Hoàng thành Thiên Trúc. Đạt Ma Nhĩ hoàng đế đang lo sốt vó lên. Không lo sao được khi để cho bọn sơn tặc uy hiếp đến sứ giả Thiên triều. Tin này mà truyền ra thì còn gì là thể diện của của Thiên Trúc nữa. Thật là sai lầm khi không tiêu diệt sớm cái bọn giặc cỏ đấy.
"Bẩm hoàng đế uy quyền tối tối cao cao, A Lệ Tư Khắc, thần y Tây Vực xin cầu kiến." Một tên lính vào bẩm báo.
"Thần y Tây Vực, mau truyền nàng ta vào." Đạt Ma Nhĩ nói.
A Lệ Tư Khắc, Thần y Tây Vực, nàng vừa tròn 25 tuổi, là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Y thuật của nàng, được thừa hưởng từ Đạt Ma đạo sư, là cao siêu vô cùng, có thể kéo người sắp chết khỏi tay tử thần. Nàng đến Hoàng thành Thiên Trúc để chữa bệnh cho thái hậu theo lời thỉnh cầu của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế.
A Lệ Tư Khắc bước vào cung điện. Quần thần đều ngây ngốc nhìn nàng. Quả vô cùng xinh đẹp. So về sắc có thể sánh ngang kỹ nữ Ấu Xảo nhưng lại thuần khiết hơn, trong trắng hơn. Thật khiến lòng người ngưỡng mộ.
"Đạt Ma Nhĩ hoàng đế, người lo lắng như vậy phải chăng sức khỏe của thái hậu không được tốt?" Một thanh âm ôn nhu phảng phất sự quan tâm vang lên.
"Không tốt cái rắm." Đạt Ma Nhĩ thầm nghĩ.
"Thần Y, xin hãy đi xem bệnh tình của Thái hậu. Ta vì đang lo lắng việc nước nên tâm tình không vui." Đạt Ma Nhĩ lựa lời nói.
"Có một vị hoàng đế như vậy, dân chúng Thiên Trúc thật có phúc." A Lệ Tư Khắc khẽ bước theo một thị nữ, tiến vào tẩm cung của thái hậu.
Quần thần vẫn si ngốc nhìn dáng người nàng bước đi.
Đã một ngày rồi, vẫn chưa thấy tin tức gì của "tình ái chi thần". Sau khi biết tin, Đạt Ma Nhĩ hoàng đế đã phái một vạn quân đi trợ giúp. Lẽ ra giờ này phải có tin báo rồi chứ.
"Bẩm hoàng đế uy quyền tối cao trên vạn thượng, tướng quân A La Bố Lỗ xin trình kiến."
"Mau, mau mới tướng quân vào." Đạt Ma Nhĩ vội nói. Rốt cuộc cũng đã về.
"Thần A La Bố Lỗ xin cúi chào hoàng đế Đạt Ma Nhĩ uy quyền tối cao." A La Bố Lỗ cúi người thi lễ.
"Mau nói cho ta tin tức của 'tình ái chi thần' "
"Bẩm, khi thần đến nơi, mọi thứ đã kết thúc. Tình ái chi thần và một nữ nhân của người đã bất tỉnh hôn mê. Chúng nữ khác tuy có thương tích nhưng không nguy hại đến tính mạng. Tên gia nhân Bố Lỗ Tư tuy bị thương nặng nhưng không chết. Có điều, nữ nhân bị bất tỉnh hôn mê có vẻ rất nguy kịch, sợ rằng không qua khỏi."
"Thế còn bọn giặc cỏ, ngươi đã tiêu diệt hết chưa?"
"Bẩm, bọn sơn tặc đã bị tiêu diệt sạch."
"Tốt, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Công lao diệt giặc lần này rất đáng khen ngợi."
"Bẩm, công lao này không thuộc về thần, thần không dám nhận. Tại thần bất tài, khi đến nơi thì cuộc chiến đã chấm dứt. Toàn bộ bọn sơn tặc đã bị giết sạch không còn một ai. Cảnh tượng nơi đó thật vô cùng thảm khốc."
"Chết sạch. Không sót một ai" Quần thần sửng sốt. Đạt Ma Nhĩ càng kinh sợ hơn.
"Đám giặc cỏ 10 năm nay quân Thiên Trúc không thể dẹp bỏ được nay lại có thể bị tiêu diệt bởi sứ thần của Thiên triều? Một vị sứ thần đã mạnh mẽ như thế thì quân lực Thiên triều còn khủng bố đến đâu?" Nghĩ đến đây, Đạt Ma Nhĩ hoàng đế không thầm run sợ. Nếu có gì đắc tội với vị sứ thần này, hẳn Thiên Trúc sẽ bị đứng trên bờ diệt vong.
"Mau, mau triệu các ngự y đến chữa trị cho sứ thần. Bằng mọi giá phải bảo toàn tính mạng sứ thần và nữ nhân." Đạt Ma Nhĩ ra lệnh.
"Sau khi A Lệ Tư Khắc thăm bệnh cho thái hậu xong, mời nàng ấy đến gặp ta." Đạt Ma Nhĩ nói với một thị nữ.
...
Ngày hôm sau.
Đạt Ma Nhĩ và A Lệ Tư Khắc đang nói chuyện trong cung điện.
"Cám ơn thần y đã chữa trị bệnh tình cho Thái hậu. " Đạt Ma Nhĩ cảm khái nói.
"Chữa bệnh là việc của thầy thuốc. Nếu không còn việc gì nữa, A Lệ Tư Khắc xin được về Tây Vực." A Lệ Tư Khắc đáp lời.
"Hãy khoan, ta còn một việc muốn nhờ đến thần y. Mong nàng giúp cho." Đạt Ma Nhĩ nói.
"Nếu nằm trong khả năng, A Lệ Tư Khắc xin cố hết sức."
"A Lệ Tư Khắc có biết đến một người được dân chúng Thiên Trúc gọi là 'tình ái chi thần'? " Đạt Ma Nhĩ hỏi.
"A Lệ Tư Khắc có nghe nói. Nhưng nếu là vì chuyện ấy, thần xin cáo từ." A Lệ Tư Khắc giận dữ nói.
"Khoan khoan, ta tuyệt không có ý xấu. Chỉ là..." Giọng Đạt Ma Nhĩ bắt đầu trầm ngâm.
"Vị 'tình ái chi thần' đó chính là sứ thần Trung nguyên. Mới ngày hôm kia thôi đã xảy ra một việc động trời. Bọn sơn tắc ở núi Hắc Phong dám cả gan bắt cóc nữ nhân của vị sứ thần đó. Sau đấy vị sứ thần đó đã lên trên núi đại chiến với đám sơn tặc. Kết quả đôi bên lưỡng bại câu thương. Bọn sơn tặc bị giết hết nhưng vị sứ thần đó và một thê thiếp thì bị bất tỉnh. Có vẻ thương tích rất trầm trọng."
"Việc này liên quan đến sự tồn vong của Thiên Trúc, liên quan đến sinh mạng của hàng ngàn con dân Thiên Trúc. Nếu vị sứ thần kia có mệnh hệ gì thì thật khó tránh khỏi một cuộc chiến đẫm máu." Đạt Ma Nhĩ cố nhấn mạnh những từ cuối, tạo nên một uy thế đáng sợ.
"Cho nên, Đạt Ma Nhĩ ta cầu khẩn thần y hãy ra tay cứu giúp vị 'tình ái chi thần' kia, chính là cứu giúp con dân Thiên Trúc." Đạt Ma Nhĩ ôn nhu nói.
"Một mình diệt cả đám sơn tặc Hắc Phong. Giết sạch không chừa một ai." Tâm hồn A Lệ Tư Khắc vô cùng chấn động. Nàng chợt nhớ đến nam nhân nàng gặp khi trên đường đến Hoàng thành. Nam nhân đó, rất tuấn tú, rất cường tráng. Nam nhân đó, hỏi đường đến Hắc Phong sơn, thần tình rất khẩn trương vội vã. "Liệu đó có phải chính là 'tình ái chi thần'?" Nàng tự hỏi trong lòng.
"Thần y, thần y?" Đạt Ma Nhĩ khẻ gọi.
A Lệ Tư Khắc giật mình. Nàng bối rối đáp:" Ta nhất định sẽ làm. Chỉ là không biết bệnh tình thế nào."
"Bẩm hoàng đế Đạt Ma Nhĩ uy quyền tối cao tại thượng, các ngự y trong cung đã trở về."
"Mau cho vào."
"Chúng thần cúi chào hoàng đế Đạt Ma Nhĩ uy quyền tối tối cao cao."
"Mau nói xem bệnh tình sứ thần thế nào?"
"Bẩm, theo như chúng thần thấy, vị sứ thần này có vẻ đang ngủ say. Chúng nữ nhân của sứ thần cũng không tỏ vẻ lo lắng về vị sứ thần này. Nhưng còn nữ nhân bị bất tỉnh kia. Chúng thần cảm giác nàng ta đã chết rồi. Hơi không thấy thở, mạch không thấy đập. Nhưng chúng nữ nhân lại khăng khăng nói nàng còn sống. Rồi không ngừng thóa mạ chúng thần. Thật chúng thần không biết nói gì. Còn tên gia nhân Bố Lỗ Tư nguyên là chủ nhân trang viện Bố Lỗ Tư, hắn đã được chúng thần cứu khỏi."
"Thật có thể thế sao? Vị sứ thần đó không việc gì là tốt rồi."
"Bẩm, theo như lời Bố Lỗ Tư thì tình ái chi thần rất yêu quý nữ nhân của mình. Nếu kẻ nào dám động đến họ thì tình ái chi thần quyết giết kẻ đó. Nay lại có một vị nữ nhân bị chết tại đây, chúng thần nghĩ ngài cũng nên đề phòng."
Đạt Ma Nhĩ biến sắc.
A Lệ Tư Khắc cũng xúc động không kém. "Vì người mình yêu sẵn sàng làm mọi chuyện." Câu này nàng đã nghe nhiều nhưng nay mới được thấy.
"Nếu chúng nữ nói nàng ta chưa chết thì phải có tia hi vọng cứu thoát nàng ta chứ." Đạt Ma Nhĩ run run nói.
"Bẩm, tha lỗi cho chúng thần kém cỏi."
"Nàng ta trông như thế nào?" A Lệ Tư Khắc hỏi.
"Sắc mặt xanh xao, mạch không đập, mũi không thở. Thật như người đã chết. Chỉ có điều..."
"Nói mau" Đạt Ma Nhĩ tức giận quát.
"Chỉ có điều... cơ thể nàng ta rất mềm. Nếu đã chết hai ngày thì cơ thể phải cứng lại rồi mới đúng. Với lại, quanh người nàng ta thường xuất hiện băng sương."
"Băng ngâm." A Lệ Tư Khắc khẽ thốt lên.
"Băng ngâm?" Mọi người đồng thanh hỏi lại.
"Nàng ta rơi vào trạng thái Băng ngâm. Trạng thái bảo tồn cơ thể khỏi mọi sự xâm hại. Nhìn giống như người đã chết nhưng thật ra vẫn sống. Chỉ có điều ý thức bị ngủ quên, muốn thức tỉnh nàng ta thật rất khó. Không chỉ dựa vào người mà còn dựa vào trời nữa." A Lệ Tư Khắc buồn bã nói.
"Xin thần y hãy thử một chuyến." Đạt Ma Nhĩ cầu khẩn.
"Thần là thầy thuốc. Cứu người là việc tất nhiên. Thần sẽ cố hết sức." Dứt lời, A Lệ Tư Khắc chuẩn bị đồ đạc, tiến thẳng tới trang viện Bố Lỗ Tư.