Chương 75: Ở Cần Chính Điện châm ngòi (2)

Chỉ có điều Niên Thế Lan không ngờ động tác của Hoàng Hậu lại nhanh như vậy, buổi chiều Chân Hoàn đã tới.

"Hoàn muội muội tới rồi, mau ngồi."

Niên Thế Lan nhìn sắc mặt Chân Hoàn không tốt lắm, tim đập thình thịch, đã xảy ra chuyện gì?

"Tụng Chi, đi gọi người đều tản ra, không có mệnh lệnh của bản cung, ai cũng không được phép đến trước điện."

"Vâng."

Tụng Chi vội vàng gọi người trong phòng đi theo mình, bao gồm cả người bên cạnh Chân Hoàn.

"Làm sao vậy?"

"Nương nương, hôm nay ở Cần Chính điện, xảy ra chút chuyện."

Chân Hoàn ở trong cung nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải nói với Niên Thế Lan một chút, nếu không thì mình không có manh mối.

Thì ra hôm nay lúc đi Cần Chính Điện thỉnh an, vừa lúc gặp Từ Đáp Ứng.

Nàng và Chân Hoàn cùng vào cung, chỉ có điều nàng không xuất hiện, cũng ở trong Hàm Phúc cung như Thẩm Mi Trang.

Tuy nói không được Hoàng Thượng yêu thích giống như mấy Chân Hoàn, nhưng nàng dịu dàng điềm tĩnh, ngược lại cũng làm cho Hoàng Thượng nhớ kỹ.

Khi Chân Hoàn đi thỉnh an, Từ Đáp Ứng lại tự dưng nói đến Quả Quận Vương.

Còn nói ngày đó Chân Hoàn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mượn danh Quả Quận Vương ở chung với Chân Hoàn, có phải đã từng nghe qua Quả Quận Vương hay không.

Nàng hỏi giống như đùa giỡn, nhưng Hoàng Thượng lại nghe lọt.

Đợi đến khi Từ Đáp Ứng rời đi, Hoàng Thượng liền bắt đầu nghi ngờ.

"Tình ý của nàng đối với trẫm, trẫm đã sáng tỏ, chỉ là trẫm muốn biết, nàng có tình với trẫm khi nào."

Nếu không phải tâm tư Chân Hoàn xoay chuyển nhanh, Hoàng Thượng lại còn có chút tín nhiệm với nàng, sợ là bây giờ, Chân Hoàn đã đến lãnh cung.

Niên Thế Lan nghe lời Chân Hoàn nói, liền nghĩ tới chuyện này vốn là chuyện của Tào Cầm Mặc kiếp trước.

Mượn danh Thập thất gia châm ngòi Chân Hoàn và Hoàng Thượng, không nghĩ tới Từ Ứng vẫn luôn không có tiếng tăm gì lại làm ra chuyện như vậy.

"Muội hoài nghi là người trong cung của muội đem việc riêng năm đó gặp Hoàng Thượng, nói cho Từ Đáp Ứng?"

Niên Thế Lan cũng nghĩ đến, kiếp trước chính là Chân Hoàn gặp nhau với Hoàng Thượng mà Hoán Bích đã nói với các nàng, nếu Hoán Bích không thay đổi, sợ là nàng cũng không biết chừng.

"Thần thiếp cũng chỉ đoán như vậy, nhưng thần thiếp thật sự không muốn tin tưởng các nàng."

Chân Hoàn nói có chút khổ sở: "Tuy nói cũng không có chứng cứ gì, nhưng người biết chuyện này thật sự là ít càng thêm ít, ngay cả người và Mi tỷ tỷ cũng không biết."

"Nhưng mà loại chuyện này, sợ là chỉ có người thân cận nhất với muội mới biết được."

Niên Thế Lan nhắc nhở: "Trong cung của muội có những ai biết?"

"Lúc ấy chỉ có một mình Lưu Châu đích thân thấy việc này, ngay cả Hoán Bích hôm nay Từ Đáp Ứng hỏi mới biết được."

Chân Hoàn nói rất bất đắc dĩ: "Nhưng Lưu Châu là thị nữ hồi môn của muội, lại là từ nhỏ đi theo muội cùng nhau lớn lên, muội tin Lưu Châu."

"Đó chính là Lưu Châu nhanh mồm nhanh miệng, không cẩn thận nói cho người khác nghe, mà người nói vô tình, người nghe cố ý."

Niên Thế Lan không tiện nhắc nhở quá rõ ràng: "Nhưng bản cung vẫn cảm thấy, muội vẫn phải cẩn thận người trong cung của muội. Dù sao người Lưu Châu tiếp xúc, chỉ có người trong cung muội."

"Thần thiếp ở trong cung nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách giải thích này."

Chân Hoàn cúi đầu thở dài: "May mà Hoàng Thượng vẫn tin tưởng muội, nếu không ba người thành hổ, e rằng muội sẽ chết không có chỗ chôn."

"Nói cũng đúng, nhưng những người khác cũng không sao, chỉ cần Hoàng Thượng tin muội là được."

Niên Thế Lan an ủi: "Đến bên này, trong các cung đều có không ít người mới, cho nên muội phải đặc biệt cẩn thận."

"Thần thiếp biết, lát nữa cũng sẽ đến chỗ Mi tỷ tỷ nói với nàng một tiếng."

Chân Hoàn nói xong định đi, không ngờ Niên Thế Lan lại mở miệng nói: "Lúc muội đi nói với nàng, đừng dễ dàng tin tưởng người mới."

"Thần thiếp biết rồi."

Đợi đến khi Chân Hoàn đi rồi, Niên Thế Lan liền dẫn Tụng Chi đến chỗ Thái Hậu.

"Thái Hậu ở đây đã quen chưa?"

Niên Thế Lan ôm Thư Nguyệt đi vào liền cười thỉnh an Thái Hậu.

"Bên này mát mẻ hơn trong cung một chút, sao có thể không quen."

Thái Hậu cười chỉ vào băng trong góc nói: "Làm khó con nhớ thương ai gia."

Băng đúng là Niên Thế Lan cố ý phân phó Hoàng Quy Toàn phóng hết toàn bộ, nhưng nàng cũng không kể công.

"Đây đều là người của phủ nội vụ làm việc, chỗ nào là công lao của thần thiếp."

Nói xong liền cười đặt Thư Nguyệt lên giường: "Thái Hậu lâu rồi không gặp công chúa, công chúa cũng nhớ Hoàng tổ mẫu đấy."

"Đứa bé ngoan, mau để hoàng tổ mẫu ôm một cái."

Thái Hậu thò tay chọc Thư Nguyệt công chúa, tiểu gia hỏa này cũng không sợ người lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hướng về phía Thái Hậu cười, chọc cho tâm Thái Hậu đều mềm nhũng.

"Nhìn so với lúc con vừa ôm về cung thì mập hơn không ít."

"Đúng vậy, Hân Thường Tại đang cùng Kính Phi trông giúp thần thiếp, ba người chăm sóc một tiểu nha đầu như vậy, con bé tự nhiên là béo."