Phàn Trường Ngọc quay lại và hét vào mặt đám người của Kim lão tam: "Kêu loạn cái gì?"
Kim lão tam lúng túng nói: "Đây không phải là cô gia nhà cô nương kén rể sao?"
Phàn Trường Ngọc nghẹn họng trong giây lát, vô thức liếc nhìn Tạ Chinh, người bên kia tỏ vẻ thờ ơ, như thể đối với những lời của Kim lão tam không có phản ứng gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tiếp tục nói: "Đây đúng là phu tế mà ta kén rể, nhưng các ngươi kêu cô gia là cái gì?"
Đám người Kim lão tam thấp mi không nói gì nữa, giống như một đám tiểu tức phụ không được mẹ chồng độc ác công nhận.
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy thì thái dương giật giật, xua tay nói: “Hôm nay đưa các ngươi tới Vương ký giằng co cũng chỉ đòi lại công đạo, bây giờ công đạo cũng đòi xong, về phần các ngươi thì cứ trở về nhà đi, về sau cũng không được làm chuyện khi nam bá nữ kia nữa.”
Đám người Kim lão tam đồng thanh vâng dạ rời đi, Phàn Trường Ngọc liếc nhìn Tạ Chinh đang đứng cách đó không xa, không hiểu sao cảm thấy có mấy phần chột dại, nhưng nghĩ tới mình cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, sống lưng thẳng tắp đi qua hỏi hắn, "Tại sao huynh lại ở đây?"
Tuyết mịn rơi trên tóc đen như mực của Tạ Chinh, khiến mặt mày hắn trở nên thanh lãnh hơn, "Văn bát cổ ta viết lúc trước bán rất chạy, được chưởng quỹ hiệu sách thưởng thức, cho nên đối phương đã đến mời ta uống cốc trà. Nghe nói nàng đến Vương ký, liền tới xem một chút."
Phàn Trường Ngọc kinh ngạc nói: "Có thể được chưỡng quỹ hiệu sách thưởng thức, vậy tài văn chương của huynh rất tốt nha!"
Tạ Chinh không ngờ rằng nàng nhìn như tài sơ học thiển, đối với những thứ này lại rất hiểu rõ, hắn hạ mắt xuống để che giấu suy nghĩ nói: "Ta từ Sùng châu chạy nạn đến, đối với thời cuộc chiến loạn cùng với gian khổ của dân chúng cũng biết được một chút, bài viết ra tuy là thô thiển, nhưng trấn Lâm An bên này chưa từng nghe thấy đến, cho nên mới được chưởng quỹ hiệu sách coi trọng. Chuyện nàng cùng với Vương ký xử lý thế nào rồi?
Câu nói tiếp theo có ý tứ chuyển sang chuyện khác.
Phàn Trường Ngọc cũng không có bao nhiêu xoắn xuýt trong bụng, hoàn toàn không để ý, vừa đi vừa nói với hắn về chuyện ở Vương ký: “…Ta cũng không đánh người, chỉ đá cái thớt nhà hắn, cũng lấy đao mổ heo cắt tóc hắn, đã dọa cho hắn thành cái loại đức hạnh đó…”
Đang nói giữa chừng, Phàn Trường Ngọc đột nhiên ngừng nói, liếc nhìn Tạ Chinh rồi ngậm miệng lại.
Tạ Chinh một đường chỉ nghe nàng vui vẻ thuật lại chuyện xảy ra trong cửa hàng Vương ký, cũng không nói lời nào, thấy nàng đột nhiên im lặng, quay đầu lại hỏi: “Sao không nói tiếp? "
Hắn ngày thường quả nhiên đẹp mắt, gương mặt tinh xảo như dùng bút họa ra, khi hắn buông thõng mắt nhìn người, con ngươi đen nhánh, không thấy được sự thiếu kiên nhẫn thường treo ở đuôi mắt, lại khiến cho người ta ảo giác thấy được mấy phần thanh lãnh ôn nhu.
Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt của hắn, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng gãi đầu nói: “Huynh hẳn cảm thấy ta có chút thô tục không?”
Tạ Chinh hơi ngước mắt lên, tựa hồ đối với câu hỏi của nàng có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Không có."
Trước khi gặp chuyện, hắn có thể sẽ cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ thì không.
Chỉ có những người không lo cơm ăn áo mặc mới có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến những thứ này có thô tục hay không, thứ này văn nhã hay không văn nhã, còn những người phải sầu lo ấm no, chỉ có thể chăm chăm lo lắng nghĩ đến bữa ăn tiếp theo.
Lấy những thứ người giàu có theo đuổi để phán xét bách tính đói khổ, quả nhiên là "sao không ăn thịt".
Phàn Trường Ngọc nghe vậy khóe miệng nhếch lên cười, cũng mặc kệ hắn nói thật hay chỉ là chiếu lệ, đá lên hòn đá nhỏ dưới chân, như thể mình đã ở một mình quá lâu rồi, đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó, gần như là nói một mình: “Trước đây phụ thân ta không cho phép ta dùng võ công trước mặt người ngoài, mẫu thân ta còn cấm ta giết lợn, ngài ấy nói người cô nương gia làm những thứ này, sẽ bị người ta đàm tiếu, tương lai ta gả cho Tống Nghĩa, hắn không chê ta, nhưng người bên ngoài sau lưng sẽ giễu cợt xem thường.”
"Mười mấy năm trước, ta vẫn luôn kìm nén chính mình, mặc dù cách tiểu thư khuê các còn xa, nhưng ở trên trấn thanh danh cũng không tệ. Về sau khi phụ mẫu qua đời, vì để kiếm sống ta bất đắc dĩ cũng bắt đầu đi mổ lợn, thậm chí còn nhiều lần cầm gậy giáo huấn người khác, hiện tại người trên trấn đều nghĩ ta là mẫu dạ xoa."
Vừa nói, nàng vừa vung vẩy tờ giấy ghi tiền trang đang tuyển tay sai, nửa đùa nửa thật nói: "Sau này không giết lợn, ta còn có thể đi đòi nợ người khác!"
Tạ Chinh tự nhiên biết danh tiết của nữ tử quan trọng như thế nào, trên người nàng đã cõng thanh danh thiên sát cô tinh, hiện tại ở bên ngoài lại có hung danh, người ở trên trấn không nói trước mặt, nhưng sau lưng nghị luận khẳng định là có.
Nữ tử trước mắt có lẽ là phóng khoáng, nhưng có thể vui vẻ trên nỗi khổ bên trong.
Một hạt tuyết rơi xuống lông mi của hắn, trong nháy mắt biến thành mấy giọt nước nhỏ, hắn dùng đôi mắt đen như mực nhìn Phàn Trường Ngọc, ngữ khí lười biếng mà nghiêm túc nói: “Vậy thì đi đòi nợ đi! ."
Phàn Trường Ngọc đang đá một hòn đá khác bên đường, nghe vậy trượt chân, suýt nữa ngã nhào trên con đường đã kết băng, may mắn thay, một bàn tay như gọng kìm sắt đã kịp thời nắm lấy cánh tay nàng.
Phàn Trường Ngọc trợn to hai mắt: "Huynh cư nhiên khuyến khích ta làm cái chuyện thương thiên hại lý như vậy?"
Nửa cánh tay của nàng vẫn được Tạ Chinh đỡ, xuyên qua lớp áo khoác dày mùa đông, năm ngón tay vẫn có thể cảm nhận được cánh tay này mảnh khảnh, nhưng không hề mềm như sợi mì khiến người ta cảm thấy yếu ớt dễ lừa gạt, mà giống như chân trước của hổ báo, gầy gò nhưng mạnh mẽ.
Cùng với đôi mắt hạnh nhân đang nhìn chằm chằm kia, trông nàng giống một con báo nhỏ mình đầy bụi đất lại vẫn đang cố gắng thị uy.
Qua lớp áo khoác mùa đông, lòng bàn tay bỗng có chút tê dại.
Tạ Chinh cau mày, thu hồi cánh tay đang nắm lấy tay nàng, quay đầu nhìn chỗ khác nói: "Ta là muốn nàng không sợ lời người khác nói."
Phàn Trường Ngọc nghĩ về điều đó một lúc, nhận ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, một nửa sự u ám còn sót lại trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan.
Nàng đi vài bước đã đuổi kịp người chống nạng đi phía trước: "Chân huynh đang què, ta gọi xe bò đến đưa huynh về!"
"..."
"Này... không, ý ta là vết thương ở chân của huynh vẫn chưa lành!"
...
Hai người bắt một chiếc xe bò, trên đường đi, Phàn Trường Ngọc đến tiệm may lấy bộ xiêm y mùa đông mà trước đó đã đặt cho dịp năm mới, mua một gói kẹo đường mạch nha cho Trường Ninh, cuối cùng trở về nhà ở thành tây trước khi trời tối.
Khi về đến nhà Triệu đại nương để đón Trường Ninh, lại được Triệu đại nương thông báo, nói bộ khoái huyện nha buổi chiều có đến, bảo Phàn Trường Ngọc ba ngày sau đi huyện nha chờ phán xét, Phàn đại đã đưa đơn kiện lâu như vậy, cuối cùng đã đến lúc thẩm tra án này.
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không coi trọng điều này, nhưng Triệu đại nương lo lắng nói: “Người đến báo tin là bộ khoái dưới trướng của Vương bộ đầu, có tiết lộ chút tin tức, nói là Phàn đại những ngày ngày thường xuyên qua lại với sư gia của huyện nha. Sư gia kia là cữu cữu của Quách đồ tể, Quách đồ tể trước đó đã cùng phụ thân cháu có thù oán, cháu vốn đã kén rể, nhà cửa nên phán cho cháu, hiện tại lại có sư gia kia cản trở, chỉ sợ ít nhất phải chia ra phân nửa cho đại bá của cháu."
Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng hai gậy quấy phân lợn này có thể trộn lẫn với nhau như vậy, vì vậy lập tức cau mày: "Làm sao có thể chia cho Phàn đại một nửa?"
Triệu đại nương thở dài nói: "Những quan viên kia, xử án như thế nào còn không phải do bọn họ nói sao những người như chúng ta sao có thể tinh thông pháp luật bằng bọn họ? Huống chi người Phàn đại tìm là sư gia, cháu coi như đi mời trạng sư, người ta cũng không dám nhận cuộc làm ăn này của cháu, sợ sẽ đắc tội sư gia."
Phàn Trường Ngọc lập tức cau mày.
Mặc dù sư gia tuy không phải chức vụ thật sự, nhưng là thật sự là người đứng thứ hai trong nha môn, còn có thêm phần Quách đồ tể cùng với phụ thân nàng là thù cũ, ba ngày sau thăng đường tra hỏi khẳng định là nàng không có được chỗ tốt.
Hiện giờ nàng chỉ muốn tìm một mối quan hệ dàn xếp, cũng không thể tìm được chức quan vượt qua sư gia được, trừ phi nàng có thể tìm được huyện lệnh, nhưng đó chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
Huống chi nhà nàng cùng huyện lệnh không có quan hệ gì, chỉ là bởi vì huyện lệnh muốn thu Tống Nghiễn làm con rể, hơn nữa nàng là vị thôn thê cũ của Tống Nghiễn, huyện lệnh không làm khó dễ nàng đã coi như tốt rồi.
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một lúc, nhưng cảm thấy một đám mây trên đầu, cô ấy hỏi: "Đại nương có biết vì sao phụ thân cháu cùng với Quách đồ tể kết thù không?"
Phàn Trường Ngọc chỉ biết rằng Quách đồ tể và nhà mình không hợp nhau, nhưng không biết mối thù mà Triệu đại nương đang nói là về vấn đề gì.
Triệu đại nương thở dài nói: "Chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, những người mở cửa hàng trên con phố đó đã sớm đổi sang nhóm người mới, cháu đến đó buôn bán mới không nghe được ai nhắc tới."
"Năm đó Quách đồ tể cũng là một tên đầu đường xó chợ, trên đường buôn bán đều phải nộp tiền cho ông ta, nếu không sẽ có một số lưu manh tới quậy phá, sau khi phụ thân cháu mở cửa hàng ở đó cũng không cho ông ta bạc. Lưu manh liền đến gây rối nhưng không thành, còn bị phụ thân cháu giáo huấn một trận, sau Quách đồ tể bị chỉ điểm, phụ thân cháu liền kiện Quách đồ tể lên quan phủ. Huyện lệnh ở nhiệm kỳ kia cũng là một thanh thiên đại lão gia, không chỉ phạt trượng Quách đồ tể, còn nhốt ông ta vào nhà lao hơn nửa năm, phụ thân cháu cùng từ đó kết thù với Quách đồ tể. Quách gia bây giờ có thân thích làm sư gia, vừa lúc trên người cháu lại có kiện cáo, khẳng định sẽ dựa vào đó làm khó dễ cháu."
Với một mối thù truyền kiếp như vậy, việc này quả nhiên là nan giải.
Phàn Trường Ngọc sau khi trở về thì liên tục cau mày.
Sau bữa tối, Thường Ninh ngủ thiếp đi, nàng vẫn ngồi một mình bên bếp lửa, tay cầm que củi cháy vẽ vẽ trên mặt đất.
Lồng của Hải Đông Thanh được đặt cạnh bếp lửa, sau cả ngày bị hun khói, màu lông của nó đã chuyển sang màu xám.
Toàn bộ nhà chính đều im lặng, chỉ có củi lửa trong lò thỉnh thoảng lóe ra tia lửa, phát ra tiếng "lốp bốp" nho nhỏ, Hải Đông Thanh cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe đảo đi đảo lại trên hai người đang ngồi ở lò sưởi.
Khi củi trong lò sưởi lại bùng lên tia lửa, Tạ Chinh nhìn lông mày nhíu chặt của Phàn Trường Ngọc trong ánh lửa, cuối cùng nói: "Đừng lo lắng quá..."
“Ta không lo lắng, ta đã nghĩ ra biện pháp.” Phàn Trường Ngọc ném cây gậy nhỏ đi, hùng hồn nói, nhưng trên mặt cũng không vì nghĩ được biện pháp mà thả lỏng, ngược lại có chút nghiêm trọng.
Tạ Chinh nửa híp mắt, vốn là ánh mắt lười biếng liền biến thành ba phần lạnh lùng: "Biện pháp gì?"
Đi cầu vị hôn phu trước của nàng?
Đây thật sự dường như là biện pháp duy nhất nàng có thể làm.
Sau những gì đã nói lúc chiều, Phàn Trường Ngọc lúc này cũng không coi hắn là người ngoài, nàng siết chặt ngón tay, khóe môi gần như mím thành một đường thẳng: “Nếu phụ mẫu ta biết tính toán của ta, chỉ sợ cũng thất vọng với ta. Chính bản thân ta lúc trước cũng coi thường hành vi như vậy, nhưng bây giờ không còn cách nào khác ... "
Tạ Chinh đột nhiên không muốn nghe nữa, ánh lửa cùng bóng dáng của nàng phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, hắn cắt ngang nàng nói: "Ta giúp nàng."
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Làm sao giúp ta?"
Tạ Chinh nói: "Cho dù quan phủ xử án có thiên vị đến đâu thì cũng phải dựa trên "Luật Đại Dận", bọn họ có thể sau khi nàng kén rể lại còn đem tài sản chia phần cho đại bá nàng, đơn giản là lợi dụng vào chút sơ hở của luật pháp. Còn có ba ngày, ta sẽ giảng cho nàng những nội dung trong “Luật Đại Dận” có liên quan đến vấn đề này, đến lúc đó trên công đường thẩm vấn, không cần trạng sư, nàng cũng có thể ứng phó.”
Phàn Trường Ngọc một mặt kinh ngạc vì hắn hiểu nhiều luật lệ như vậy, nhưng đồng thời lo lắng về tính khả thi: "Cái này ... có thể được không?"
Tạ Chinh liếc nhìn nàng như, không chút nể mặt nói: "Thế đi cầu vị hôn phu kia của nàng là được?"
Phàn Trường Ngọc vẻ mặt khó hiểu: "Ta cầu hắn làm gì?"
Tạ Chinh cau mày nói: "Biện pháp nàng nghĩ không phải là đi cầu hắn sao?"
Phàn Trường Ngọc: "...Ta dự định sẽ giả trang thành người của sòng bạc, trước một đêm đến công đường thẩm vấn, lấy bao tải trùm đại bá ta trói mang đi."
Tạ Chinh: "..."
Thú nhận với người khác rằng nàng định làm chuyện như vậy, có chút quẫn bách: "Trước đó ta từng nghe Vương bộ đầu nói, nếu ngày công đường thẩm vấn đại bá ta không đến, vụ án này sẽ không được tính."
Tạ Chinh: "..."