Chương 11: kẻ thần bí

-Ồ , có dị bảo, xem ra...[lăng thiên vừ liếm môi vừ nghĩ khiến lăm y bên cạnh cũng có chút chú ý

-lăng thiên, có chuyện gì sao[lúc này nàng cũng đã quen với ánh mắt của những kẻ thèm khát, nên nàng cũng không còn dáng vẻ run sợ như lúc nãy nữa, thấy thăng thiên như đang trầm tư chuyện gì đó, nàng lo lắng hỏi

lăng thiên không nói gì, chỉ cười, rồi kéo nàng lại 1 người mặc áo đen bịt kín người đang ngồi dưới đất luôn miệng nói

-Ai có 5 viên linh châu, thì đổ quyển bí tịch này

lăng thiên không rõ người áo đen kia là nam nhân hay nữ nhân, dường như thanh âm đó là giả, với lại che kín cả khuôn mặt, cánh tay nên cũng không biết là già hay trẻ, lăng thiên đứng cùng lam y đánh giá người kia một lúc, rồi hắn lẩm bẩm " xem ra, là kẻ này rồi", vì lúc hắn tra xét kẻ áo đen kia từ hệ thống thì

  • tên: ??

+sức mạnh: ???

+linh căn : ???

+Chức nghiệp : ???

+Giới tính :???

+thân phận : ???

Lăng thiên hắn kinh ngạc thoáng qua, tư liệu của người này trong hệ thống hoàn toàn là 1 tờ giấy trắng

- viên linh châu, ngươi đưa quyển bí tịch này cho ta

Nói xong, lăng thiên liền từ hệ thống tốn 200 điểm trang bức đổi về 5 viên linh châu màu xanh lục, to chừng ngón tay cái, đưa cho người áo đen kia

lam y một mặt mộng bức, nàng không hiểu lăng thiên lấy những viên linh châu đó ở đâu ra, lỡ may bị người gạt thì sao, nhưng nàng vẫn không nói, vẫn chỉ im lặng đứng bên cạnh lăng thiên

-Đặt linh châu xuống, bí tịch ngươi lấy đi

Nghe nói vậy, lăng thiên cũng không nói gì chỉ lặng lặng đặt 5 viên linh châu xuống, rồi cúi người cầm quyển bí tịch lên rồi cùng lam y rời đi, nhưng từ xa hắn vẫn nhìn người áo đen kia, hắn cảm nhận được, người áo đen kia cho hắn 1 cảm giác rất đặc biệt

[keng, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng được gửi vào túi đồ của hệ thống

[keng, ký chủ tấn cấp Linh vương 1 sao

[keng, ký chủ nhận được lễ vật thần bí từ hệ thống, cần điều kiện mới có thể mở ra

-Lễ vật thân bí là thứ gì, cần điều kiện gì mới có thể mở

[Keng, thời cơ chưa đến

Hắn vô ngữ, mắng thầm " hệ thống mà cũng chơi thời cơ"

Về phần thứ khác chắc để nghiên cứu sau đi, giờ hắn đói lắm rồi


Một lúc sau'

1 đôi nam nữ tuyệt sắc tiến vào trong tửu lâu, trước sự kinh ngạc của mọi người, từng tiếng xì xào bàn tán lại vang lên

-Đây , không phải là tên phế vật lăng thiên sao

-Suỵt, đừng để người của lăng gia nghe thấy

......

-tên phế vật đó, đến đây làm gì.....

Hắn cũng chả quan tâm cho lắm, chỉ lô kéo lam y tiến vào, 1 số người biết về chiến tích của hắn lúc nãy cũng lại nghị luận lên

-Này, lúc nãy ta thấy hắn đánh ngất lục thiếu gia của cung gia đấy

...

-Uh , lúc nãy đi ngang qua ta cũng thấy

-Tiểu nhị, mang hết mon ngon lên đây

-Vâng , đợi một chút, khách quan

Tên tiểu nhị này cũng nghe được lời nghị luận của mọi người, cũng có sợ hãi cũng có khinh thường nên hắn lựa chọn đối đãi lăng thiên như 1 người bình thường để tránh rước phiền phức

Thức ăn dược tiểu nhị dọn lên, đầy rẫy những món ăn, Lăng thiên lúc này cũng đói rồi nên lao vào ăn như hổ đói, khiến mọi người xung quanh xem hắn giống y như 1 con ma đói vậy

-Lam y, sao nàng không ăn

thấy llam y, lúc nãy giờ chưa hề đụng đũa vào miếng thức ăn nào, nên lăng thiên hỏi

-huynh ăn đi, muội không đói

Nhưng trong lòng của lam y lúc này vừa nhìn lăng thiên ăn , nàng rất muốn cười, trong lòng nàng nói " huynh ăn vậy, ai dám ăn"

Lúc này, qua một lúc, hẵn đã ăn xong, nghĩ một cái, một dòng không khí lạnh quấn quanh tay và miệng hắn, tẩy sạch lớp dầu mỡ lúc nãy hắn ăn, nói rồi,, hắn đứng dậy định lôi kéo lam y rời khỏi thì lại một tên dáng vẻ hèn mọn không kém tên cung vũ , tiến lại gần hắn

-Uây, đây không phải là Lăng thiên thiếu gia sao, âu ngày không gặp, xem thế này, chắc ngưới sống tốt lắm nhỉ

hắn vừa nói vừa kéo theo cả đám người hầu hắn đưa theo sau cười thật to, hắn nói tiếp

-Ta là ngươi, thì ta đã sớm tự sát cho xong rồi, ai lại dám vác mặt ra đường như ngươi đây

lăng thiên trên gương mặt tuấn mỹ lúc này cũng chẳng có biểu tình gì

-Hây, sao đi đâu cũng gặp phải lũ chó thích cắn người thế này