Chương 70: Trăm ngàn lỗ hổng

"Đêm khuya yên tĩnh, ngươi gọi loạn cái gì."

Niên Thế Lan không mặn không nhạt nói một câu.

"Có quỷ, có quỷ, thật sự có quỷ."

Lệ Tần vừa nghe Niên Thế Lan nói xong như nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy đến dưới chân Niên Thế Lan, kéo quần Niên Thế Lan nói: "Nương nương, người mau cứu thần thiếp. Thật sự không phải thần thiếp, thật sự không phải thần thiếp, thần thiếp không hại người."

"Bản cung cũng nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, phải như thế nào mới có thể cứu ngươi đây."

Niên Thế Lan đỡ Lệ Tần dậy, kéo tay nàng ta an ủi: "Nhưng ngươi nói ngươi không hại người, vậy tại sao “người đó” chỉ tìm ngươi không tìm người khác?"

"Lệ Tần nương nương nhìn thấy cái gì mà hồ ngôn loạn ngữ như vậy?"

An Lăng Dung vội vàng đi tới mở miệng: "Có phải bị dọa sợ rồi không?"

Đây không phải nói nhảm sao?

Niên Thế Lan không để ý tới nàng: "Ngươi nói với bản cung, bản cung làm chủ cho ngươi."

"Thuốc là thần thiếp làm, thuốc là thần thiếp làm, cái khác không phải thần thiếp."

Lệ Tần đã sợ đến mức không biết mình đang nói cái gì, chỉ là Niên Thế Lan hỏi cái gì thì nói cái đó.

"Vậy còn có cái gì? Người khác là ai?"

Niên Thế Lan dỗ dành.

Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang không xen vào, nhưng không ngờ An Lăng Dung lại sốt ruột.

"Lệ Tần nương nương, lúc này người đừng có mà vu oan người khác, nếu người muốn hại Hoàn tỷ tỷ, cần gì phải đẩy lên người kẻ khác chứ?"

An Lăng Dung nhìn như sốt ruột, nhưng lời nói ra lại không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều: "Hoàng Hậu nương nương sắp đến rồi, có chuyện gì Hoàng Hậu nương nương sẽ làm chủ cho người."

Lúc này Chân Hoàn muốn lừa mình cũng không lừa nổi nữa, nàng một mặt đau lòng nhìn An Lăng Dung.

An Lăng Dung cũng biết Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang đang nhìn mình, nhưng nàng ta không dám quay đầu.

Nàng ta sợ vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hai người, nhưng An Lăng Dung lại không thể không làm như vậy.

Nàng ta biết nếu như không đợi được Hoàng Hậu đến, Lệ Tần đã giải thích mọi chuyện, đối với mình mà nói càng không có hi vọng.

Cũng may, lời An Lăng Dung nói khiến Lệ Tần tỉnh táo hơn một chút.

Chỉ bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, bởi vì Lệ Tần lại thấy được đồ vật đang bay tới bay lui kia.

"A, ta sai rồi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, ngươi đừng tới tìm ta, ngươi đi tìm Hoàng Hậu, ngươi đi tìm Hoàng Hậu."

Lệ Tần lập tức hất tay Hoa Phi ra, lại chạy sang một bên.

Mà An Lăng Dung nghe lời này lại không nghe được, trong lòng lo lắng nghĩ Hoàng Hậu tại sao còn chưa tới.

Có thể là Hoàng Hậu nghe được tiếng lòng của nàng ta, thời điểm Niên Thế Lan lần nữa đi đỡ Lệ Tần, rốt cục đã tới.

"Hoàng Hậu nương nương đến."

Thanh âm của Giang Phúc Hải từ xa xa đã truyền tới.

"Chuyện gì xảy ra vậy, cãi nhau ầm ĩ."

Hoàng Hậu nhìn Lệ Tần đang được Niên Thế Lan đỡ trong tay, nhíu mày: "Hoa Phi, muội bắt Lệ Tần làm gì?"

"Không làm gì cả, Lệ Tần có chút sợ hãi, bản cung đỡ nàng ta cùng đi mà thôi."

Đương nhiên Niên Thế Lan sẽ không ngốc đến mức nói Lệ Tần điên rồi.

Nhưng Niên Thế Lan không ngờ, nàng không nói không có nghĩa là người khác không nói.

"Hồi bẩm nương nương, Lệ Tần nương nương hồ ngôn loạn ngữ, còn dám vu oan nương nương, nghĩ đến chắc là bị điên rồi."

An Lăng Dung nói đúng lúc, ngay cả Hoàng Hậu cũng không thể không khen một câu.

"Làm sao đang yên đang lành lại bị điên rồi?"

Ngoài miệng Hoàng Hậu quan tâm Lệ Tần, nhưng biểu cảm trên mặt lại không có chút thất vọng nào.

"Ngươi về Khải Tường Cung như vậy, bản cung cũng không yên tâm, như vậy đi, đêm nay ngươi nghỉ ngơi trong Cảnh Nhân Cung đi."

"Sao còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, Hoàng Hậu nương nương đã muốn mang Lệ Tần đi rồi?"

Niên Thế Lan không thèm quan tâm, vội vàng mở miệng ngăn cản.

"Làm càn."

Hoàng Hậu lớn tiếng răn dạy: "Bản cung là Hoàng Hậu, chiếu cố phi tần vốn là việc nên làm, huống chi bản cung quản lý lục cung, có gì mà không thể mang đi."

"Nương nương có thể mang Lệ Tần đi, chỉ là trong lời nói của Lệ Tần, liên quan đến nương nương, nương nương luôn muốn tránh hiềm nghi không phải sao?"

Niên Thế Lan nghĩ Thái Hậu không nhất định sẽ tới, nhưng mình phải kéo dài thêm một lúc.

"Nương nương, chuyện trong miệng Lệ Tần, có liên quan đến chuyện vài ngày trước đó thần thiếp trúng độc, thần thiếp ở trong đó, không thể không cả gan xin nương nương giải oan cho thần thiếp."

Chân Hoàn cũng lập tức quỳ xuống.

"Nương nương cứu thần thiếp, Dư Thị đã đến, chuyện kia không phải thần thiếp bảo nàng ta làm, không phải thần thiếp bảo nàng ta làm, thần thiếp không bảo nàng ta hại chết Hoàn Quý Nhân."

Lệ Tần được thả lỏng, lập tức vọt tới trước mặt Hoàng Hậu, kéo quần Hoàng Hậu.

Tiễn Thu vội vàng ngăn nàng ta lại: "Mau buông nương nương ra, mặc kệ là ai, vẫn tự gây nghiệt, đừng sợ, Dư Thị không tới."

"A, đừng đụng vào ta, Dư thị đã đến, nàng ta đến tìm chúng ta trả thù."

Lệ Tần đẩy Tiễn Thu ra, nhưng ý tứ trong lời nói của Lệ Tần, người ở đây đều nghe rõ.