"Hi Bình, Hi Bình." Tiếng Bạch Tư khẽ gọi.
Hi Bình tay ôm A Lệ Tư Khắc, đang mơ mơ màng màng.
"Hi Bình, Hi Bình." Bạch Tư lại gọi.
"Chờ chút, ta ra ngay." Hi Bình có chút bực bội, nhẹ nhàng đặt A Lệ Tư Khắc nằm xuống rồi bước ra ngoài.
"Tư Tư, có chuyện gì vậy, nàng lại nhớ ta sao." Hi Bình cười cợt nói.
"Có quỷ mới nhớ chàng." Bạch Tư thoàng chút xấu hổ, đấm yêu vào ngực Hi Bình mấy cái. "Chàng bảo đêm nay đến chỗ Xảo Xảo mà lại ngủ quên ở đây sao."
"A... Ta bỗng quên mất." Hi Bình vỗ tay lên đầu một cái." Cám ơn nàng nhé Tư Tư." Dứt lời, Hi Bình hôn Bạch Tư một cái rồi chuyển thân bước đi.
"Gượm đã." Bạch Tư khẽ gọi.
Hi Bình dừng lại, nhìn Bạch Tư với ánh mắt tò mò.
"Để thiếp tẩy rửa cho chàng đã. Người chàng đầy mùi nữ nhân. Sợ rằng Xảo Xảo sẽ không vui." Bạch Tư dịu dàng nói.
A... nữ nhân... thật Hi Bình cũng ít khi để ý đến điều này.
Trong bồn tắm, Bạch Tư dùng ngọc thủ trắng muốt nhẹ nhàng tắm gội cho Hi Bình.
"Tư Tư, có phải khi nàng ngửi thấy mùi nữ nhân khác trên người ta, nàng rất buồn không?" Hi Bình đột nhiên hỏi.
"Lúc đầu Tư Tư rất chán ghét. Tư Tư không muốn chung nam nhân với người khác. Sau này, Tư Tư không thể xa rời được chàng, và cũng không còn chán ghét nữa." Bạch Tư thổ lộ.
"Tư Tư, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng." Hi Bình cầm lấy ngọc thủ của Bạch Tư, vuốt ve nhè nhẹ.
"Hi Bình, chàng mau đi thôi, đừng để Xảo Xảo đợi. Chàng hãy tận lực bồi tiếp nàng ấy. Lệ Uyên đã đến chỗ Phụng Bối để ngủ rồi." Bạch Tư nhẹ nhàng lau khô người Hi Bình nói.
"Tư Tư, sẽ có một ngày, ta và nàng sẽ cùng dạo chơi trên thảo nguyên, chỉ hai ta thôi." Hi Bình nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư nói.
"Như thế thiếp sẽ rất có lỗi với tỷ muội khác." Bạch Tư khẽ cười.
"Nàng đáng được thế." Hi Bình hôn Bạch Tư một cái rồi chuyển thân nhằm thẳng phòng Ấu Xảo.
...
Ấu Xảo vẫn đang bồn chồn chờ đợi. Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong nàng. Liệu chàng có làm nàng thỏa mãn không? Cảm giác thỏa mãn nó như thế nào?... Nhưng tựu chung lại, nàng vẫn sẽ theo nam nhân này suốt đời.
"Xảo Xảo, bắt nàng phải chờ rồi." Hi Bình bước vào phòng nói.
"Hi Bình." Ánh mắt Ấu Xảo thoáng chút mừng rỡ.
Hi Bình lặng ngắm Ấu Xảo. Nàng thật đẹp, nét đẹp pha trộn giữa các chủng tộc. Nhìn nàng có thể thấy phảng phất nét đẹp của Đại Ny, của Bội Bội, của Khiết Thu, của Đình Đình, của Mộng Hương. Nàng thật là vưu vật trời ban.
Chẳng cần nhiều lời, Hi Bình tiến tới ôm nàng vào lòng, tặng nàng một nụ hôn ngây ngất, ma trảo sao nắn kiều đồn căng tròn.
Ấu Xảo cũng nồng nhiệt đáp trả lại Hi Bình. Cứ như vậy, hai người quấn quýt xoắn xít nhau một hồi.
Được một lúc lâu sau, hai đôi môi rời khỏi nhau, hai người cùng thở hổn hển.
"Hi Bình, công pháp Xảo Xảo tu luyện rất có hại cho nam nhân. Thiếp thật rất lo lắng cho chàng." Ấu Xảo bộc lộ tâm sự.
"Ta không phải chưa trải qua nguy hiểm bao giờ. Lần nguy hiểm nhất của ta chính là giải khai Tuyết Kình Chi Thân cho Khiết Thu. Lần đáng sợ thứ hai là phải làm Khai Thác Giả cho Dã Mã Tộc. Hai lần đó ta đã tưởng là tuyệt mạng rồi. Nhưng dẫu sao, chết làm quỷ phong lưu cũng sướng." Hi Bình hắc hắc cười.
"Chàng không được nói gở. Xảo Xảo tin chàng sẽ làm Xảo Xảo biết tư vị của ái tình." Ấu Xảo nói.
"Ta sẽ khiến nàng mất đi danh hiệu 'Thiên địch nam nhân', vì ta chính là Đại Tình Thánh."
Hai người nhẹ nhàng cởi bỏ y phục cho nhau. Thân thể kiện mỹ của Hi Bình là vưu vật của nam nhân thì thân thể trắng trẻo nõn nà cũng những đường cong gợi cảm của Ấu Xảo là vưu vật của nữ nhân. Thật xứng đôi vừa lứa. Nếu có bức tranh vẽ hai người lõa thể, thì chỉ có hai từ để nói:" Hoàn Mỹ."
Ma trảo của Hi Bình nhẹ nhàng khám phá từng bộ phận của Ấu Xảo. Ấu Xảo cũng đáp trả nồng nhiệt không kém. Căn phòng nóng dần lên. Động tác của hai người cũng ngày càng kích thích, ngày càng gợi tình.
Không thể chịu nổi được nữa! Cả hai cùng thốt lên" Ta/thiếp muốn..." Lời vừa dứt, cả hai lại cùng mỉm cười. Ấu Xảo thì cười ngượng ngùng còn Hi Bình thì cười hắc hắc kiểu vô lại.
"Ta tiến vào đây." Hi Bình nói khẽ, song thủ đã tách hai chân Ấu Xảo ra, mở đường tiến vào.
"Ưm." Ấu Xảo rên khẽ.
"Huỵch." Hi Bình đẩy mạnh tiểu huynh đệ vào. Ấu Xảo khẽ rên lên.
"Chặt quá." Hi Bình thầm nghĩ. "To quá" Ấu Xảo cũng thầm nghĩ. Ngay lập tức, hai người như cảm nhận được ý nghĩ của nhau. Tâm linh đã tương thông rồi.
Một người là chí dương, một người luyện công pháp chí âm. Hai luồng khí đều thèm khát nhau, nhanh chóng lao vào nhau.
"Nàng thấy sao?" Hi Bình đắc ý hỏi.
"Chàng mạnh nữa được không?" Ấu Xảo phóng đãng đáp.
"Được." Cự vật bỗng trở nên cường đại.
"A... sao lại có thể như thế." Ấu Xảo khẽ la lên. "A..." Nàng không ngừng rên rỉ.
Hi Bình lại tiếp tục phóng to cự vật.
"Ư...ư..." Ấu Xảo rên rỉ. Mật động của nàng như căng ra. Chưa bao giờ nàng gặp một cự vật to lớn như vậy. "Sao của chàng lại lớn như vậy. Chàng muốn xé rách chỗ đó của Xảo Xảo sao." Nàng dùng tâm linh khẽ nói với Hi Bình.
Hi Bình cũng cảm thấy đã đến mức giới hạn. "Mật động của nàng thật đàn hồi. Lúc nào ta cũng cảm giác như bị bóp chặt vậy. Thật là thống khoái."
Nguyên cơ thể Ấu Xảo cấu tạo rất đặc biệt. Chỗ đó của nàng cực kỳ đàn hồi. Và nàng cũng không giống như những nữ nhân bình thường. Chỉ khi nào mật động bị căng tràn thì nàng mới cảm thấy khoái cảm dâng cao. Còn không thì cũng chỉ như muối bỏ bể. Lúc trước để luyện công, khi hoan hảo với đám nam nhân nàng chỉ thấy thích thú chứ không thấy khoái cảm. Nay gặp phải cự vật quái đản của Hi Bình, từng đợt khoái cảm dâng trào trong nàng. Nàng cảm thấy chỗ đó như bị tê liệt vậy.
Hi Bình bắt đầu chuyển động. Lực từ lưng eo vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bền bỉ.
Ấu Xảo rên rỉ không ngừng. Tâm linh của hai người cũng không ngừng hòa nhập.
Dương khí của Hi Bình liên tục tràn sang người Ấu Xảo.
Âm khí của Ấu Xảo cũng không ngừng sản sinh ra.
Hai luồng khí hòa nhập vào nhau.
Hi Bình thi triển công pháp song tu, luồng khí liên tục vận chuyển khiến tinh thần hai người vô cùng sảng khoái.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, thân thể hai người như phát sáng vậy. Cứ thế, cứ thế, liên tục, liên tục...
Các tư thế cũng được thay đổi liên tục. Lúc Ấu Xảo chủ động, lúc Hi Bình giữ thế, vô cùng kích thích, vô cùng kích tình.
...
Trời đã tờ mờ sáng. Tiếng hoan ái vẫn không ngớt. Chúng nữ cũng sững sờ. Quả thật Hi Bình đã gặp đối thủ xứng tầm. Phụng Bối nhìn biểu hiện của chúng nữ, an ủi nói:" Các ngươi đừng lo, Ấu Xảo sau trận phong cuồng này sẽ không còn được như thế nữa đâu. Ta xem nó đã rất thỏa mãn rồi, mà cũng không biết đã dâng trào bao nhiêu lần nữa. Võ công mà nó tu luyện cũng không thể luyện tiếp được nữa. Năng lực đó của Ấu Xảo cũng chỉ như các nàng thôi. Hãy thay ta chiếu cố Ấu Xảo. Ta tin nam nhân này sẽ làm Ấu Xảo hạnh phúc."
...
Mặt trời quá đỉnh. Khi dương khí trên nhân giới đại thịnh, Ấu Xảo mới chịu đầu hàng Hi Bình. Tính từ đêm qua, nàng đã 6 lần 6 36 lần dâng cao triều. Trong khi Hi Bình cũng chỉ phát tiết vào nàng 4 lần.
Trận chiến này thật là lâu, nhưng nhờ song tu công pháp, hai người không bị kiệt lực chết mà công lực còn đại tăng.
"Xảo Xảo, nàng đã có hài tử của lão công rồi đó." Hi Bình cười nói. Có điều, Ấu Xảo đã ngủ lúc nào. Thế gian không còn thiên địch của nam nhân nữa, chỉ có một thiên địch của nữ nhân thôi.