Như Ý và Hải Lan quay về Diên Hi cung lúc trời đã khuya. Như Ý dàn xếp đưa Hải Lan ở trong cung phía sau, lại thỉnh thái y đến chẩn trị cho nàng, sau đó Như Ý mới trở lại tẩm điện nghỉ tạm. Tuy rằng đã sớm thay xiêm y dày ấm, trên tay lại cầm cái lò sưởi tay nhưng Như Ý vẫn cảm thấy trên người rét run, liền lệnh cho vài cung nữ đưa vài chậu than rực đỏ đưa vào. Tiểu nha đầu Lục Ngân đưa đến mấy chén canh gừng nồng đậm cho Như Ý uống. Như Ý ngồi xổm xuống chậu than, đưa chén canh cho A Nhược nói: "Ngươi mau uống một chén đi, coi chừng lạnh lẽo ẩm ướt". A Nhược vội vàng ngửa đầu uống, trên người Như Ý đổ nhiều mồ hôi, nàng nhịn không được đành hắt xì vài cái thì mới cảm giác trên người khoan khoái một chút.
Nhị Tâm đã đưa thái ý chẩn trị cho Hải Lan, sau đó lại thỉnh thái y đến bắt mạch cho Như Ý. Hứa thái y lấy ra một chu tử sắc đặt lên cổ tay Như Ý, cổ tay được phủ thêm một miếng vải lụa mỏng, rồi nói một tiếng: "Đắc tội", mới dám dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Như Ý.
Lát sau, Hứa thái y nhẹ nhàng thở ra nói: "Nhàn phi nương nương vạn phúc, thân mình cường kiện chỉ là dính chút phong hàn. Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc, chỉ cần vài ngày nương nương uống cùng với canh gừng, chú ý giữ ấm, lại dùng gừng và ngải diệp nấu nước ấm để tắm thì tất cả đều ổn thỏa. Nhưng nên nhớ kỹ mấy ngày nay không được ra gió".
Như Ý lấy khăn tay chậm mũi, nói: "Đa tạ thái y. Hải thường tại thế nào rồi?"
Hứa thái y lắc đầu, trầm ngâm không thôi. Như Ý càng cảm thấy bất an, vội hỏi: "Hứa thái y thường xuyên qua lại chiếu cố bổn cung, có gì cũng nên nói thẳng, đừng ngại".
Hứa thái y cân nhắc nhiều lần, trầm giọng nói: "Tụ hàn và kinh hách chỉ là việc nhỏ, vi thần đã kê thuốc an thần cho Hải thường tại uống rồi, cũng dễ ngủ. Chứng phong hàn tuy nhiều nhưng điều trị cũng không khó khăn gì. Chỉ là, đôi chân của Hải thường tại bị thương quá nặng".
Hứa thái y nói tiếp: "Huyệt dũng tuyền ở bàn chân Hải thường tại đã bị đánh trọng thương nên cơ thể mới bị suy yếu như vậy, làm cho bệnh tình càng thêm nặng".
Như Ý ngạc nhiên nói: "Huyệt dũng tuyền sao?"
Hứa thái y trầm giọng nói: "Dạ. Huyệt dũng tuyền còn có tên khác là hướng huyệt, chính là huyệt kinh Thận, kinh Thận lại tương giao với tâm kinh. Vi thần cũng đã xem qua tâm kinh của tiểu chủ, vị trí huyệt dũng tuyền đã bị trọng thương hao tổn cho nên huyệt kinh thận và tâm kinh cũng bị hao tổn, khiến cho việc mất ngủ mà uể oải, tinh lực không đủ, đau đầu, tim đập nhanh cùng nhau xuất hiện, với lại cơ thể tiểu chủ đang bị nhiễm lạnh, thật sự nguy hiểm càng thêm nguy hiểm".
Như Ý đại kinh thất sắc, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, vội hỏi: "Thái y, vậy có cách nào chữa trị không?"
Hứa thái y trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Vi thần cũng đã cẩn thận suy nghĩ tìm ra phương thuốc khiến cho hàn khi tiết ra ngoài, cũng khiến cho miệng vết thương lành lại. Vi thần cũng mong nương nương phân phó cho đám cung nhân của thường tại, mỗi ngày dùng nước muối ấm để ngâm huyệt dũng tuyền ở đôi chân của tiểu chủ, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngâm trong vòng nửa canh giờ. Mặt khác vào lúc chính ngọ mỗi ngày, dùng ngải cứu xoa trên huyệt dũng tuyền, mỗi ngày một lần, sau đó dùng cây ngô thù du sao nhẹ đem ngâm rượu rồi đắp lên vết thương. Đến khi miệng vết thương lành lặn, thì mỗi ngày mát xa để cho lành hẳn".
Như Ý nghe hắn nói ra biện pháp chữa trị, cũng thoáng chó chút an tâm, đôi mày cũng buông lỏng ra chút: "Vậy thì làm phiền Hứa thái y. Lục Ngân, tiễn Hứa thái y đi về".
Hứa thái y cáo từ lui ra. Như Ý nhìn xung quanh trong điện một chút, Nhị Tâm vội hỏi: "Tiểu chủ yên tâm, tất cả mọi chuyện đều tốt cả. Hải thường tại uống xong chén thuốc an thần, giờ phút này đã ngủ say rồi. Tiểu chủ nếu muốn gặp nàng ấy thì cũng nên đợi đến ngày mai để cho tinh thần tiểu chủ thoải mái một chút"
Như Ý không giấu được đôi mắt uể oải: "Được rồi. Ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi đi chuẩn bị an trí đi".
Nhị Tâm đáp ứng đi ngay, A Nhược thay Như Ý xếp lại xiêm y của Hải Lan, A Nhược áp chế không được nộ khí cho nên dùng tay đập mạnh vào xiêm y. Như Ý nghe thấy rất phiền, nhíu mi nói: "Việc đó cần gì phải mạnh tay như vậy chứ?"
A Nhược nói thẳng: "Trên người tiểu chủ bị lạnh, trong lòng nô tỳ lại thấy lạnh, lại càng có khí giận. Tuệ quý phi là người thế nào chứ? Lúc trước còn ở Vương phủ luôn thấp hơn tiểu chủ một cái đầu..."
Trong lòng Như Ý không vui, cắt ngang nói: "Được rồi. Chuyện đó không cần nói lại nữa".
A Nhược nghẹn khấu khí: "Dám làm nhục tiểu chủ như vậy. Tiểu chủ nhất định phải tìm cách không được chịu ủy khuất như vậy nữa"
Như Ý nhẹ giọng nói: "A Nhược, theo ý của ngươi thì ta nên làm thế nào bây giờ?"
A Nhược đứng lên đến gần bên cạnh Như Ý nói: "Tiểu chủ sợ cái gì chứ? Tiểu chủ không cần sợ cái gì cả. Luận về gia thế, Ô Lạp Na Lạp thị có Cảnh Nhân cung Hoàng hậu, so với Phú Sát thị còn cao hơn, huống chi nàng ta cũng chỉ là xuất thân Bao y mà được nâng kỳ thôi. Luận về vị phân, chức phi chỉ kém chức quý phi một bậc nhưng ngày nào đó cũng có thể vượt qua nàng ta. Luận về ân sủng, tiểu chủ và nàng ta đều chia đều xuân sắc, chỉ cần dùng ít chiêu thì Hoàng thượng cũng sẽ thường đến Diên Hi cung mà thôi".
Như Ý bưng chén trà nóng, chậm rãi xoa tay nói: "Lời nói của ngươi không sai, cái lý cũng không sai. Nhưng ánh mắt của ngươi chỉ thấy sở trường của ta, lại không thấy khuyết điểm của ta".
A Nhược khó hiểu: "Khuyết điểm sao?"
Như Ý xuất thần một lát, trầm ổn nói: "Hiện tại tình trạng của ta cũng không được tốt, nếu đi tranh đấu chỉ có rơi đầu chảy máu mà thôi. Nhịn một chút thì ngày sau sẽ cũng có chút khoan khoái. Nếu không nhẫn nhịn thì chính mình chỉ rơi vào thế hiểm khó xử mà thôi".
A Nhược ngập ngừng không nói nên lời. Như Ý chống trán, nhẹ nhàng xua tay: "Buổi tối hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ đi"
A Nhược đáp ứng đi xuống. Nhị Tâm đỡ Như Ý lên giường đi ngủ. Như Ý thản nhiên thở ra một hơi, Nhị Tâm vội hỏi: "Tiểu chủ, do nước nóng không đủ ấm hay sao ạ?"
Như Ý vỗ nhẹ cánh tay nàng nói: "Mới vừa A Nhược nói trời nói đất như vậy mà ngươi chỉ đứng bên cạnh im lặng nghe nhưng ta biết, buổi tối hôm nay nếu không có ngươi đến Dưỡng Tâm điện báo tin thì Hoàng thượng cũng sẽ không đến nhanh như vậy".
Sắc mặt Nhị Tâm trầm tĩnh như nước: "Nô tỳ đứng ở phía ngoài Hàm Phúc cung nhìn thấy tiểu chủ chịu nhục, tất nhiên là muốn đi bẩm báo. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Nhị Tâm thấp giọng nói: "Nô tỳ thấy Vương công công, Vương công công nói chuyện ở Hàm Phúc cung thì sẽ do chủ vị Hàm Phúc cung định đoạt và liền đuổi nô tỳ ra ngoài. May mắn Lý Ngọc công công đến phiên trực đêm, nhìn thấy nô tỳ cho nên mới đi bẩm báo Hoàng thượng. Nếu không thì sự tình cũng không thể cứu vãn được".
Như Ý trầm ngâm một lát, lại cười nói: "Vương Khâm là người khó đối phó. Hắn chỉ nghe Hoàng hậu và quý phi mà thôi".
Mi tâm Như Ý vừa động, cười vỗ tay nàng: "So với A Nhược, ngươi là người cẩn thận. Tuy nói không nhiều nhưng ánh mắt đều biết nhìn xa trông rộng".
Nhị Tâm quỳ thẳng xuống trước giường Như Ý, trong mắt hơi hàm chứa một tia nước trong suốt nói: "Lúc còn ở Vương phủ thì nô tỳ được đưa vào phủ, chỉ là lúc đó người nhà bán vào làm tiểu nha hoàn, chỉ đáng giá 200 quan tiền, bị đưa đến nhà bếp đốn củi, cho dù bị đánh chết cũng không được xem là tiện dân. Là tiểu chủ thương xót nô tỳ, đem nô tỳ từ nhà bếp đến bên cạnh hầu hạ tiểu chủ, luôn luôn coi trọng cho nên mới có địa vị như ngày hôm nay. Nô tỳ không biết phải nói cái gì nên chỉ biết tận tâm tận lực che chở tiểu chủ, hầu hạ tiểu chủ mà thôi".
Như Ý kéo tay nàng vào trong lòng ấm áp: "Được rồi, được rồi, không uổng công ta mấy năm nay đối đãi với ngươi như vậy. A Nhược thông minh nhưng miệng nói không suy nghĩ. Tâm tư ngươi im lặng cho nên hãy thay ta quan sát nhiều chút nhé".
Nhị Tâm khẩn khiết nói: "Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tiểu chủ".
Từ khi còn ở vương phủ đến trong cung, Như Ý chưa bao giờ chịu nhục nhã ủy khuất nhiều như vậy. Nàng cứ nghĩ rằng dựa vào gối mềm thì có thể dễ dàng ngủ được, ai ngờ nghe tiếng gió thê lạnh ngoài cửa sổ, thổi vào hai ngọn đèn ngoài tẩm điện, phảng phất như hai con mắt của quỷ ma, lẳng lặng mà cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Như Ý nhìn đèn đuốc bên ngoài, trong lòng đầy ấp suy nghĩ, nàng nghe tiếng thở trầm ổn của Nhị Tâm liền biết Nhị Tâm cũng đã ngủ say, vô tri vô giác mà có thể bình an ngủ đến sáng thì cũng là một loại phúc khí. Nàng nghiêng người, để gối hoa mềm úp vào mặt, cố gắng nhắm hai mắt lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng vẫn không ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ, ngoài cửa sổ tiếng gió thổi qua cành cây rộn ràng ở bên tai như là tiếng khóc sụt sùi trong đêm.
Nàng tỉnh lại sau nửa đêm, Như Ý cảm thấy khát khô cổ họng, liền gọi một tiếng :"Nhị Tâm", Nhị Tâm lập tức đứng dậy hỏi: "Tiểu chủ muốn uống nước sao?"
Như Ý nói nhẹ: "Ừ". Nhị Tâm khoác xiêm y đứng lên đi đốt cây nến, pha một chén trà nóng đưa đến tay Như Ý, nhẹ giọng nói: 'Tiểu chủ uống chậm một chút".
Như Ý uống hết một chén trà, liền muốn uống thêm, Nhị Tâm đưa tay lên trán Như Ý, kinh hô: "Trán tiểu chủ nóng như vậy, chỉ sợ là phát sốt rồi".
Như Ý cảm giác trên người mềm nhũn, nửa chút khí lực cũng không có, trong miệng trong bụng đều thấy khát khô, chỉ phải miễn cưỡng nói: "Uống nhiều canh gừng như vậy nhưng vẫn bị phong hàn"
Nhị Tâm nói: "Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, cũng không tiện thỉnh thái y đến, ngày mai nô tỳ sẽ thỉnh Thái y viện kê đơn thuốc".
Như Ý vỗ đầu nói: "Ngươi đi nấu canh gừng đi, nấu đậm một chút, ta muốn uống thêm một chén nữa để đổ mồ hôi".
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe phía sau điện có vàì tiếng sợ hãi, Như Ý giật mình liền hỏi: "Thanh âm gì vậy?"
Nhị Tâm vểnh tai nghe: "Chắc là tiếng gió".
Tiếng thét chói tai kia liên miên vài tiếng, hỗn loạn ở trong gió nhưng nghe rất rõ ràng. Trong lòng Như Ý trầm xuống, vội vàng choàng áo khoác đứng dậy nói: "Không phải! Là Hải Lan!"
Như Ý nói xong liền mang hài vội vàng chạy đến. Hải Lan nằm ở trên chiếc giường lớn, cuộn tròn trong chiếc chăn, Diệp Tâm sớm bị dọa nên quỳ tại bên cạnh giường cùng với một tiểu thái giám hầu hạ cùng nhau đau khổ cầu xin. Không biết Hải Lan nói cái gì mà chỉ nghe tiếng run rẩy thét chói tai trong chăn.
Như Ý vội vàng phất tay áo, ý báo mọi người đừng nói gì, đến bên mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Hải Lan, là ta đây. Ta đến rồi đây".
Hải Lan mở to hai mắt kinh hãi, như là một con thú nhỏ vừa mới thoát được cái chết. Nàng thì thào mang theo sự kinh sợ "Bọn họ đánh chân muội, bọn họ, bọn họ muốn lúc soát người muội! Tỷ tỷ! Muội chịu không nổi nữa rồi, rốt cuộc muội chịu không nổi nữa rồi!"
Cảm xúc kịch liệt thoát ra, hai chân Hải Lan từ từ lộ ra dưới chăn, đôi chân được quấn thật dày từng tầng lụa trắng, có chỗ còn có chút máu đỏ sậm đã khô cằn trên lụa. Như Ý nhẹ nhàng dùng chăn phủ chân nàng lại, tiến lại gần Hải Lan và ôm chặt nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Ở đây là Diên Hi cung, muội đã ở bên cạnh ta rồi, đừng sợ cái gì nữa".
Hải Lan nằm trong lòng nàng, khóc nửa nở. Cái thanh âm trầm thấp kia mang theo sự lo sợ nghi hoặc, bao nhiêu ủy khuất sợ hãi bây giờ mới thổ lộ hết ra ngoài. Như Ý ôm nàng, nước mắt nàng rơi xuống, thân thể nàng nóng bỏng nhưng sao trong đáy lòng của nàng so với không khí bên ngoài lại cực kỳ giống nhau, lạnh lẽo cực kì. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hải Lan mới chậm rãi bình phục trở lại, Như Ý dùng tay đặt lên trán nàng, ôn nhu nói: "Trán muội vẫn còn nóng nhưng đừng lo, thuốc của Thái y viện rất tốt, uống xong sẽ khỏe lại ngay". Như Ý nhẹ nhàng vỗ vai Hải Lan, nói: "Thuốc là dùng để chữa bệnh, phong hàn trên người cũng sẽ chữa trị khỏi. Nếu trong lòng còn kinh sợ thì muội cứ nhớ rằng nơi này là Diên Hi cung, rất cách xa Hàm Phúc cung. Có chuyện gì thì muội cứ nói với ta một tiếng là được rồi".
Hải Lan vùi đầu vào trong lòng Như Ý, nức nở: 'Tỷ tỷ, nơi này thật tốt. Tỷ tỷ, muội không nghĩ tỷ tỷ sẽ đến, nếu tỷ tỷ không đến, muội nhất định sẽ bị nàng ta...". Nàng nghẹn ngào không nói gì được nữa.
Như Ý dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Hải Lan nói: "Buổi tối hôm nay, đừng nói là muội, ta cũng kiêng kị nàng ta. Nhưng nếu ta không đến thì trong lòng ta cực kì khó chịu. Từ khi còn ở Vương phủ cho đến bây giờ, bao nhiêu năm rồi, ta cũng chỉ có muội và Thuần tần nói chuyện được với nhau. Nếu ta không đến thì từ nay về sau, ta còn lại ai nữa chứ? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi". Nàng nhìn Diệp Tâm nói: "Thuốc của Thái y kê còn không? Đưa cho tiểu chủ các ngươi uống để đổ mồ hôi đi, sau đó dùng canh an thần là được".
Hải Lan nắm chặt tay Như Ý không chịu buông ra, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng đi".
Như Ý chịu đựng sự đau đớn trên cổ tay, mỉm cười nói: "Ta không đi đâu, ta sẽ xem muội ngủ, được chưa?". Nàng nói xong liền lấy chén thuốc trên tay Diệp Tâm nói: "Muội uống hết đi, uống xong mọi bệnh đều được chữa trị".
Hải Lan thuận tay lấy chén thuốc, một ngụm uống hết, Như Ý thay nàng lau khóe miệng, đỡ nàng nằm xống, thay nàng đắp chăn. Hải Lan im lặng cuộn mình, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau tuyết vẫn cứ rơi, càng phát ra lạnh lẽo không ai muốn ra ngoài. Như Ý ngồi trong Noãn các dưỡng thần, đang nheo mắt bỗng nhiên thấy một nữ tử mang y phục xanh lam bước đến. Như Ý liền đứng dậy nói: "Trời giá rét đông lạnh như vậy sao tỷ tỷ lại đến đây?"
Thuần tần cười tủm tỉm, thi lễ xong liền ngồi xuống nói: "Là do thần thiếp muốn đến xem Hải thường tại thế nào mà thôi, mới nghe Diệp Tâm nói phải đến nửa đêm hôm qua muội ấy mới uống canh an thần mới ngủ được cho nên đến đây gặp nương nương trước. Hải Lan bị bệnh, nương nương cũng không được khỏe không biết những ngày sau có đi ra ngoài được không đây?".
Như Ý cười nói: "Hoàng hậu đã cho người đến báo, mấy ngày sau ta và Hải Lan được miễn thỉnh an, chỉ bảo chúng ta ở trong cung nghỉ ngơi là được".
Thuần tần gật đầu nói: "Cũng tốt. Bây giờ nương nương đã khỏe chút nào chưa?"
Như Ý đưa chén trà nóng cho nàng: "Trước mắt đều không cho ta uống trà. Từ hôm qua đến giờ chỉ được uống canh gừng, uống xong thuốc của Thái y viện liền đổ mồ hôi, bây giờ chỉ cảm thấy nóng mà thôi"
Thuần tần thở dài nói: "Hôm qua nhốn nháo cả đêm như vậy, thần thiếp ngủ sớm nên không biết cái gì. Sáng sớm hôm nay mới nghe nói, cứ nghĩ rằng chỉ là đám cung nhân nói chuyện huyên thuyên, cho đến khi Gia quý nhân kể rõ sự tình thì mới biết". Nàng niệm câu Phật đạo: "A di đà Phật, trong họa có phúc, cuối cùng Hải Lan cũng rời khỏi Hàm Phúc cung".
Như Ý thấp giọng hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi tỷ tỷ một câu, tỷ tỷ tin Hải Lan ăn trộm không?"
Thuần tần hô lắp bắp kinh hãi, bình tĩnh lắc đầu nói: "Không phải Hoàng thượng nói Hồng La thán là do Hoàng thượng âm thầm ban thưởng muội ấy sao?"
"Hoàng thượng cũng vì nhân nhượng cho khỏi phiền phức cho nên mới nói vậy thôi. Ta chỉ có điều thắc mắc, nếu Hải Lan trộm Hồng La thán thì hơn một trăm cân đó Hải Lan có thể giấu đi chỗ nào được chứ?"
Mi tâm Thuần tần động nhẹ: "Thần thiếp cứ tưởng Hoàng thượng đau lòng mọi người cho nên mới ban lệnh đánh chết Hương Vân châm ngòi thị phi, miệng còn nhét đầy than nóng. Hôm nay nghe thị vệ nói, miệng Hương Vân đều bị đốt cháy, không ra hình dáng gì. Như vậy cũng thấy được Hoàng thượng đã xem nhẹ quý phi". Thuần tần hơi xuất thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Như Ý nói: "Thần thiếp thời điểm này thấy rõ tính tình của nương nương không như lúc trước".
Như Ý cười nhẹ một cái: "Lúc trước mọi chuyện đều có người thân che chở, còn nay thì không có". Nàng nói xong liền hỏi: "Mấy ngày nay Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến Mai đáp ứng sao?" Thuần tần ngưng thần một chút, tới gần Như Ý nói: "Đừng nói là nương nương, thần thiếp cũng thấy có chút kỳ quái. Dạo này gần đây đúng là Hoàng thượng bận rộn chuyện triều chính nhưng trừ đêm qua triệu hạnh Hoàng hậu thì chưa lật thẻ bài của ai. Thần thiếp lại nghe nói, kỳ thật cách đây 2 ngày Hoàng thượng có triệu Mai đáp ứng để đàn tỳ bà nhưng Mai đáp ứng lại từ chối nói thân thể không thích hợp".
Như Ý liền sinh nghi ngờ: "Theo lý thuyết nàng ta mới có được thánh sủng thì phải cố gắng chiếm lấy ân sủng, sao lại từ chối được nhỉ?"
Thuần tần lắc đầu nói: "Ai biết được? Thần thiếp chỉ nghe nói trên mặt nàng ta không được tốt, chẳng lẽ ngày đó quý phi lệnh cho Song Hỉ xuống tay quá mạnh cho nên mấy ngày sau khuôn mặt vẫn chưa lành sao?". Nàng nhịn không được liều cười nhẹ một cái: "Chuyện này nói đến cũng là do Mai đáp ứng, như không gây chuyện với quý phi. Hôm qua Hàm Phúc cung còn nói quý phi phát hàn chứng cho nên hôm nay Hoàng thượng ban chỉ, bữa trưa và bữa tối đều ở lại Hàm Phúc cung cùng nàng ta dùng bữa, ngoài ra còn ban thưởng rất nhiều".
Như Ý chỉ miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng luôn thích nàng ta, tỷ tỷ cũng hiểu rõ mà".
Thuần tần hàn huyên vài câu, liền nghe đến hai chữ "ân sủng" là thấy thương cảm, liền dặn dò Như Ý vài câu rồi rời đi. Nhị Tâm mang chén thuốc đến hầu hạ Như Ý, nói: "Tiểu chủ, Hải thường tại mới vừa tỉnh".
Như Ý nghĩ một chút rồi nói: "Vậy là tốt rồi. Nay chỉ có một mình Diệp Tâm hầu hạ chỉ sợ là không đủ, Nội vụ phủ đưa người khác đến thì cũng không dám dùng, sợ lại có thêm một Hương Vân thứ hai".
Nhị Tâm lại cười nói: "Tiểu chủ yên tâm. Nô tỳ đã cho Xuân Hi trong cung chúng ta sang hầu hạ Hải thường tại. Nha đầu kia thành thật, nói cũng không nhiều".
Như Ý nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn xung quanh điện rồi nói: "Ta đi xem Hải Lan, xem tinh thần của muội ấy đã ổn chưa?"
Nhị Tâm lo lắng nói: "Tinh thần cũng đã ổn chút nhưng người vẫn như vậy, không chịu gặp ai cũng không chịu gặp ánh sáng. Mặc dù là ban ngày ban mặt nhưng vẫn vùi mình trong chiếc chăn thật dày, không chịu cử động".
Như Ý sửa sang mái tóc, đứng dậy nói: "Như vậy thì ta phải càng đi xem".
Sau điện bên trong vắng lặng, tinh thần Hải Lan cũng khá lên rất nhiều, chỉ là da người thì khô, tóc cũng rối ren, chỉ có đôi mắt mở to. Như Ý tiến vào, Hải Lan liền sợ tới mức vội vàng lui vào góc giường, lấy chăn che chắn khắp người. Đợi đến khi thấy rõ người đến là Như Ý thì mới dám lộ mặt ra. Trong lòng Như Ý chua xót cực điểm. Thái y đã nói sai rồi. Vết thương trên chân Hải Lan tuy nặng nhưng trong lòng nàng lại bị tổn thương cực kì ghê gớm. Cái sự nhục nhã tối qua dường như muốn triệt tiêu cái tôn nghiêm và ý chí của nàng.
Trong mưa lá trúc phiêu diêu trong gió, trúc ảnh nhẹ nhàng thản nhiên chiếu vào cửa sổ. Hải Lan lập tức kinh hoàng quay đâu, không ngừng kêu lớn: "Kéo xuống đi! Kéo mành xuống đi".
Đám cung nhân vội vàng đáp ứng, Hải Lan mở to đôi mắt đang kinh hoàng, vội vã kéo Như Ý ngồi xuống: "Tỷ tỷ ngồi ở chỗ này đi, đừng đi nữa, bên ngoài có người muốn hại chúng ta!"
Như Ý vỗ về nàng, an ủi nói: "Đừng sợ, trời đã sáng rồi, mọi chuyện cũng đã qua. Hoàng thượng vẫn là đau lòng chúng ta, chuyện lớn như vậy cũng đều bỏ qua, còn cho muội ở lại trong cung của ta. Đây không phải là điều mà muội vẫn ngóng trông sao?"
Hải Lan ngồi, tùy ý nước mắt rơi xuống: "Nhưng tỷ tỷ ơi, mỗi lần muội nhắm mắt thì muội lại cảm giác có nhiều ánh mắt đang nhìn muội, nhìn đôi chân trần trụi của muội đang chịu hình, nhìn muội bị người khác vu hãm ăn cắp, nhìn muội suýt chút nữa bị người khác lột hết xiêm y trên người để lục soát. Nhiều ánh mắt nhìn muội như vậy, muội...". Cả người nàng run rẩy, thở từng đợt hổn hển, thần sắc kinh sợ mà bất an.
Như Ý ôm chặt lấy nàng: "Muội muội, ta biết muội bị dọa sợ nhưng chúng ta đã ở Vương phủ mấy năm nay rồi, cuối cùng cũng vào chốn hậu cung này thì chắc hẳn muội càng hiểu rõ những chuyện đó, đúng không?". Gương mặt tiều tụy mà chứa đầy lo sợ nghi hoặc của Hải Lan nhìn chằm chằm Như Ý, Như Ý vẫn tiếp tục nói: "Ngày hôm qua đã là quá khứ, hôm nay muội phải càng hiểu rõ. Sống ở nơi này, tất cả mọi chuyện đều có thể đến, mọi người khẩu Phật tâm xà nhưng ta cần phải làm gì? Ngày hôm qua một chậu nước lạnh đổ xuống người, ta thật sự rất hận nhưng hận thì có ích lợi gì chứ? Ta cần phải cố gắng đứng thẳng dậy, cố gắng nhẫn nhịn mà phòng bị những đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy tiếp tục đến".
Hải Lan giật mình, liền muốn dùng tay thay Như Ý lau đi nước mắt nhưng phát hiện hốc mắt của nàng khô cằn, không có một chút nước mắt. Nàng nói nhỏ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ chịu nhiều ủy khuất như vậy, nếu được thì cứ khóc đi".
Khóe miệng Như Ý có chút cười nhẹ, nụ cười kia càng ngày càng thâm mà lạnh như băng: "Khóc ư? Hải Lan, các nàng ta không