Chương 42: Chương 18 Truy đuổi

"Hí..." Ô Long hí vang một tiếng. Nhóm người Hi Bình dừng lại

trước một trấn nhỏ.

"Liệu chúng có vào đây không?" Vưu Túy cất tiếng hỏi. Ánh mắt mọi người tập trung về phía Mỹ Hạnh Tử.

Hạnh Tử rời khỏi lòng Hi Bình, tiến về phía cổng trấn.

Một ngọn lửa nhỏ nhanh chóng được thắp lên. Hạnh Tử cẩn thận xem xét cổng trấn.

"Không có dấu hiệu. Hi Bình, chúng không nghỉ ở đây" Hạnh Tử quả quyết nói.

Hi Bình không nói gì, đưa tay kéo Hạnh Tử lên rồi thúc Ô Long chạy tiếp. Nhóm người tiếp tục tiến về phía trước.

...

"Hỏa Thôn Tác Tai, ngựa của ta có vẻ mệt" Hỏa Thôn Mộc Bá nhìn vào con ngựa của mình, nói.

"Con mẹ ngươi, chạy từ sáng giờ, lại phải chở hai người, không mệt mới lạ" Hỏa Thôn Tác Tai cười thầm. "Không có nghỉ gì hết. Ngựa chết thì ngươi chạy bộ, cứ giữ lấy mỹ nhân mà hưởng." Hỏa Thôn Tác Tai lạnh nhạt nói.

Hỏa Thôn Mộc Bá tỏ vẻ hối lỗi:"Hay dừng lại nghỉ một lúc..."

"Không" Hỏa Thôn Tác Tai ngắt lời quát. "Ta không muốn chết ở chỗ này. Giờ này chắc quân của Sơn Điền đang truy tìm ả." Hỏa Thôn Tác Tai chỉ vào Tư Khắc nói, cái chỉ tay mang nhiều ý nghĩa.

Hỏa Thôn Mộc Bá đắn đo một lúc, nói:" Tác Tai huynh, giữ mỹ nữ này giúp ta."

Hỏa Thôn Tác Tai trong lòng cười sung sướng nhưng ngoài mặt cố ra vẻ lạnh nhạt nói:" Đưa đây."

Hỏa Thôn Mộc Bá thúc ngựa lại gần Hỏa Thôn Tác Tai, khẽ trao Tư Khắc sang cho hắn, ma trảo tiếc nuối vuốt ve kiều đồn của nàng mấy cái.

Tư Khắc khẽ cựa quậy, hét lên vài câu tiếng trung nguyên.

Hỏa Thôn Tác Tai giật mình, chặt vào gáy nàng một cái. Tư Khắc lại thiếp đi.

Hai tên bại hoại tiếp tục hành trình.

...

"Hi Bình, ngựa có vẻ mệt rồi" Nguyên Na nói.

"Ngựa chết chạy bộ" Hi Bình lạnh nhạt trả lời.

Chúng nữ cũng không dám nói gì thêm. Nhóm người vẫn tiếp tục tiến lên.

...

Mặt trời đã lên.

"Hí..." Hỏa Thôn Tác Tai kìm ngựa lại, nói:" Chúng ta tạm nghỉ ở đây. Hai canh giờ sau đi tiếp."

"Ngươi... ngươi..." Hỏa Thôn Mộc Bá xúc động không nói lên lời. Tay hắn run run chỉ về phía Hỏa Thôn Tác Tai.

"Chỉ chỏ cái gì, nhìn ngựa của ngươi xem" Hỏa Thôn Tác Tai đắc ý nói.

Bọn chúng dừng lại, trú tạm vào bìa rừng bên cạnh.

...

Hỏa Thôn Mộc Bá nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang trong lòng Tác Tai, nói:" Tác Tai, ngươi không sợ nàng ta tố cáo ngươi sao."

"Ta lúc nãy phát giác ra mỹ nhân này không biết tiếng Đông Doanh." Hỏa Thôn Tác Tai hắc hắc nói.

"Vô sỉ" Hỏa Thôn Mộc Bá tức giận mắng.

"Hắc hắc." Một tiếng cười quái dị vang lên.

"Ai" Hai tên bại hoại lập tức rút dao sẵn sàng ứng chiến.

"Hai tên bại hoại các ngươi, không lo làm nhiệm vụ mà lại đi thâu hương sao?" Một hắc y nhân tiến lại.

Hỏa Thôn Tác Tai và Hỏa Thôn Mộc Bá thở phào một tiếng. "Lão quái, đừng hù chúng ta như vậy"

"Nhiệm vụ thế nào?" Hắc y nhân lên tiếng hỏi.

"Đã hoàn thành. Hơn nữa, còn có tặng phẩm cho chủ nhân." Hỏa Thôn Tác Tai chỉ vào Tư Khắc nói.

Hắc y nhân nhíu mày, nói:" Mau trở về. Nơi này không an toàn."

"Lão quái, ngựa của chúng ta kiệt sức rồi" Hỏa Thôn Mộc Bá chỉ vào 2 con ngựa đang nằm phục dưới đất, nói.

"Ta mang theo 2 con ngựa, hãy về trước đi. Ta đi sau cũng được." Hắc y nhân nói. Lão trên đường đến đây tình cờ gặp hai tên thương buôn liền giết chúng cướp lấy ngựa.

"Đa tạ lão" Hai tên bại hoại vui mừng nói.

"Các ngươi mau đi trước. Ta có chút việc ở đây." Hắc y nhân khẽ nói.

Khi hai tên bại hoại đi khuất, hắc y nhân lạnh lùng cất tiếng nói:" Mau ra đây."

Tuyệt không có tiếng trả lời.

"Hừ" Lão hừ lạnh nói, một chiếc phi tiêu được ném về phía một cái cây.

"A..." Một thanh âm vang lên. Từ trên cây một hắc y nhân vội bay ra.

"Nha đầu, còn trốn nữa không." Lão quái hắc hắc nói.

Hắc y nhân này chính là nữ nhẫn giả họ Liễu đã bám sát hai tên bại hoại cả ngày hôm qua.

"Vút, vút" Hai chiếc tiêu phi nhằm lão quái bay đến.

"Hừ" Lão quái vung tay bắt gọn hai chiếc tiêu. "Chỉ có vậy thôi ư?"

Nữ nhẫn giả thấy không ổn, vội rời khỏi cánh rừng chạy về phía đường chính. Cả ngày hôm qua nàng dùng khí lực để đuổi theo hai tên bại hoại nên bây giờ đã đuối sức rất nhiều. Tiêu ném chỉ được 3 thành công lực.

"Muốn chạy?" Lão quái cười lạnh. Hai tiêu trên tay phóng đi.

"Á" Nữ nhẫn giả kêu lên, ngã gục xuống.

"Nha đầu, nếu ta trẻ lại thêm vài chục tuổi nữa, chắc ngươi sẽ sống được thêm vài canh giờ nữa, hắc hắc, hay là..." Lão quái hắc hắc tiến tới, trong đầu lão nảy sinh ý nghĩ đen tối.

"Đê tiện" Nàng xoay người lại nhìn trừng trừng vào lão.

"Vút vút" Lại hai chiếc tiêu nữa được nàng phóng ra.

"Vô ích thôi" Lão quái cười nói. Hai chiếc tiêu đã bị hất sang một bên.

"Đùng" Một tiếng pháo nổ lên.

"Pháo hiệu? hắc hắc, ai sẽ đến cứu ngươi đây?" Lão quái hắc hắc nói.

"Ai đến cứu ta?" Nàng tự hỏi. Nếu người của Sơn Điền gia tộc nhận được mật thư của nàng, liệu họ có theo được đến đây không? Liệu họ có thấy pháo hiệu nàng phát ra không?

"Hắc hắc, xem ra không có ai đến cứu ngươi cả, hắc hắc" Lão quái tiến lại gần nữ nhẫn giả, trên tay rút ra một con dao.

"Ta tuy không còn khả năng nhưng vẫn rất thích hành hạ nữ nhân, hắc hắc." Lão quái cười cười, đôi mắt dâm tà nhìn về phía nữ nhẫn giả.

"Vô sỉ" Nàng căm phẫn nói.

"A" Lão quái giật mình lùi lại.