Dù trong lòng Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang có quá nhiều bất mãn nhưng cũng không thể nói gì.
"Chuyện Lệ Tần tuy rằng không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi thân là Hoàng Hậu lại không thể xử lý nhanh chóng, quấy nhiễu an bình của hoàng cung. Nếu đã như vậy, ngươi tạm nghỉ ngơi một chút đi, chuyện hiệp lý lục cung giao cho Hoa Phi trước đi, đợi thân thể ngươi tốt rồi nói sau."
Niên Thế Lan thở dài trong lòng, kiếp trước mình liều mạng tính toán quyền lực này cũng không có tới tay. Nhưng hiện giờ mình không muốn nữa, lại một lần lại một lần đẩy tới.
"Đa tạ Thái Hậu tín nhiệm, thần thiếp nhất định tận tâm."
Trong lòng dù không vui cũng không thể không chấp nhận, Niên Thế Lan chỉ có thể cười đứng lên tạ ơn.
"Chỉ là hiện tại bên cạnh thần thiếp có Thư Nguyệt phải chăm sóc, có thể để Kính Phi giúp thần thiếp chia sẻ một ít không?"
Thái Hậu vừa nghe Niên Thế Lan nói rất hài lòng gật đầu: "Có thể, có chuyện gì con và Kính Phi hai người thương lượng là được, con xem mà làm."
Thỉnh an buổi sáng cứ như vậy kết thúc.
Đợi đến khi người đi hết, chỉ còn hai người Thái Hậu và Hoàng Hậu, Thái Hậu liền cho hạ nhân đi.
"Thần thiếp sẽ lập tức sai người chuyển cung cho Lệ Tần."
Hoàng Hậu mở miệng nói.
Thái Hậu nhìn thoáng qua nàng ta nói: "Lệ Tần đúng là không dùng được, bị dọa thành như vậy. Có thể thấy được, những lời nói có tật giật mình này không tệ."
Hoàng Hậu cúi đầu không nói gì.
"Lệ Tần là thế nào, trong lòng ngươi biết, ai gia cũng biết. Nhiều năm như vậy cũng không thấy ngươi xúc động như thế, còn có chuyện Huệ Quý Nhân trước đó, ngươi thật sự là càng ngày càng không có dáng vẻ của một Hoàng Hậu."
Lời Thái Hậu nói đã rất nghiêm trọng.
Cho dù là Hoàng Hậu biết, cũng không thể thừa nhận, vội vàng quỳ xuống.
"Hoàng ngạch nương, thần thiếp oan uổng."
"Oan hay không oan đều không quan trọng, nhưng ngươi nghĩ xem, hiện giờ các nàng đều đang được sủng ái, nếu như truyền đến tai Hoàng Thượng, ai gia có thể bảo vệ ngươi mấy lần?"
Thái Hậu nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ của Hoàng Hậu, trong lòng lại có chút không đành lòng, mềm giọng nói: "Ai gia biết, Hoa Phi đè ép con nhiều năm như vậy, trong lòng con có sự tức giận. Hiện giờ Hoa Phi tốt rồi, lại có người mới đến, trong lòng con không cam lòng. Nhưng bất kể như thế nào, Hoàng Thượng cũng thích các nàng. Mặc dù hiện tại Hoa Phi thay đổi không ít, nhưng nếu để nàng bắt được nhược điểm của con, ca ca của nàng lại là Niên Canh Nghiêu, chuyện này ai gia không thể không để ý đến mặt mũi của nàng."
"Đa tạ hoàng ngạch nương thông cảm."
Hoàng Hậu nghe lời Thái Hậu nói thì yên tâm, bất kể thế nào, Thái Hậu cũng hướng về phía mình: "Vậy Hoàng Thượng bên kia?"
"Hoàng Thượng trở về, ai gia sẽ nói, thân thể con không được khỏe, trong cung lại nổi lên lời đồn, ai gia mới để Hoa Phi đi xử lý công việc lục cung. Về phần Hoàn Quý Nhân, nàng ta rất thông minh, Thẩm Quý Nhân cũng trầm ổn, con không cần quá gấp gáp."
Thái Hậu nghĩ đến nhóm tú nữ tiến cung này đều hài lòng, nhưng làm sao tới hiện tại lại không có một ai yên ổn.
"Là thần thiếp sốt ruột. Đều là tú nữ do Hoàng Thượng và Thái Hậu tự mình tuyển, đương nhiên là tốt."
Lại qua hai ngày, Hoàng Thượng đã trở lại.
Nhưng nghe nói Hoàng Thượng trở về liền vội vã đi Thừa Càn cung.
"Lần này Thái Hậu ra tay xử lý chuyện Lệ Tần, sợ là Hoàng Thượng trở về cũng không thể hỏi đến nữa."
Phùng Nhược Chiêu ôm Thư Nguyệt đang ở trong Phong Khôn Cung nói chuyện với Niên Thế Lan.
"Thái Hậu không dễ dàng quản chuyện hậu cung, lần này nếu không phải liên quan đến Hoàng Hậu, sợ là cũng sẽ không quản."
Niên Thế Lan thản nhiên nói: "Chỉ là tuy Hoàng Thượng không hỏi đến, nhưng dù sao trong lòng Hoàng Thượng cũng biết rõ. Hoàn Quý Nhân cũng thông minh, sẽ không nói những lời khiến Hoàng Thượng khó xử."
"Đúng vậy a."
Phùng Nhược Chiêu gật đầu, nhìn Thư Nguyệt trong ngực lại cười: "Hai ngày trước ta đi thăm Đoan Phi, khí sắc Đoan tỷ tỷ tốt hơn không ít, nhìn bệnh cũng tốt lên rồi. Có con gái thì khác, bây giờ ngươi cũng có Thư Nguyệt ở bên, ta nhìn mà thèm lắm."
Niên Thế Lan nghe Phùng Nhược Chiêu nói liền cười: "Ngươi nếu thích thì mỗi ngày đều tới là được, bản cung tuy cũng thích Thư Nguyệt, nhưng ngươi cũng biết tính tình bản cung, không kiên nhẫn nhất."
"Vậy thì tốt, ta không việc gì thì tới, đến lúc đó Thư Nguyệt chỉ nhận ta là Kính nương nương, cũng không nhận ngạch nương như ngươi nữa."
Phùng Nhược Chiêu nghe Niên Thế Lan nói cũng cười trêu ghẹo.
"Hôm nay cũng càng ngày càng nóng, đoán chừng sắp đến ngày đi Viên Minh viên rồi."
Niên Thế Lan không chịu nổi nóng nữa, tính toán thời gian cũng sắp lên đường rồi.
"Đúng vậy, những năm trước thân thể Đoan Phi không tốt, cũng không đi nhiều. Cho dù đi, cũng không gặp mặt chúng ta, bây giờ có Tiểu Ôn Nghi, sợ là tỷ tỷ vì nữ nhi cũng phải đi."
Phùng Nhược Chiêu vừa dứt lời, Chu Ninh Hải liền tiến vào nói Đoan Phi sai người đến hỏi, lúc nào đi Viên Minh viên, nói là Ôn Nghi công chúa chịu không nổi nóng bức, gần đây luôn khóc nháo.