Chương 69: Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1

Lúc còn rất nhỏ, nhớ rõ có một lần mẹ hỏi tôi, muốn em trai hay em gái, tôi trả lời muốn em gái. Mẹ nói, “Nếu là em trai thì làm sao bây giờ?”

Tôi nhớ rõ lúc đó đang xem truyện tranh, nghe mẹ nói như vậy, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, bình tĩnh một bên cầm sách, một bên nói với mẹ già: “bóp chết.”

Có lẽ đó chính là nguyên nhân sau này em trai lại có vẻ sợ tôi.

Thằng ngốc này, chắc lo lắng tôi sẽ bóp chết nó, cái chính là thực ra nó không biết, nó cũng không phải em trai ruột của tôi.

Tôi tên là Cố Phán, mẹ là Hứa Đồng, ba là Cố Thần. Có một em trai tên là Cố Phong, kém tôi bốn tuổi. Nhưng nó cũng không phải em trai ruột của tôi, mà là ba mẹ tôi nhận về nuôi.

Người cưng tôi nhất trong nhà là ông nội. Ông nội thường nói mẹ tôi là người giảo hoạt, không phải ba tôi hàng yêu trừ ma thu nạp, không chừng còn gây họa cho nhân gian nhiều năm nữa.

Nhưng mẹ tôi cũng nói ông nội là con cáo già.

Bọn họ một già một trẻ đấu nhau rất nhiều năm, ông nội thường bị mẹ tôi làm cho mặt đỏ tai hồng, nổi trận lôi đình, trước kia tôi luôn lo lắng ông nội sẽ bị nhồi máu cơ tim mất, kỳ quái là, bác sĩ lại nói lão đồng chí Cố Nhân Duyên – chính là ông nội của tôi – quả là kỳ tích nhân gian, vốn có hiện tượng tắc mạch máu, nhưng từ khi cùng mẹ tôi giao đấu, khi đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là không còn một chút dấu hiệu nhiễm bệnh.

Tôi rốt cuộc thông suốt tại sao ba tôi lại mặc cho ông nội và mẹ cãi qua cái lại, lại còn làm bộ “một người có tâm”, nhưng tôi biết ba tôi bênh mẹ tôi muốn chết, tuy rằng chưa từng mở miệng nói ra một câu “anh yêu em”, nhưng đồ ngốc cũng nhận ra được tròng mắt ba tôi đã chặt chẽ bám rễ trên người mẹ tôi rồi.

Thì ra mẹ và ông nội cãi nhau cũng là một màn kịch mất nhiều công sức.

Aiz, mẹ tôi quả nhiên là giảo hoạt, không, hẳn phải gọi là túc trí đa mưu. Tôi phải học tập mới được!

Lúc tôi còn rất nhỏ, mọi người đã nói quả nhiên là mẹ nào con ấy, thật phúc hắc.

Đáng ghét, tôi thích người ta nói tôi văn tĩnh.

Phúc hắc, phì, cái bụng tôi trắng thế này cơ mà (Phúc hắc nghĩa đen là bụng đen)

Tên em trai kia đối với tôi vừa thương vừa sợ. Nó luôn muốn dính lấy tôi. Tôi ghét có một cái đuôi, hơn nữa tôi ghét nó là em trai chứ không phải em gái. Cho nên có khi, tôi xấu bụng nói với nói: “Cố Phong, nếu em muốn ngày mai có thể theo chị đi chơi, phải đồng ý ăn mặc theo cách của chị.”

Em trai khi đó sáu tuổi, còn tôi lên mười.

Nó tủi thân chu miệng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.

Tôi lại là loại người không bao giờ mềm lòng, chỉ muốn bắt nạt nó một trận.

Sau đó nó lại nước mắt lưng tròng nói với tôi: “Chị, có phải đồng ý ăn mặc theo chị, ngày mai chị đưa em đi chơi thật?”

Aiz aiz, cái cặp mắt ướt sũng nước kia… thật là làm cho người ta bắt nạt nó cũng không đành lòng!

Tôi gật đầu, thề sống chết, “Tất nhiên!” mới là lạ.

Cố Phong vì thế sụt sịt cái mũi, giống như anh dũng hy sinh: “Vậy được rồi!”

Aiz. Nó đã vì chị gái mà hiến thân, không oán không hối cũng không sợ hãi, tự dưng lại làm cho tôi nhớ đến cây cải đỏ ╮(╯▽╰)╭ (Cái này mình hêm hiểu trong sự tích, điển tích nào >.

Tôi tìm một chiếc váy trước đây của mình, buộc Cố Phong phải thay, lại trộm lấy đồ trang điểm của mẹ, vẽ loạn tùng xạ trên mặt nó.

Thật đáng tiếc.

Không thể không nói bộ dạng Cố Phong trong sáng nhu mì, cho dù nó là em trai, mà tôi lại lúc nào cũng thích có em gái.

Cho nên nó xứng đáng bị tôi bắt nạt.

Dù sao tôi cũng đâu có bóp chết nó đâu. ╮(╯▽╰)╭

Ngày đó tôi đem tư thế oai hùng của Cố Phong chụp lại, tính toán sau này nó lớn lên, lúc kết hôn cưới vợ sẽ lấy ra cho mọi người xem.

Cỡ nào là giật gân a!

Tưởng tượng lúc đó nó tức giận đến mức hận không thể giết chết tôi, tôi hưng phấn đến muốn hét lên.

Sáng sớm ngày hôm sau tôi đã dậy, cùng đồng bọn đến công viên trò chơi.

Đương nhiên tôi không gọi Cố Phong.

Tơi bời một ngày, khi buổi tối về nhà, mẹ nói cho tôi biết: “Em trai bệnh rồi, một mực khóc gọi chị, con đi xem nó đi.”

Nói thật, cứ việc bình thường có thích chà đạp nó thế nào, nhưng nghe nói nó sinh bệnh, tim tôi cũng nảy lên một nhịp.

Ném túi xuống, tôi chạy qua phòng nó.

Nó nằm trên giường, nhỏ bé co người, nhắm mắt lại, khuôn mặt hồng hồng, chóp mũi đỏ ửng, lông mi dài lại đen, lấp ló chút nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn thở dốc khó khăn như đang lẩm bẩm gì đó.

Tôi chạy qua nghe, thì ra nó đang nói: “Chị mau về đi! Chị, tại sao không đứa em đi cùng! Chị, em nhớ chị.”

=_=||| Thật buồn nôn…..

Cái chính là, kỳ quái, tôi cảm giác được chóp mũi hơi ê ẩm….

Tôi sờ sờ trán nó, thì ra là sốt, trách sao mặt hồng như vậy.

Tôi khẽ lay, nó lập tức mở to mắt.

Nhìn thấy tôi, nó một mực kêu chị chị, sau đó ngồi xuống, giữ chặt lấy tay tôi thút tha thút thít: “Chị, đêm qua em quên không chúc chị ngủ ngon, có phải vì vậy mà chị giận em? Cho nên hôm nay không đưa em đi chơi? Em cam đoan về sau sẽ không quên? Chị đừng tức giận, được không?”

Trời ạ, tên này sinh ra là để chịu đựng, tôi thật không biết phải làm sao mới tốt bây giờ!

Rõ ràng là tôi sai, vậy mà lúc này nó còn giống như cô vợ nhỏ tự trách bản thân, này không phải là càng làm cho lương tâm tôi hổ thẹn hay sao?

Tôi tức giận nói với nó: “Đừng nghĩ lung tung! Bởi vì em luôn sinh bệnh, sức khỏe kém như vậy chị mới ghét em! Nếu em khỏe lên, từ sau chị sẽ đưa em theo!”

Cơ thể nó thật sự yếu ớt, không hề giống tôi, tuy rằng tôi nhìn qua mảnh khảnh, nhưng chưa bao giờ sinh bệnh.

Ai giống như nó, thật phiền toái, giống như bông hoa vậy.

Cố Phong nhanh chóng cam đoan với tôi: “Chị, bệnh của em hết rồi! Thật! Sau này cũng không sinh bệnh nữa, chị phải đồng ý chơi với em nha!”

Trời ạ, tại sao nó có thể chịu đựng như vậy! = =! Nếu nó là em gái, có phải hay rồi không!!!

Vì sao không phải em gái! Vì sao lại là em trai! Vì sao vì sao vì sao!!!

)ε╰?

Nhoáng một cái nháy mắt, Cố Phong vào sơ trung, tôi học trung học.

Không biết từ lúc nào, đột nhiên cậu ta không còn thân thiết với tôi nữa.

Tôi cảm thấy tôi thật khó hiểu, cậu ta không bám lấy tôi nữa, ngược lại tôi lại có cảm giác mất mát.

Dù sao bám như cái bánh nhân đậu trên người đã nhiều năm, đột nhiên cậu ta không theo tôi nữa, làm cho tôi có cảm giác tức giận rất kỳ quái.

Hừ, cánh cứng rồi, không cần chị gái này nữa, quên trước kia cao su hóa nhựa đường thế nào rồi.

Thế mới nói, em gái vẫn là tốt, em trai chẳng ra gì.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận là tên tiểu tử Cố Phong nay càng lớn càng tuấn tú. Ngay cả bạn bè tôi cũng nói: “Đừng ngăn cản mình, cũng đừng trách mình mất lý trí, thỉnh thoảng cho mình đến nhà cậu ăn cơm với! Nếu mình có tội thì cứ phạt mình cũng được, nhưng đừng không cho mình đến nhà cậu ăn cơm! Phán Phán, tại sao em trai cậu lại đẹp trai như vậy, tại sao? Aaa, đau khổ!”

=_=|||

Thật muốn bệnh, một đám gái già phát xuân.

Chỉ bằng khuôn mặt nhỏ nhắn của tên Cố Phong kia, nếu cậu ta mà là con gái, oa, quả thực đáng yêu đến chết mất!

Nhưng cố tình lại là một thằng em trai, thật đáng ghét! (╰_╯)

Liên lụy đến tôi sau này khó tìm được đối tượng.

Bởi vì điều kiện kén chồng của tôi, nhất định phải đẹp trai hơn cậu ta mới được.

Bạn bè nghiêm chỉnh nghe qua tiêu chuẩn chọn chồng của tôi, thẳng thắn nói cho tôi biết: “Phán Phán, cậu nên sửa điều kiện đi, nếu không mình cảm thấy cả đời này cậu chỉ làm ni cô thôi!”

Phỉ nhổ, miệng quạ đen, nếu tôi làm ni cô, nhất định sẽ bắt cô ấy đi làm nữ tu sĩ!

Nghe nói sơ trung bên kia rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho Cố Phong.

Tôi cảm thấy việc này rất mới mẻ, thầm nghĩ muốn nghiên cứu nữ sinh trưởng thành sớm bây giờ có phải tiến hóa hơn chúng tôi năm đó nhiều lắm không, vì vậy thừa dịp gió cao trăng mờ, buổi tối lúc Cố Phong tắm rửa, trộm tiến vào phòng cậu ta lục túi sách…

Hở? Không có gì! Làm sao thế được? Chẳng lẽ tình báo có lầm?

Nhưng mà vừa cúi đầu, tôi đã biết chuyện gì xảy ra.

Trong thùng rác phòng cậu ta đầy giấy, đều là những phong thư màu hồng phấn.

Chết mất thôi! Thì ra màu hồng phấn này vĩnh cửu như vậy, tôi còn nghĩ bây giờ không thịnh hành nữa, không ngờ được màu này vẫn đắc nhân tâm, trước sau như một biểu thị cho xuân tình nồng nhiệt. =_=|||!

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, rút một phong ra xem.

Phụt! Cười đã chết! Cô gái viết thư tỏ tình này chắc chắn xem quá nhiều phim truyền hình rồi, dùng từ rất lả lướt!

Cái gì mà “Em nguyện là một áng mây trong cuộc đời anh”, trời ạ, người tôi cuồng khởi nổi da gà!

Đang hăng say, bỗng nhiên có bóng ma tới gần, như sét đánh không kịp bịt tai, tôi không kịp phản ứng trước tình huống, lập tức lá thư màu hồng trong tay tôi đã bị lấy đi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt âm u của Cố Phong…

Thật là, đều do bức thư kia đọc rất thú vị, tôi quên giữ cảnh giác –!

Bị chính em trai mình bắt được, mất mặt quá đi.

Đứng lên, tôi nhìn Cố Phong cười cười, “Ha ha, tắm xong rồi sao!” Tôi vỗ lên vai cậu ta —— oài, từ khi nào thì thằng nhóc này cao như vậy, tôi phải kiễng chân mới với được lên vai cậu ta = =!

Tôi nghiêm trọng nghi ngờ cậu ta ăn vụng trong nhà để nâng cao thể trạng! Thật đáng ghét!

Tóc cậu ta còn ẩm, một lọn lại một lọn rơi xuống, quả thật xứng với hai từ “anh tuấn”.

Cậu ta nhìn vào mắt tôi, oài, có thể nói là lạnh nhu băng!

Cậu ta lại dám dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn chị gái mình! Từ nhỏ cậu ta đã theo đuôi tôn tôi như chị gái vĩ đại!

Không được, hai luận điểm này có vẻ tương phản, tôi khó mà tiếp thụ được.

Tôi nói: “Cố Phong, cậu xem thái độ này của cậu là gì! Tôi chính là chị gái cậu nha! Cậu đã quên từ nhỏ đến lớn tôi cưng chiều cậu thế nào sao? Chị gái này xuất phát từ góc độ quan tâm đến cậu nên mới nhìn xem bức thư đó rốt cuộc nói cái gì, không ngờ được cậu lại dùng ánh mắt vô nhân đạo như vậy nhìn chằm chằm chị gái của cậu, thật không biết điều! Thật là đau lòng, đau lòng mà!” Tôi làm bộ vỗ ngực.

Cố Phong nhíu mày. A a, thật là anh tuấn đấy, cũng không kém ba là mấy!

Cậu ta cau mày hỏi tôi: “Khi nào thì trở thành nhiều chuyện như vậy?”

OMG! Cậu ta ăn vụng cái gì vậy? Gan hùm mật gấu sao….. dám nói tôi nhiều chuyện!!!

Tôi dương cằm hỏi: “Từ khi nào cậu dám nói chuyện với chị gái như vậy!”

“Chị nhìn lén thư của tôi.” Cậu ta nhìn tôi nói.

Tuy rằng ngữ điệu bình thường, lại tràn ngập ý chỉ trích.

Tôi nói: “Là tôi quan tâm đến cậu!”

Cậu ta nhìn chằm chằm tôi, rất lâu sau mới nói: “Chị thực sự quan tâm tôi? Vậy chị nói xem, tôi thích màu gì, thích ăn cái gì, thích nghe nhạc gì, thích đọc sách gì, muốn đi đến nơi nào?”

Tôi…………

Hình như tôi thật sự không biết a…………….

Nhưng mà, hừ!

“Chẳng lẽ cậu biết của tôi sao!”

Cậu ta đem bức thư màu hồng ném vào thùng rác, nhìn tôi đến thở cũng không thèm thở, nói: “Chị thích nhất màu xanh nhạt, thích ăn nhất chocolate hạnh nhân, thích nghe nhất “Dạ khúc” của Châu Kiệt Luân, thích đọc sách “Nụ cười có thể cứu người”, nơi muốn đến nhất là Venice! Thế nào, tôi nói đúng không?”

Cậu ta chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt không rõ là lạnh hay nóng, nhưng không biết tại sao làm trái tim tôi đập loạn lên.

Trời ạ, đều bị cậu ta nói trúng hết rồi!

Bình tĩnh một chút, tôi cười tủm tỉm tự tìm cho mình lối thoát, “Tiểu Phong à”, tôi nói, “Trước kia chị gái hình như quan tâm đến cậu chưa đủ, ha ha! Là chị không tốt, về sau tôi sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn, ví dụ như…” Tôi ngồi xổm xuống thùng giấy rác, cầm lấy một phong lại một phong thư màu hồng, “Cậu tìm bạn gái, vân vân, tôi nhất định sẽ quan tâm đủ!”

Một giây sau khi tôi dứt lời, tôi cảm thấy cánh tay mình tê rần, mắt hoa lên, bị người ta lôi đứng dậy—— Tôi bị tên Cố Phong kia bạo lực kéo lên.

Tôi căm cậu ta!

Cậu ta cũng bực mình tôi!

Phản rồi, phản rồi! Trong mắt cậu ta không còn bà chị này rồi!

Tôi đang định mở miệng, kết quả cậu ta còn nhanh hơn.

Cậu ta nói: “Ai cần chị quan tâm!”

Tôi tức giận: “Cậu muốn làm phản hả?”

Cậu ta cảnh cáo tôi: “Cố Phán, không được đọc những bức thư này!”

Tôi tức giận kêu: “Cái gì? Cậu gọi tôi là cái gì? Tôi là chị gái cậu cậu có biết không hả? Cậu thật bất hiếu!”

Cậu ta lại càng kích động hơn tôi: “Ai chẳng biết chị là chị tôi!”

Tôi…………….. tức giận a!

“Trong mắt cậu không còn có tôi nữa rồi!!!!” Tôi giận dữ nói!

Cậu ta đang nhiên lại làm bộ mặt bi thương, “Có thể nói như vậy sao?” Cậu ta đưa tay xoa đầu tôi —— trời ạ, chết tiệt, là ưu thế chiều cao, “từ nhỏ trong mắt tôi không hề có người khác, chỉ có mình chị!”

=_=|||

Ông trời của tôi ơi!!!

Không phải cậu ta nhiễm………..

Tiểu thuyết ngôn tình đấy chứ!!!!!!!!!!!!!