Chương 23: Nắm lấy hàm dưới khiến hắn mở miệng (P1)

Huyện nha.

Phàn Trường Ngọc bị giam trong phòng thẩm vấn tạm thời, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, bàn ghế bên trong đều có vẻ hơi lạnh.

Sau khi ngồi một lúc lâu, hơi lạnh từ đế giày với hai lớp đệm dày, hai chân gần như tê cóng đến mức không còn tri giác.

Phàn Trường Ngọc xoa xoa tay, lòng bàn tay đưa lên hà hơi, hơi giậm chân, muốn làm nóng cơ thể.

Bên ngoài thẩm vấn có hai nha sai đang túc trực, Phàn Trường Ngọc cố gắng thử nói chuyện với họ qua cửa, nhưng hai nha sai kia rõ ràng không phải người của Vương bộ đầu, cho nên hoàn toàn phớt lờ nàng.

Gian nan chờ đợi, cuối cùng cửa phòng thẩm vấn cũng mở ra, sắc trời xuyên vào trong căn phòng tối om, nha sai ở cửa nói: "Ngươi có thể đi."

Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng chính Vương bộ đầu đã dẫn người đi lục soát và quay lại, chứng minh mình vô tội nên cảm thấy nhẹ nhõm, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Khi nhìn thấy Vương bộ đầu, ông ấy đang sứt đầu mẻ trán phân phó cho nha sai dưới quyền đang làm gì đó, Phàn Trường Ngọc lúc này mới chú ý nha sai bình thường phục vụ trà nước đều được trang bị dao, như thể mọi người trong nha môn đều đã sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, Vương bộ đầu gật đầu ra hiệu cho các nha dịch kia có thể rời đi, lông mày của ông ấy gần như cau lại thành chữ "Xuyên": "Vừa rồi lại có người đến báo quan, hôm nay ngoại trừ cái chết bi thảm của Phàn đại, còn có mấy hộ gia đình cũng đã bị sát hại, hung thủ hẳn là cùng một nhóm người. Nhưng chỉ có nhà cháu là bị hung thủ lục soát, không biết có phải là từ miệng Phàn đại hỏi ra được cái gì không, ta dẫn người đi đến nhà cháu nhìn, khắp nơi đều là người chết..."

Khi Phàn Trường Ngọc nghe đến câu cuối cùng, trong đầu "Ong" lên một tiếng như bị ù tai, chỉ có thể nhìn thấy miệng của Vương bộ đầu vẫn đang đóng mở, nhưng lại không nghe rõ ông ấy đang nói gì.

Một lúc sau, nàng mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần: “Muội muội cháu…”

Lời vừa nói ra, giật mình vì giọng nói của mình đã khàn một cách kịch liệt, tay chân lạnh toát.

Vương bộ đầu vội vàng nói: "Không tìm thấy thi thể vị phu tế và muội muội của cháu, trong ngoài phòng đều đã tìm qua, không biết là bị bọn tặc đó bắt đi, hay là đã chạy ra ngoài, ta đã lệnh cho nha sai đi tìm kiếm, chỉ là tuyết dày đã che lấp rất nhiều dấu vết, vẫn chưa có tin tức gì.”

Phàn Trường Ngọc hơi thở mới nhẹ đi một nửa, bước chân đi ra ngoài huyện nha: "Cháu cũng đi tìm."

Phụ mẫu đã mất, nàng không thể để muội muội mình xảy ra chuyện!

Ngôn Chính mặc dù bị thương nhưng hắn cũng là người luyện võ, lúc trước thương thế nặng như vậy cũng có thể đối phó với đám người Kim lão tam, Vương bộ đầu đã nói những người kia chết trong nhà của mình, có thể là do hắn giết.

Vậy thì nhất định là hắn mang Trường Ninh đi trốn, vết thương của hắn không kéo dài được bao lâu, trước định nhất định phải tìm được bọn họ!

-

Gió xoáy tuyết mịn, đem toàn bộ mùi máu tươi trong rừng thông đưa đi thật xa.

Kiếm quang lóe lên, một luồng máu nóng từ cổ phun ra, rắc lên thân cây thông lá kim phủ đầy sương tuyết, người mang theo đao thẳng tắp ngã xuống đống tuyết, máu tươi sền sệt trên thân cây từ từ nhỏ xuống, tuyết đọng dưới tàn cây tạo thành hố nhỏ này đến hố nhỏ khác.

Tạ Chinh thậm chí không nhìn thẳng vào người kia, cổ tay khẽ rung, tất cả những giọt máu dính trên thanh trường kiếm đều văng ra ngoài.

Trong vòng mười thước quanh chân hắn, tất cả đều là xác chết.

Tiểu Trường Ninh và Hải Đông Thanh co rúc vào một chỗ, không biết là sợ hãi hay là bị cóng, sắc mặt tái nhợt, thậm chí khóc không nổi nữa.

Tạ Chinh cầm kiếm đi trở về, thấy vậy cau mày, cúi người sờ soạng mu bàn tay đứa nhỏ, quả nhiên lạnh giống như băng.

Hắn liếc nhìn chiếc áo khoác trên người mình, gần như đã bị máu thấm ướt, mặc cũng không có cảm giác ấm áp, đưa mắt nhìn kiện xiêm y trên người đã bị mình cắt cổ ở cách đó không xa.

Xiêm y kia nhìn không bị bẩn.

Hắn đi tới, trực tiếp dùng kiếm vén áo khoác da trên người này, dùng chân đá bay người chết như một cái bao tải, khiến người đã chết kia lăn lộn một vòng, sau đó giơ mũi kiếm lên vẩy một cái, áo khoác da liền đến trong tay hắn.

Thanh kiếm này là do hắn đoạt được từ trong tay của một tên bịt mặt, dùng cũng thuận tay, liền mang theo.

Tạ Chinh ném áo khoác da cho tiểu Trường Ninh, khuôn mặt dính đầy máu còn trắng hơn tuyết trên mặt đất mấy phần, sau đó có chút mất sức dựa vào một cây thông, hai mắt khép hờ, lộ ra vẻ mệt mỏi, bất quá ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Mặc vào đi, còn sống chờ trưởng tỷ của muội đến tìm muội."

Xa xa, xung quanh rừng thông vẫn có tiếng bước chân, có mấy nhóm người, không biết là cùng những tên bịt mặt này hay là thế lực khác.

Tạ Chinh không định đi xa hơn nữa, thể lực của hắn đã tiêu hao quá nhiều, mang theo một đứa trẻ sẽ không thể đi xa được.

Đứng yên tại chỗ nghỉ ngơi một lát, hồi phục chút sức lực, có lẽ có thể trụ được lâu hơn.

"Chinh nhi, bánh hoa quế ăn ngon không?"

Dư ảnh trên bầu trời rừng thông xuất hiện trước mắt hắn, tiếng nói tươi cười của phụ nhân dịu dàng đoan trang kia phút chốc vang bên tai.

Mi mắt của Tạ Chinh run lên.

Tiểu Trường Ninh nhìn thấy hắn toàn thân máu tươi, dựa vào thân cây thông nhắm mắt lại, sợ hắn sẽ chết, nghẹn ngào gọi hắn: "Tỷ phu..."

"Đừng làm ồn."

Khi ý thức trở lại, Tạ Chinh cau mày, mí mắt nặng trĩu, tứ chi như đeo chì.

Hắn cũng không lạ gì cảm giác này, lần trước thoát được khỏi tay tử sĩ của Ngụy gia, cũng giống như vậy mất đi ý thức ngã đập đầu xuống tuyết như thế này.

Hắn cưỡng ép mình mở mí mắt ra, tay quấn dây vải nắm lấy thân kiếm đã sớm bị nhuộm đỏ máu tươi, dùng sức ấn xuống.

Mũi kiếm hai bên cắt thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi lần nữa ướt đẫm dây vải, từ trong lòng bàn tay nắm chặt thành quyền tràn ra, vảy vào đống tuyết như hàn mai rơi.

Cơn đau nhói cuối cùng cũng khiến thần trí hắn tỉnh táo hơn một chút.

Tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, khi lưỡi kiếm lạnh lùng sáng loáng đâm thẳng vào đứa trẻ, tay cầm kiếm của hắn lật tay chặn lại, phát ra một tiếng "Đinh" giòn vang.

Hai thanh kiếm cọ xát vào nhau, thậm chí có tia lửa bắn ra.

Tạ Chinh ánh mắt sắc bén, khi trường kiếm kéo tới chuôi kiếm, hắn trở tay, cắt một vết máu hung ác trên vai và cánh tay của tên bịt mặt, đồng thời đá hắn dùng một cước đá người ra xa hơn mười thước.

“Trốn sau gốc cây.” Hắn lạnh lùng ra lệnh, tròng trắng mắt đều đã nổi lên tia đỏ như máu, giống như một con sói đơn độc bị dồn vào ngõ cụt.

Mười mấy tên bịt mặt nhìn thi thể của đồng đội mình chất đầy khắp nơi trên mặt đất, hiển nhiên có chút khiếp sợ, liếc nhìn nhau, giơ kiếm xông lên đối phó với Tạ Chinh, từng chiêu từng chiêu đều hung ác, trực tiếp tấn công vào nơi yếu hại.

Tiểu Trường Ninh nấp sau một gốc cây, mặc dù Tạ Chinh đã nhiều lần khiển trách bé không cho phép khóc, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, bé vẫn không kìm được nước mắt chảy dài trên mặt, gần như theo bản năng lấy chiếc còi giấu dưới cổ áo ra thổi mạnh.

Cái còi này ngày xưa là a tỷ làm cho bé, có một lần bé cùng với lũ trẻ trong ngõ chơi bịt mắt trốn tìm, không cẩn thận ngã vào trong giếng cạn, khóc khản cổ nhưng không ai tìm thấy bé.

Khi người trong nhà tìm gặp được bé, bé đã khàn giọng đến nỗi khóc không thành tiếng.

Về sau a tỷ liền làm chiếc còi này cho bé, bảo bé khi nào gặp nguy hiểm hãy lấy ra thổi, như vậy thì người nhà mới có thể tìm được bé.

Đoạn đường này bé được tỷ phu mang theo chạy trối chết, khi bị dọa liền cầm thổi qua một lần, bất quá lại thu hút kẻ xấu, đã bị tỷ phu mắng hết một lần, về sau mới không dám thổi tiếp nữa.

Bây giờ tình thế cấp bách, tiểu Trường Ninh không còn nhớ đến giáo huấn của đối phương.

Tiếng còi huýt bén nhọn lanh lảnh vang vọng cả rừng thông, như chim non khóc ra máu.

Một tên bịt mặt chú ý đến Trường Ninh, cầm thanh đao đi về phía bé, Trường Ninh đứng dậy muốn chạy, nhưng chiếc áo khoác da của tên bịt mặt kia mặc lên người quá dài, chưa chạy được vài bước thì đã vấp ngã.

Tên bịt mặt giơ đao định vung xuống, thì một con chim ưng màu xám không biết từ đâu lao thẳng vào tên bịt mặt, móng vuốt như móc sắt không bắt được cổ hắn ta, nhưng cũng cào trúng vào mặt hắn ta, đem chiết khăn bịt mặt đen xé toạc xuống.

Trong khu rừng rậm phía xa truyền đến tiếng chó sủa yếu ớt, hết con này đến con khác, tựa hồ không chỉ một con, tiếng chó sủa cực kỳ hung dữ, tất cả chim chóc sống trong khu rừng bên kia đều bay lên, toàn bộ tuyết trắng phản chiếu cả bầu trời tối đen.

Trường Ninh hai mắt sáng ngời, tranh thủ thời gian lại vội vàng phồng má, mạnh mẽ thổi mấy hồi sáo trúc.

Tên bịt mặt dùng kiếm vung vào con chim ưng màu xám, đang định bắt lấy Trường Ninh thì sau lưng truyền đến tiếng gió rít, hắn ta gần như theo bản năng ngửa người ra sau, né tránh con đao chặt xương đang mạnh mẽ bay về phía đầu của hắn ta.

Nửa phần thân đao màu đen cắm vào trên thân cây thông lá kim phía sau lưng hắn ta, thân cây rung động, tuyết đọng trên tán thông chấn động rào rạc rớt xuống, trong một khoảnh khắc đã cách trở tầm nhìn của hắn ta.

Chính là trong khoảnh khắc này, tên bịt mặt kia cảm thấy tim mình mát lạnh, thân đao vừa rút ra trong nháy mắt, máu tươi từ trong ngực phun ra.

Tên bịt mặt đã giết qua rất nhiều người, nhưng khi nhìn thấy lượng máu chảy ra từ lỗ trên ngực mình, hắn ta cũng sững sờ trong giây lát.

Thật là một đao pháp tàn nhẫn.

Một lưỡi đao này có thể rút máu khỏi cơ thể một người trong thời gian nhanh nhất.

Xuyên qua tuyết rơi rì rào, hắn ta khó khăn ngước mắt lên nhìn, ánh mắt rơi vào vũ khí giết người bằng sắt đen đang rỉ máu.

Đao mổ lợn?

Lại hướng lên cao nữa, đồng tử chùng xuống không còn nhìn rõ mặt đối phương.

Nhưng rõ ràng, đó là một nữ tử.

Tên bịt mặt quỳ trên tuyết, đầu rũ rượi cúi thấp xuống, máu phun ra làm tan chảy phần lớn tuyết đọng dưới người, gần bằng lượng máu của hai tên bịt mặt khác chết ở đây.

Đây là lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc sử dụng đao mổ lợn trong tay để giết người, vô thức sử dụng thủ pháp mổ lợn, một đao lấy đi nhiều máu nhất.

Sự căng thẳng tột độ cùng với ý muốn bảo vệ khiến máu huyết toàn thân nàng dồn hết lên trán, đầu ngón tay run rẩy nóng bừng, thậm chí khi nàng giết người cũng không có thời gian để khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào khác.

Ngay khi Trường Ninh nhìn thấy trưởng tỷ liền mở miệng muốn khóc, nhưng tình hình này thật sự đang cấp bách.

Phàn Trường Ngọc thấy Ngôn Chính bị thương nặng không thể địch lại, vết thương bên trên cánh tay lại bị hở ra một lỗ máu lớn, không để ý được muội muội nói câu gì, lấy cây đao chặt xương xong thì ném về một trong những tên bịt mặt.

Không ngờ, người kia lại được đồng đội kéo đi tránh thoát được, phía sau hắn ta là Tạ Chinh, thanh đao chặt xương bổ thẳng về phía Tạ Chinh, trái tim Phàn Trường Ngọc sợ hãi đã nhướng lên tận cổ họng.

Cũng may Tạ Chinh phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu lại, thanh đao chặt xương nặng nề cắm vào thân cây thông phía sau.

Khi đối phương nhìn sang, sắc mặt của Phàn Trường Ngọc trông hơi quẫn bách.

Khi tuyết đọng trên cây rơi xuống, nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức tới gần lập lại chiêu cũ, vẫn dùng thủ pháp mổ lợn lần lượt thọc hết mấy người, trong khi Tạ Chinh thì lại dùng một kiếm cắt cổ.

Một giọt rồi một giọt máu tươi, hòa lẫn với bông tuyết rắc lên mặt đất.

Sau khi tuyết đọng trên cây này rơi xuống, Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh chạm mắt nhau, nàng lúng túng giải thích: "Ta là chỉ... ném vào tên bịt mặt kia."

Tạ Chinh không lên tiếng.

Mười mấy tên bịt mặt đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, hắn cũng còn có chỗ để thở dốc, chống kiếm để làm điểm tựa, tóc rối bù rũ xuống, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe miệng có vết máu, rõ ràng suy yếu đến mức chỉ phảng phất một khắc sau liền té xỉu, nhưng ngạc nhiên là lại khiến mấy người bịt mặt còn lại đang chờ đợi cơ động thủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiếng chó sủa truyền tới gần, ba bốn con chó săn từ trong rừng rậm nhảy ra, nhe răng hung dữ sủa loạn về phía tên bịt mặt.

Chó săn này là do Phàn Trường Ngọc mượn từ thợ săn trên trấn, nhờ những con chó săn này mà nàng có thể lần theo mùi máu tươi từ ngoài thành tìm thấy khu rừng thông.

Sau khi nghe thấy tiếng còi huýt của Trường Ninh, nàng đã bỏ lại con chó săn và đến đây trước.

Phàn Trường Ngọc uy hiếp đối phương: "Quan binh huyện nha rất nhanh sẽ tới!"

Những tên bịt mặt trao đổi ánh mắt, tựa hồ nếu như tiếp tục chiến đấu với Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh cũng không có ích lợi gì, vì vậy bọn chúng tranh thủ thời gian rút lui.

Tạ Chinh nói: "Bắt sống một người."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Phàn Trường Ngọc gần như lao ra ngoài.

Cách ăn mặc của đám người này rất giống tặc tử, giết Phàn đại rồi đột nhập vào nhà nàng, có thể bọn chúng chính là nhóm người đã mưu hại mẫu thân nàng.

Nàng cởi một sợi dây thừng quanh eo, vừa chạy vừa nhanh chóng buộc một chiếc thòng lọng, dùng sức ném nó vào tên bịt mặt chạy ở sau cùng, sau khi chiếc thòng lọng siết cổ tên bịt mặt kia, Phàn Trường Ngọc dùng hết sức lực kéo về phía sau, chiếc thòng lọng ngay lập tức siết chặt.

Tên bịt mặt dùng hai tay siết chặt sợi dây quanh cổ, bị Phàn Trường Ngọc kéo về phía sau như một cái túi giẻ rách trong đống tuyết.

Thấy cảnh này, sắc mặt của Tạ Chinh lộ ra vẻ kỳ quái.

Phàn Trường Ngọc đặt một chân chống lên cây thông, kéo mạnh sợi dây về phía sau giống như lợn chết, giải thích: "Đây là dây thòng lọng thường được sử dụng để trói ngựa hoang hoặc bò rừng, một khi đã bị trụ trói thì gần như không thể thoát ra được, bởi vì càng vùng vẫy, thòng lọng sẽ càng siết chặt hơn."

May là Vương bộ đầu sợ nàng ra ngoài tìm kiếm sẽ gặp nguy hiểm, nên bảo nha sai dưới trướng đưa cho nàng một bộ binh khí của nha sai.

Bộ binh khí của nha sai kỳ thật cũng là một cây đao và cuộn dây thừng. Thanh đao dùng để tự vệ, còn sợi dây thừng dùng để trói phạm nhân.

Thanh đao của nha sai nàng dùng không thuận tay bằng đao mổ lợn của mình, nhưng không thể làm phụ lòng tốt của Vương bộ đầu, vì vậy nàng đã lấy cuộn dây thừng.

Tạ Chinh hít một hơi, đây rõ ràng là một khoảnh khắc nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dường như chỉ cần nàng nói, bầu không khí căng thẳng sẽ đột nhiên thả lỏng một chút.

Mấy tên bịt mặt nhìn thấy đồng đội bị bắt, sau một hồi trao đổi ánh mắt, một trong số họ đã giơ kiếm lên, ném về phía đồng đội.

Tên bịt mặt bị Phàn Trường Ngọc bắt lấy kia, lập tức hộc máu ngay tại chỗ.

Phàn Trường Ngọc tức giận đến mức văng tục một câu, lập tức bỏ sợi dây thừng này, cấm theo con đao mổ heo đuổi theo.

Tạ Chinh ho ra một ngụm máu, sợ nàng đánh không lại cũng không lo được bản thân đang trọng thương liền muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân liền giẫm phải một vật cứng trong tuyết, hắn dời giày ra xem xét, là một lệnh bài.

Nhìn thấy rõ ràng ấn huy trên đó, đôi mắt phượng của Nàng lập tức cứng lại.

Hắn nhặt lệnh bài kia lên bỏ vào trong ngực mình, lại nhìn Phàn Trường Ngọc đuổi kịp mấy tên bịt mặt kia, nhìn không khác gì vật chết.

Mấy tên bịt mặt bị ba bốn con chó săn đuổi theo cắn, lại có Phàn Trường Ngọc sức mạnh vô hạn như một con quái vật, không ngừng đuổi theo đánh bọn họ, trong lúc nhất thời không có biện pháp phân thân.

Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm yếu của Phàn Trường Ngọc, nàng thường dồn hết sức lực và tốc độ, chỉ biết mạo hiểm tính mạng để chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến rất ít, mấy người liền tiến lên vây công nàng, nàng không kịp phòng thủ, trên thân không bao lâu thì bị thương.

Vết thương do kiếm quét trúng nóng như lửa đốt, tốc độ di chuyển của Phàn Trường Ngọc chậm hơn vài nhịp, nàng đã cố gắng học cách đỡ đòn, nhưng chút tiến bộ này không đủ để nàng trong nháy mắt địch nổi mấy cao thủ.

Nhìn thấy một tên bịt mặt dùng kiếm chém thẳng vào cổ tay mình, Phàn Trường Ngọc cũng lo lắng, nhưng chiêu thức của hắn đã ra, căn bản không thể tránh được.

Một khi cổ tay bị thương, nhẹ thì không thể cầm được binh khí, nặng thì cả tay đều không còn dùng được nữa.

Nàng nghiến răng dự định ngọc đá cùng tan.

Vào thời khắc mấu chốt, một bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng từ phía sau nắm lấy bàn tay cầm đao của nàng, so với độ ấm của mu bàn tay nàng, bàn tay đó lạnh như khối băng trong hồ.

Không biết hắn vận dụng tài tình cỡ nào, cầm lấy xoay chuyển cổ tay của nàng, con đao mổ lợn trong tay nàng lập tức vung lưỡi đao lên trên, từ phía dưới hung hăng chém vào khuỷu tay của tên bịt mặt, sau đó lưỡi đao dựa vào cỗ lực bá đạo của cán cắm vào khuỷu tay của tên bịt mặt cào lên trên, đẩy mạnh vào gân và sụn ở nách.

Thanh kiếm trong tay của tên bịt mặt lập tức rơi xuống, cả cánh tay đẫm máu buông thõng xuống, tên bịt mặt phát ra một tiếng trận kêu thảm thiết xé nát cõi lòng.

Phàn Trường Ngọc thường xuyên nạo xương lóc thịt, nhưng nghĩ đến cách dùng đao vừa rồi của mình, nàng lại cảm thấy da đầu tê dại, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một quai hàm dưới của nam nhân tái nhợt, tay lại bị hắn cầm lấy lần nữa giơ tay đỡ sát chiêu của những tên bịt mặt còn lại.

Lực đạo của hắn giống như kéo nàng để dạy nàng làm sao tránh được chiêu thức của đối thủ, mà khi ra chiêu, Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không kiểm soát được sức mạnh hoang dã của mình.

Nhược điểm duy nhất của nàng cũng đã biến mất, những tên bịt mặt ở phía đối diện lập tức không thể chống đỡ được nữa.

Phàn Trường Ngọc thật sự có thiên phú về phương diện võ học, trong khi ghi nhớ các chiêu thức của Tạ Chinh để đỡ đòn, nàng cũng có thể thỉnh thoảng tung cho tên bịt mặt một cước.

Một tên bịt mặt bị Phàn Trường Ngọc đá mạnh, bay lộn ngược và đập vào cây thông, thân cây rung chuyển, một cột băng trên cây đổ ầm sập xuống, khuấy động một đám bọt tuyết.

Cùng lúc đó, người phía sau nắm lấy tay cầm đao của Phàn Trường Ngọc, đâm con đao mổ lợn trên tay vào trái tim của một tên bịt mặt khác.

Phàn Trường Ngọc rõ ràng cảm giác được vết thương trên lòng bàn tay của hắn bị nứt ra, máu nóng chảy ra, nơi lòng bàn tay hắn chạm vào thấm ướt mu bàn tay của nàng, nhưng lòng bàn tay của hắn vẫn lạnh buốt.

Nhìn vào quang kiếm hỗn loạn trước mắt, trái tim nàng tựa hồ cũng run rẩy theo tảng băng trên cây rơi xuống.

“Đừng phân tâm.” Thanh âm khàn khàn lạnh lùng của hắn truyền đến bên tai, bởi vì tư thế dẫn nàng cầm đao, hai người có hơi kề cận, Phàn Trường Ngọc cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn mang theo một chút hơi ấm.

Toàn bộ vành tai không khỏi có chút tê dại.

Nàng kìm lại ý muốn xoa vành tai, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc ra chiêu.

Phàn Trường Ngọc cuối cùng cũng có thể lấy lại được hơi thở khi con đao mổ lợn chạm vào cổ của tên bịt mặt cuối cùng.

Trước đó nàng đã nhận thấy rằng người này hẳn là thủ lĩnh của nhóm người này, tên bịt mặt bị nàng bắt lấy đã bị hắn ta một kiếm kết liễu.

Phàn Trường Ngọc đè lưỡi đao xuống, cứa ra một đường trên cổ hắn ta ra máu, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi cùng ta Phàn gia ta có thù oán gì?"

Đối phương không nhìn nàng, mà vẫn nhìn chằm chằm Tạ Chinh đứng phía sau nàng, giống như đang cố gắng xác định điều gì, khi Tạ Chinh ngước mắt lên đối mặt với hắn ta, đối phương tựa hồ rốt cục nhận ra hắn, đồng tử co rút kịch liệt, mặt hắn lên một chút tro tàn, sau đó một tay đột nhiên chộp lấy con đao mổ lợn mà Phàn Trường Ngọc đặt trên cổ hắn ta.

Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh đứng rất gần, không phát hiện đối phương đang nhìn Tạ Chinh, thấy động tác của hắn ta kinh hãi, còn tưởng rằng hắn ta muốn chộp lấy con đao, vội vàng đè lưỡi đao xuống định khống chế hắn ta, không ngờ là đối phương cầm con đao của nàng, dùng sức cứa vào cần cổ mình.

Một vệt máu đổ tươi vẩy vào trong tuyết bị giẫm đạp một cách hỗn loạn.

Tên bịt mặt ngã xuống với cổ họng bị cắt.

Nhìn một màn này, Phàn Trường Ngọc kinh hãi đến nói không nên lời.

Nàng nhìn con đao mổ heo còn thấm ướt máu trên tay, lẩm bẩm: “Sao hắn lại…”

Thà rằng tự sát chứ không nói gì thêm, những người này rốt cuộc là lai lịch gì?

Chẳng lẽ phụ thân nàng năm đó đi áp tiêu bên ngoài đã kết thù sao?

Phàn Trường Ngọc nhìn tên đầu lĩnh đã chết kia, liên tưởng đến cái chết của phụ mẫu mình, cảm thấy trong lòng như một mớ hỗn độn.

Tạ Chinh cũng cau mày khi nhìn thấy tên bịt mặt kia tự sát, nhưng thân thể hắn tổn thương đã chống đỡ lâu như vậy đã là cực hạn, một khi nguy cơ được giải trừ, không còn tâm tình muốn chống đỡ nữa, tựa hồ trong nháy mắt là trời đất quay cuồng.

Hắn ta phun ra ngụm máu cực lực kìm nén trong cổ họng, nhưng chung quy vẫn không thể giữ chặt thanh trường kiếm trong tay.

Phàn Trường Ngọc nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay đầu lại, liền thấy hắn đã bất tỉnh trong tuyết, sắc mặt và đôi môi gần như một màu trắng bệch, cũng không để ý tới cái gì khác, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của hắn.

Chưa kể những vết thương cũ bị xé toạc ra, lại thêm vô số vết thương mới.

Khi nàng vừa nghĩ tới hắn đi quỷ môn quan lần này là do nhà nàng liên lụy, tâm ý áy náy trong lòng càng nặng.

Nàng không có mang thuốc trị thương trên người, nghĩ rằng nhóm người ăn mặc như thổ phỉ nên có nó, vì vậy nàng tìm kiếm trên người của tên thủ lĩnh đã chết, quả nhiên tìm thấy lọ thuốc bột.

Bởi vì không biết có phải là thuốc cầm máu trị thương hay không, nàng trước tiên đổ một chút lên vết thương còn nóng chảy máu của tên đầu lĩnh kia, phát hiện máu đã đông lại, liền đưa cho Tạ Chinh dùng.

Vào lúc thuốc trị vết thương được rắc lên huyết nhục, vết đao cắt giống như lửa thêu khiến Tạ Chinh khôi phục chút ý thức, nhưng hắn vẫn vô cùng suy yếu, thậm chí không thể mở mí mắt.

Sau khi Phàn Trường Ngọc nhanh chóng băng bó vết thương cho người ta, nàng cõng hắn trên lưng và quay lại đón Trường Ninh.

Trên cánh tay của nàng lúc đầu cùng những kẻ bịt mặt kia chiến đấu đều có vết cắt nông, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng lúc này khi nàng dùng hết toàn lực vẫn truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc nóng rực.

Phàn Trường Ngọc muốn nói gì đó để phân tán sự chú ý, nửa đùa nửa thật nói với người trên lưng: "Đây là lần thứ hai ta cõng huynh từ trong tuyết trở về."

Người phía sau không có phản ứng, tựa hồ đã ngất đi.

Đau đớn làm cho trên trán của Phàn Trường Ngọc toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhỏ giọng nói: "Đa tạ huynh."

Đa tạ huynh, đã thay ta cứu Trường Ninh.

Nếu không muội muội, nàng sẽ mất đi người thân cuối cùng trên thế gian này, về sau nàng thật sự cũng không biết đi con đường nào.

Gió tuyết hoành hành tứ phía, nàng cõng nam nhân này trên lưng, để lại một loạt dấu chân in thật sâu trên tuyết.

Tiểu Trường Ninh ôm Hải Đông Thanh ở dưới gốc thông trước đó chờ đợi, thấy Phàn Trường Ngọc cõng Tạ Chinh trở về, bé chạy lon ton về phía trước: “A tỷ.”

Phàn Trường Ngọc cõng người trên lưng, không ôm được muội muội nữa, một giọt mồ hôi từ khóe trán chảy xuống, thấm ướt chỗ trầy xước trên mặt, nóng như lửa đốt, nàng đánh giá Trường Ninh từ trên xuống dưới, hỏi: "Ninh Ninh có bị thương không?"

Trường Ninh lắc đầu, thấy người trên lưng nàng đã hôn mê bất tỉnh, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Tỷ phu đã bảo vệ Ninh Ninh nên bị thương..."

Máu chảy ra từ lòng bàn tay của hắn tràn ra khi hắn cầm lấy bàn tay nàng phá chiêu vẫn còn nóng bỏng như bị lửa đốt, trong lòng Phàn Trường Ngọc có chút chua xót, nàng nói: “Đừng khóc, chúng ta đưa huynh ấy về cho đại phu xem.”

Nàng có vẻ luôn luôn bình tĩnh, trầm ổn.

Nhưng chỉ cần Trường Ninh nghe được trưởng tỷ nói như vậy, liền sẽ cảm thấy an lòng, cái gì cũng không sợ nữa.

Khi phụ mẫu qua đời, bé khóc đến mắc bệnh, cơ hồ ngạt thở, cũng chính là trưởng tỷ ở cạnh giường đã ôm bé nói: “Đừng sợ, muội còn có a tỷ.”

Tiểu Trường Ninh nhìn bóng lưng còng của trưởng tỷ, chật vật dùng tay áo lau nước mắt, ôm Hải Đông Thanh chậm rãi từng bước trong tuyết đi theo bước chân của Phàn Trường Ngọc.