bước đến như người qua đường, đặt chiếc ô vào tay cô ấy. Cô ấy hồn nhiên nhìn tôi rồi nói rằng: “Gene X quy định sức đề kháng, gene Y quy định thể lực nên con trai chỉ có thể lực hơn con gái thôi chứ sức đề kháng thì kém lắm. Vậy nên anh cầm đi.”

Tôi bật cười trong lòng, đúng là đáng yêu! Nhường cho cô ấy chiếc ô duy nhất, tôi dầm mưa ra về. Mỗi lúc cô ấy gặp khó khăn, tôi đều đi ra giúp đỡ như vô tình đi ngang qua. Mỗi lần đó, cô ấy chỉ nói “Cảm ơn anh!” và tôi cũng chỉ dặn rằng: “Hãy cẩn thận hơn.” Đã không biết bao nhiêu lần “vô tình” như vậy, tôi và cô ấy dần xích lại với nhau. Trái tim tôi không ngày nào không nhung nhớ về cô ấy, cô gái hồn nhiên, đáng yêu!

Cũng vào một ngày mưa, tôi đã không thể dấu nổi tình cảm của mình, tôi tỏ tình với cô ấy. Muốn dùng trái tim mình đưa cô ấy vào cuộc tình đẹp như trong truyện ngôn tình. Nhưng rồi, thằng bạn thân của tôi đã nhận ra tôi thay đổi quá nhiều từ khi về nước. Nó khuyên tôi, tình cảm trẻ con này chỉ là thứ vớ vẩn mà thôi, và đàn bà con gái chỉ là những món đồ trang sức làm đẹp cho cánh mày râu. Những suy nghĩ bị lay động, tôi nhất thời không biết nên làm gì, bên cạnh thì thằng bạn hết lời khuyên hãy chia tay đi. Tôi đã không làm chủ được suy nghĩ mà đi nghe nó, nói lời chia tay Vĩ Thanh. Lòng vẫn nghĩ đàn bà con gái chỉ là món đồ trang sức, nhưng nhìn Vĩ Thanh khóc khi tôi nói lời chia tay, tôi bỗng thấy tiếc nuối, nhói lòng.

Ngày mưa rào hôm đó, tôi đã để em ra đi, rời xa khỏi tôi. Rồi tôi cũng ra nước ngoài. Cuộc sống ở đó giúp tôi phần nào nguôi ngoai đi những ý niệm về cô ấy.

Hai năm sau, tôi không ngờ mình có thể gặp lại Vĩ Thanh… một cách vô tình. Nhưng lần này, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đã khác. Vô cảm, băng lãnh. Lòng lại nhói lên những thứ cảm xúc đã bị thời gian vùi lấp, đầu tôi chỉ nghĩ được đến cô ấy. Mỗi lần thấy cô ấy bơ vơ một mình, tôi đau nhói đến tận con tim. Nhìn cô ấy đau đớn khi mất đi người thân, nhìn cô ấy nằm bất động trên giường bệnh, tôi đã bật khóc. Lúc đó, tôi chỉ mong cô ấy bỏ qua hết những lỗi lầm của tôi ngày xưa mà cho tôi một cơ hội để sưởi ấm trái tim cô ấy một lần nữa.

Tôi dùng trái tim chân thành của mình để chứng minh rằng, nếu tôi có một cơ hội nữa, tôi sẽ giữ chắc cô ấy, không để cô ấy phải đau lòng vì mình thêm một lần nào. Và rồi, tôi vui mừng vì cô ấy đã mở cánh cửa trái tim một lần nữa đón chào tôi.

Không được bao lâu, nhìn cái que thử thai hai vạch đỏ, mà đứa con trong bụng của cô ấy lại không phải của tôi, đứa con xuất hiện trong lúc cô ấy còn là học sinh đã khiến tôi nổi điên như một con thú hoang. Tôi đã đánh cô ấy, mắng cô ấy bằng những lời thô tục. Lúc đó, đầu tôi chỉ nghĩ được rằng, mình đã chân thành một lòng với người ta, vậy mà người ta lại trơ trẽn làm những chuyện đáng khinh bỉ như vậy ngay sau lưng mình, là người ta không đáng. Nói lời chia tay một lần nữa, chấm dứt cho cuộc tình đầy sóng gió.

Tôi đâu hề biết rằng, khi nói ra lời chia tay với tôi, nói cho tôi biết sự thật cô ấy có thai đã khiến cô ấy đau lòng biết nhường nào. Chỉ vì cô ấy đã nghĩ mình không còn xứng đáng với tôi nữa ư? Thật ngốc nghếch! Nếu cô ấy kể cho tôi mọi chuyện ngay từ đầu, kể cho tôi nghe chính cô ấy đã bị cậu của tôi hại thì liệu tôi có mắng cô ấy? Nếu vậy, có thể tôi sẽ không nể chút tình thân nào mà xông đến xé xác cậu tôi – người tự nhận yêu cô ấy. Anh ta đã hủy hoại cuộc đời cô ấy, hủy hoại sự trong trắng, hồn nhiên của cô ấy, hủy hoại tất cả của cô ấy và khiến cô ấy rời khỏi tôi.

Đến khi tôi thực sự biết những điều này thì đã quá muộn, cô ấy đã rời xa thật rồi. Cô ấy chọn cách ra nước ngoài cùng với bố đứa trẻ, vừa để im chuyện đứa con trong bụng, vừa để tôi quên đi cô ấy. Quên ư? Nói nghe thì dễ. Chính miệng tôi nói lời chia tay cô ấy từ hai năm trước, chính tôi đã chủ động để quên đi cô ấy mà còn không làm được. Giờ đây, trong lúc tình yêu vẫn còn sâu nặng, cô ấy bảo tôi quên, làm sao tôi quên đây? Thật nhẫn tâm! Cô ấy đã mang theo nỗi nhục của bản thân tới một đất nước xa xôi, để tôi ở lại với những lỗi lầm chưa giải thích được, và có lẽ, tôi sẽ không còn cơ hội giải thích nữa.

Cuộc sống của tôi bước vào thời kỳ tranh giành của cải, quyền lực thật cô quạnh! Nếu có Vĩ Thanh ở đây lúc này, tôi sẽ không ngần ngại hi sinh những thứ đó để đến bên cô ấy một lần nữa. Được ở bên người mình yêu, tôi không cần thêm gì cả.

Nhưng… cuộc sống cô quạnh, trống vắng ấy đã kéo dài bảy năm. Khoảng thời gian rất dài, luôn tự nhủ phải quên đi một người, nhưng không làm được. Giờ đây, ngồi trên vị trí CEO của công ty, tôi vẫn chưa lập gia đình, chưa người yêu. Cánh cửa trái tim của tôi đã đóng lại, chỉ có thể chứa cô ấy chứ không thể là một ai khác. Cũng như cô ấy chín năm trước, khóa trái tim lại để đợi chờ tôi, vậy tôi cũng sẽ đợi chờ cô ấy. Nhưng giờ, tôi không biết cô ấy và bố đứa trẻ đang có cuộc sống như thế nào. Có lẽ, tôi sẽ đặt một chuyến bay sang Anh vào tháng tới, khi công việc ít hơn phần nào. Tôi sẽ đứng trước mặt diễn viên hàng đầu Hollywood hiện nay, cô Vivian Thanh Trần, và nói rằng: “Anh vẫn luôn đợi chờ em.” Không thể biến cô ấy từ vợ người ta thành của mình được, nhưng chí ít, tôi cũng được gặp mặt và nói chuyện cùng cô ấy, vơi vai đi nỗi nhớ phần nào.

Ba năm trước, Hollywood nổi lên một làn sóng mới. Diễn viên Vivian Thanh Trần người Việt Nam được nhận giải Oscar diễn viên xuất sắc nhất năm. Tôi đâu hề đoán được rằng khả năng cảm xúc gạt người của cô ấy lại được cô ấy đưa vào điện ảnh. Trong mỗi bộ phim, dù là hành động hay tâm lý tình cảm, cô ấy diễn rất tốt, đặc biệt là đôi mắt biết lừa người. Cô ấy diễn khiến người xem không nhận ra nổi là phim hay là đời thực.

Một ngày nắng đẹp vào tháng sau, một mình lái xe tới sân bay chuẩn bị cho chuyến đi tới Anh. Lòng tôi cứ rạo rực nghĩ đến thời điểm gặp được cô ấy. Không biết phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào? Vui hay buồn? Né tránh tôi hay mỉm cười chào tôi?

Đến sân bay, tôi bỗng gặp cậu Huân đi cùng một đứa bé trai. Lòng tôi nhói lên một cảm giác mãnh liệt, tôi đi đến chào hỏi:

- Cậu khỏe chứ? Và… cô ấy khỏe chứ?

Tôi nhìn đứa bé trai kháu khỉnh đang đuổi theo qua bóng. Một người phụ nữ cầm quả bóng lên và nói:

- Con yêu, đừng chơi nữa. Ra cùng bố nào.

Tôi hơi sững sờ khi nghe câu nói đó. Tôi ngước mắt dần lên nhìn người phụ nữ vừa nhặt quả bóng. Cuối cùng, tôi đã thất vọng, không phải Vĩ Thanh. Tôi nhìn cậu Huân tìm kiếm một lời giải thích. Cậu Huân cười nhạt, ôm đứa bé trai vào lòng rồi khoác vai người phụ nữ kia nói:

- Bảy năm trước, cậu sang Anh tìm Vĩ Thanh… chỉ để nói một lời xin lỗi với cô ấy. Cậu đã hiểu, tình yêu không phải gượng ép thể xác mà có được, nên cậu đã buông tay cô ấy, để cô ấy tự quyết định cuộc đời mình. Đây là gia đình của cậu. Chào anh Hoàng đi con!

Đứa bé trai nhìn tôi rồi chui vào lòng mẹ nó:

- Mẹ ơi, anh ấy trông… lạnh quá!

Tôi nhếch môi cười. Lạnh ư? Có thể người ngoài đã nói tôi trở thành một kẻ lạnh lùng, nhưng tôi lạnh lùng vì ai chứ? Chẳng phải vì một người hay sao?

Tôi định quay gót bước đi thì gặp Jolly cũng như đang chờ ai đó. Tôi hỏi thăm theo phép lịch sự:

- Chào em, Jolly! Làm người mẫu có mệt lắm không?

- Oh! Lâu lắm rồi mới gặp lại anh. Thế nào, làm CEO rồi thì chê bai nghề người mẫu ảnh của em đúng không?

- Không phải. Anh chỉ không ngờ em lại chọn nghề người mẫu. Hình như là người mẫu ảnh cho công ty của anh Huy nhỉ?

- Đơn giản bởi thấy mình cũng không đến nỗi tệ, ngoại hình không đến nỗi phải ngồi cả ngày để chê nên làm người mẫu thôi. Người nhà với nhau không làm giúp nhau thì làm cho ai?

- Đừng có nói “không đến nỗi tệ” chứ. Em mà nói thế thì biết bao người mẫu phải thất nghiệp đây. Em rất đẹp, công chúa Jolly là người mẫu hàng đầu châu Á rồi cơ mà.

- Đẹp thế sao? Đẹp mà vẫn có người đá em phũ phàng cơ đấy.

Tôi hơi gượng cười, định nói gì tiếp thì thấy một anh chàng ngoại quốc điển trai, tóc nâu, mắt xanh đi tới “ôm hôn thắm thiết” Jolly. Tôi ngạc nhiên nhìn anh chàng đó ôm eo Jolly hỏi:

- Chuyện này…?

- Sao đây? Anh nghĩ chỉ có mình anh là đàn ông thôi sao? Anh chưa đủ sức hút để em phải day dứt cả đời đâu. Hôn phu của em, Richard Wilson.

Anh chàng ngoại quốc đó nhìn tôi cười rồi chìa bàn tay phải ra bắt tay với tôi. Anh ta nói với tôi bằng tiếng việt, giọng gượng gạo của người nước ngoài:

- Chào anh, tôi là Richard. Tôi nghe Jolily nói, anh là người yêu cũ của cô ấy. Hân hạnh!

- Anh yêu, không phải Jolily, mà là Jolly. Anh nhầm đến lúc nào nữa đây?

- Oh! Xin lỗi em yêu, anh sẽ nhầm nốt lần này thôi.

Tôi nhìn họ tình cảm, hạnh phúc mà lòng bỗng thấy trống trải. Định quay vào trong ngồi đợi chuyến bay bắt đầu thì Jolly hỏi:

- Anh đi đâu thế?

- Chỉ là… nhớ một người nên đi tìm người đó thôi. Một chuyến đi tới Anh.

Jolly mỉm cười nhìn tôi, cố ý nói thêm vài câu để giữ chân tôi lại.

- “Người đó” ở đây đã không còn yêu anh nữa, anh đi tìm nó làm gì?

- Bảy năm trước, người đó cũng đã nói không còn yêu anh.

- Vậy sao? Anh chắc chắn “người đó” vẫn sẽ như bảy năm trước sao?

- Chỉ là cảm giác, nhưng… anh vẫn mong… là vậy. Anh đi đây, chuyến bay sắp bắt đầu rồi.

- Khoan đã! Em vẫn còn điều muốn hỏi anh.

- Bay đến nơi anh sẽ liên lạc với em, lúc đó muốn hỏi gì thì hỏi. Thế nhé, chào hai người.

- Phạm Duy Hoàng! Anh đứng lại. Nếu anh lên chiếc máy bay đó ngày hôm nay, anh sẽ phải hối hận cả đời.

Giọng nói nửa nghiêm túc nửa châm chọc của Jolly vang lên sau lưng làm tâm trí tôi có phần dao động. Hối hận cả đời ư? Jolly đang định bày ra trò gì vậy? Làm gì có câu hỏi nào của cô ấy có thể khiến tôi hối hận cả đời? Tôi quay người nhìn cô người mẫu xinh đẹp, quyến rũ này một cách khó hiểu, tìm kiếm một lời giải thích.

- Em nói sao cơ?

- Anh không nghe hiểu tiếng việt sao, vậy em sẽ nói bằng tiếng anh cho anh hiểu. If you…

Tôi ngắt lời cô ấy:

- Được rồi, em muốn nói gì với anh?

Phía bên kia, giọng một phụ nữ vang lên, nói chuyến bay tới London chuẩn bị khởi hành, mọi người hãy ngồi vào vị trí. Jolly mỉm cười nhìn tôi, không nói gì nữa. Cho tới khi nhìn chiếc máy bay dần dần cất cánh, Jolly mới bật cười thành tiếng:

- Anh cả tin vậy.

- Em đang đùa anh sao?

- Không hẳn. Chỉ là bắt anh đứng đây đợi một người cùng em với Richard thôi. Chắc vài phút nữa, Anie bé bỏng sẽ chạy ra đây rồi ôm chầm lấy em mà gọi “Miss Jolly!”

- Anh không hiểu ý em.

- Vừa nói là xuất hiện rồi kìa. Nhanh thật!

Phía trong kia, tiếng mọi người hét ầm lên như có một nhân vật quan trọng xuất hiện. Đi giữa đám người đang cầm máy ảnh chụp liên hồi là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Mái tóc vàng nâu uốn quăn bồng bềnh đầy sức sống, không kém phần quý phái. Dáng người cao, đẹp, rất giống dáng của Jolly. Cô gái đó đeo kính dâm, mỉm cười chào những người xung quanh một cách thân thiện. Cô gái đó, mang đến cho tôi vô vàn cảm xúc mãnh liệt. Là em, Vĩ Thanh.

Tôi đứng trân trân nhìn em, nhìn sự thay đổi của em sau bảy năm xa cách. Em không còn là cô gái hồn nhiên, dễ thương nữa. Giờ đây, em là một ngôi sao lớn, đẹp hoàn hảo, cao quý, thanh lịch.

Vĩ Thanh từng bước đến gần chỗ tôi và Jolly. Cô ấy ôm chầm Jolly nói:

- Một năm rồi mày không sang Anh thăm tao và Anie đấy.

Rồi cô ấy quay sang nhìn tôi. Nét mặt có phần bất ngờ, nhưng rồi, em mỉm cười chào tôi:

- Đã lâu không gặp anh.

- Anh… nhìn em trên TV, bộ phim nào em đóng, anh cũng xem.

- Vậy anh là fan của em sao?

- Có lẽ vậy.

Em mỉm cười rạng rỡ như như đóa hoa nở rộ, không còn như bảy năm trước, chỉ nhếch môi cười nhạt, hoặc cùng lắm là cười e thẹn. Tôi chưa thấy em tràn trể sức sống như thế này, có phần khó thích nghi.

Có lẽ Jolly hiểu ý, liền cùng Richard đi ra chỗ khác để chúng tôi nói chuyện riêng. Trước khi đi, Jolly còn nói nhỏ vào tai tôi: “Anh may mắn đấy! Lần này Vivian về là vì anh.”

Tôi có phần vui mừng, mở lời trước:

- Đầu tiên, anh muốn nói… lời xin lỗi với em… về chuyện bảy năm trước. Là anh không hiểu em, và không tin tưởng em.

- Em không trách anh về chuyện đó. Nếu anh mà không giận, em sẽ nghi ngờ giới tính của anh đấy. Hi hi.

- Trước đó, anh định hôm nay sẽ bay sang London gặp em. Nhưng không ngờ…

- Không ngờ em lại về Việt Nam đúng không?

Tôi lặng đi nhìn em. Em đã khác trước rất nhiều. Em tươi cười nhìn tôi nói tiếp:

- Bảy năm trước, em quyết định ra nước ngoài là bởi vì em thấy mình không còn xứng đáng với anh. Nhưng… cuộc sống cởi mở, phóng khoáng ở châu Âu khiến em dần nhận ra… cuộc tình nào cũng cần phải bao dung. Em nên tin tưởng anh sẽ vì tình cảm chân thật mà tha thứ cho tội lỗi của em sớm hơn. Em đã nghĩ rất thoáng cho chuyện giữa chúng ta. Hôm nay, em về Việt Nam… là muốn tìm anh, bắt đầu câu chuyện mới, cho một con người mới. Đúng là em đã thay đổi rất nhiều, anh cũng thấy rõ rồi, nhưng trái tim em thì không bao giờ thay đổi. Bảy năm trước, là anh tự mình thay đổi bản thân, là anh chủ động, bảy năm sau, là em thay đổi, là em chủ động. Nếu anh đã tính đến chuyện sang Anh gặp em, anh không quên nhẫn chứ?

Tôi hơi giật mình vì điều em nói. Có lẽ, sự thay đổi này không quá tệ, nó hoàn thiện cô ấy, nghĩ thoáng hơn về chuyện tình cảm. Luồn tay qua kẽ tóc mềm mượt của cô ấy, tôi đặt lên môi cô ấy nụ hôn nồng cháy, mang hương vị tình yêu ngọt ngào, đằm thắm.

Trong khi chuyện tình dang dở, thì đằng xa, một đứa bé gái chừng năm, sáu tuổi có nét lai Tây đáng yêu chạy tới ôm chầm Jolly đang ngồi bên cạnh Richard cách chúng tôi không xa mà hét lên:

- Miss Jolly!

- Ôi… Anie yêu quý của Miss Jolly. Miss Jolly nhớ con lắm! Mà con nên gọi là Mrs Jolly, và gọi anh chàng đẹp trai bên cạnh cô đây là Mr Richard.

- Vâng, Mrs Jolly, Mr Richard. Anie nhìn hai người trên ảnh, Anie thấy hai người rất đẹp. Mami Vivian bảo rằng Mrs Jolly cũng chuẩn bị có em bé ạ.

- Ô hay, con nghe mami con nói hồi nào vậy? Mrs Jolly làm gì có em bé chứ?

- Mami của Anie nói, sau này Mr Richard và Mrs Jolly sẽ lấy nhau, và sẽ sinh ra nhiều em bé chơi cùng Anie. Có phải vậy không Mr Richard, Mr Richard sẽ sinh em bé cùng Mrs Jolly để chơi cùng Anie chứ ạ?

- Oh! Anie baby, so cute! – Richard ngồi bên cạnh thốt lên.

Rồi đứa bé gái ấy chạy lại chỗ chúng tôi, nó túm lấy gấu áo của Vĩ Thanh mà nói:

- Mami, mami… Mr Richard và Mrs Jolly ôm nhau kìa, họ còn hôn nhau trước mặt Anie nữa, họ xấu lắm!

Thấy sự tồn tại của tôi, con bé giương đôi mắt to tròn, đen láy lên nhìn. Nó nhìn tôi rồi hỏi:

- Mami, chú đẹp trai này là ai vậy ạ? Chú ấy nhìn Anie kìa.

- Người này… Anie phải gọi là daddy.

Nó trầm ngâm một lúc rồi ôm lấy chân tôi reo lên:

- Daddy! Anie đã được gặp daddy rồi, Anie vui quá! Hồi còn ở Anh, Mami Vivian nói rằng daddy của Anie rất đẹp trai, rất phong độ, chỉ tại daddy bận quá nên chưa gặp Anie được. Giờ daddy đã hết bận chưa ạ? Daddy sẽ chơi với Anie hằng ngày chứ?

Tôi cũng cúi xuống tươi cười với con bé:

- Daddy cũng rất muốn gặp con. Daddy hứa ngày nào cũng dẫn Anie và mami Vivian đi chơi.

Phía sau, có giọng nói đầy quyền lực của Huy:

- Anie, con ăn kẹo của Mr Hill xong rồi bỏ lại Mr Hill sao? Lần sau Mr Hill sẽ không dẫn con đi ăn kẹo nữa.

Con bé lon ton chạy lại khoe với Huy đang cầm một bịch kẹo đủ màu sắc trên tay:

- Mr Hill, Anie được gặp daddy rồi. Daddy của Anie còn đẹp hơn cả Mr Hill nữa.

- Vậy là Mr Hill sẽ không còn là Mr Hill đẹp trai nhất trong lòng con nữa sao?

- Không, Mr Hill vẫn đẹp nhất, nhưng daddy Anie còn đẹp hơn. Daddy Anie là nhất của nhất.

Rồi Huy, Jolly và Richard cùng tiến lại gẫn chỗ chúng tôi nói chuyện. Đã bảy năm rồi, ai ai cũng đã thay đổi, ai ai cũng đã trưởng thành, chững chạc hơn.

Anh Huy nói:

- Vĩ Thanh, còn một người nữa cũng đến đây để đón em đấy. Thím đến rồi kìa!

Bước ra từ chiếc taxi, một người phụ nữ trung niên tiều tụy đi lại gần chúng tôi. “Thím”? Phải chăng là mẹ của Vĩ Thanh? Cô ấy hơi sững sờ rồi chạy đến ôm chặt lấy bà. Hai mẹ con họ nghe nói đã bị chia cắt từ lúc cô ấy lọt lòng, giờ mới được gặp lại. Nét mặt vui mừng không dấu nổi trên nét mặt của hai người biến thành những giọt nước mắt. Một gia đình lớn, vậy mà giờ đây chỉ còn ba anh em Vĩ Thanh với người phụ nữ này, thật đáng buồn thay!

Chúng tôi cùng nói chuyện, vừa tính đến chuyện kết hôn của Vĩ Thanh và Jolly. Nhắc đến đây, anh Huy không khỏi ngượng ngùng lấp liếm đi “cái ế” của mình. Nay đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa một mảnh tình vắt vai, không trách mọi người cho rằng anh ta là trai ế. Jolly cười nói:

- Anh ế thì cứ nói ế ra, người nhà với nhau chỉ cười một lúc thôi chứ có làm sao.

- Chẳng qua là anh thương em với Vĩ Thanh chưa trưởng thành, không có người chăm sóc, nên mới nhẫn nhịn độc thân để chăm sóc cho hai đứa mà thôi.

- Giờ bọn em đều đã trưởng thành rồi, đều sắp có gia đình riêng rồi, anh đâu cần nhẫn nhịn như thế nữa.

- Cái này…

Anie miệng phúng phính ngậm kẹo nói đế vào:

- Mr Hill nói với Anie rằng, Mr Hill để ý một cô thư ký ở công ty. Có phải Mr Hill sẽ lấy cô ấy không, Mr Hill?

- Anie, con là đồ phản bội.

Bữa tiệc xum vầy ấy kéo dài rất lâu, mọi người kể hết ra những chuyện vui buồn trong bảy năm mà họ chưa được chia sẻ. Những tiếng cười vui vẻ vang khắp nhà hàng khiến khách ở đó tưởng chúng tôi cả nghìn năm mới được gặp nhau một lần. Đã tự bao giờ, mọi người đã xem nhau là người một nhà như vậy, đây là niềm hạnh phúc lớn nhất của một con người. Bên cạnh có gia đình, có những người thân yêu, có nửa kia của cuộc đời… cuộc sống thế là đủ.

Chiều hôm ấy, tôi dắt Anie và Vĩ Thanh đi dạo quanh công viên. Nhìn Anie nghịch ngợm bụi hoa, tôi và Vĩ Thanh chỉ ngồi ở ghế đá dưới bóng cây cười. Nhớ lại những kỷ niệm đẹp trước kia, cái hồi vẫn còn ngây thơ, suy nghĩ bồng bột non dại thấy thật buồn cười. Giờ nghĩ lại chuyện đó chỉ tự bảo mình rằng: “Sao hồi đấy mình lại có thể như thế nhỉ?” Thời gian khiến con người trưởng thành lên, ai cũng phải khởi đầu từ sự bồng bột ấy, có nó mới có những con người chín chắn, biết quyết định cuộc đời mình sẽ đi về đâu.

Chúng tôi đang nói chuyện thì cậu Huân từ đâu xuất hiện. Nhìn thấy Vĩ Thanh, cậu có phần buồn rồi nói:

- Chào hai người. Cậu có thể nói chuyện riêng với Vĩ Thanh một chút chứ?

- Cũng được. Nhưng lần này, cậu không làm cô ấy rời xa cháu được đâu. Anie gọi cháu bằng daddy rồi.

Tôi để Vĩ Thanh là cậu Huân nói chuyện, còn mình thì ngồi riêng ra một chỗ. Cậu ấy nói:

- Giờ em có vẻ rất hạnh phúc?

- Đúng vậy. Những người mà em yêu thương cuối cùng cũng về bên em rồi.

- Con gái tên là Anie đúng không?

- Ừ. Anie rất ngoan.

- Anh không mong em tha thứ, không mong Anie có thể nhận anh làm bố, chỉ cần em có thể cho anh được gặp Anie thường xuyên là tốt rồi. Không cần cho nó biết nó có một người bố tệ hại như anh. Không có anh, Hoàng vẫn sẽ coi nó như con ruột của mình. Cuối cùng, cảm ơn em đã đem đến cho anh những cảm xúc đẹp nhất của cuộc đời.

Tôi thấy cậu Huân hôn lên trán Vĩ Thanh thì có phần không vui. Dù nói thế nào ngoài miệng, nhưng ai lại thấy dễ chịu khi người đàn ông khác có cử chỉ thân mật với vợ tương lai của mình. Sau khi cậu Huân đi, tôi đi đến ngồi cạnh Vĩ Thanh và hôn một cái lên môi cô ấy. Cô ấy chỉ cười, đánh vào ngực tôi:

- Anh thật vô duyên!

- Người ta làm được, anh cũng làm được.

- Người ta là bố ruột Anie. Còn anh? Anh mang nhẫn đến cầu hôn em chưa?

- Quá đột ngột nên anh chưa kịp chuẩn bị nhẫn. Nếu em muốn, anh có thể hôn em tiếp.

- Nếu chưa đeo nhẫn vào tay em thì anh vẫn chưa phải là chồng em nên không được phép hôn em. Hai cái hôn trước, là cho anh nợ.

- Vậy em hôn lại anh, thế là hòa.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Anie ở đằng kia chơi đùa bỗng bị trượt chân ngã xuống nền đá ốp. Con bé bật khóc òa lên. Tôi định ra đỡ con bé dậy thì một đứa bé trai chừng mười tuổi chạy lại đỡ Anie lên và lau nước mắt cho con bé. Anie sụt sịt nói:

- Em cảm ơn anh.

- Đừng khóc nữa, lần sau hãy cẩn thận nhé. Đừng để bị ngã.

Tôi và Vĩ thanh nhìn nhau rồi mỉm cười. Kỷ niệm chín năm về trước bỗng dưng được tái hiện trước mặt tôi, một cách ngây ngô của con trẻ. Không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Trong ánh hoàng hôn ửng hồng, dường như xuất hiện những hình ảnh mơ hồ về một mối tình đẹp của cô gái mới mười lăm tuổi và cậu thiếu gia mười sáu tuổi. Những hình ảnh đó được tái hiện một cách đẹp đẽ, khiến lòng người rung động. Tôi gọi Anie:

- Anie, trời tối rồi, về với mami và daddy nào!

Như Vĩ Thanh nói, tình yêu cần phải bao dung. Nếu không bao dung, làm sao hiểu được giá trị của nửa kia. Lúc đó, đánh mất rồi lòng mới đau thì đã quá muộn. Hãy bao dung khi còn có thể, hãy tin tưởng, trân trọng người trái tim mình nhung nhớ, để khi vô tình gặp sóng gió, cô ấy sẽ lại cho bạn thêm một cơ hội nữa để yêu.

Trời hết mưa chưa hẳn đã nắng, vì sau cơn mưa, ngày cũ có thể đã bị rửa trôi đi, để mọi người có thể nhìn về một ngày mai tươi sáng hơn, biết trân trọng những thứ mình đang có hơn.

Hết.​