Niên Thế Lan nói xong đứng dậy: "Chúng ta nên cầu nguyện những thủ đoạn kia của nàng ta sau này đừng dùng trên người chúng ta là được, huống chi, chúng ta khi nào muốn hại người? Chỉ cầu tự vệ mà thôi. Hoàn Quý Nhân, thiện tâm thì được, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, các muội và An Đáp Ứng có giao tình gì? Đơn giản là lúc tuyển tú quen biết, muội thật sự hiểu rõ nàng ta sao?"
Niên Thế Lan nói xong liền đi.
Chân Hoàn bây giờ còn chưa trải qua tẩy lễ, vẫn là tâm tư thiếu nữ như vậy, cũng nên để nàng trải qua mưa gió rồi.
Niên Thế Lan đi tới cửa vừa vặn nhìn thấy bóng lưng An Lăng Dung rời đi, liền hỏi: "Có phải An Đáp Ứng tới rồi?"
"Bẩm nương nương, là An Đáp Ứng tới, nhưng lại không đi vào."
Người đáp lời là Tiểu Doãn Tử.
"Lát nữa trả lời nguyên vẹn những lời này cho tiểu chủ nhà các ngươi."
Niên Thế Lan nói xong lần này thật sự đi rồi.
"Tỷ tỷ, có phải chúng ta không hiểu Lăng Dung hay không?"
Niên Thế Lan đi rồi, Chân Hoàn cũng cảm thấy nàng nói có mấy phần đạo lý.
"Chuyện hôm nay, ngay từ đầu đã do muội dựng lên, Lăng Dung chưa bao giờ liên quan trong đó. Cho dù là có mệnh lệnh của Hoàng Hậu muốn Dư Thị phải chết, nhưng Lăng Dung không khỏi cũng quá tàn nhẫn, cử chỉ này hoàn toàn không giống bộ dạng ôn nhu yếu đuối thường ngày của muội ấy."
Thẩm Mi Trang vừa nghĩ tới Dư Thị bị An Lăng Dung siết chết, toàn thân liền toát mồ hôi lạnh.
An Lăng Dung thoạt nhìn nhu nhược nhát gan nhất, sao lại có thể nghĩ ra chủ ý tâm ngoan thủ lạt như thế?
"Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người."
Chân Hoàn dường như không muốn tin chút nào.
"Nhưng chuyện ngay cả Tô Bồi Thịnh cũng khó giải quyết, Lăng Dung lại có thể giải quyết gọn gàng linh hoạt như vậy, thật sự là khiến muội quá bất ngờ."
Thẩm Mi Trang nghe Chân Hoàn nói vậy là biết nàng không chịu tin: "Vừa rồi Hoa Phi nói muội cũng nghe được, tuy rằng nàng nói không dễ nghe, nhưng tỷ cảm thấy cũng không phải hoàn toàn không có lý. Cách làm lần này, không giống Lăng Dung mà chúng ta ngày ngày đối mặt."
Chân Hoàn cũng biết Thẩm Mi Trang nói không sai, bây giờ trong cung ai cũng có thể là kẻ địch, ai cao thượng hơn ai chứ.
"Tỷ nói rất đúng."
Chân Hoàn cũng không thể không tiếp nhận sự thật này: "Chỉ là Dư Thị kia nói là Lệ Tần sai khiến nàng ta, thế nhưng Lệ Tần lại không thừa nhận, hiện tại Dư Thị chết rồi, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
"Muội nói có đạo lý, Dư Thị mặc dù đã chết, nhưng việc này vẫn có rất nhiều chỗ không rõ."
Thẩm Mi Trang nói: "Dư Thị hiện tại đang ở lãnh cung, hơn nữa nàng ta cũng không giống người tâm kế thâm trầm, nàng ta chỉ xuất thân từ một cung nữ, sao có thể hiểu được dược lý?"
"Đúng vậy, hơn nữa biết mỗi lần muội uống thuốc đều hạ mấy phần dược lượng, làm sao dốc lòng sắp xếp người, ở trong Thừa Càn cung nội ứng ngoại hợp, thuốc kia là từ đâu mà có?"
Chân Hoàn cũng nghĩ đến điểm này mới hỏi ra miệng.
"Nhưng nàng đã chết, như vậy đối với chúng ta mà nói cũng coi như là chuyện tốt."
Thẩm Mi Trang suy nghĩ một chút rồi nói: "Người của chủ sử nàng sẽ vì Dư Thị đã chết, mới có chỗ lơi lỏng. Chúng ta cũng mới có dấu vết để tìm, chi bằng chúng ta lấy cái chết của nàng ta ra làm trò hay."
Thẩm Mi Trang và Chân Hoàn thương lượng hồi lâu mới thương lượng xong chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói một tiếng với Hoa Phi.
Thứ nhất là các nàng vốn có quan hệ tốt với Hoa Phi, nếu như không nói sợ là khiến cho trong lòng Hoa Phi không thoải mái.
Thứ hai, có nhiều nơi cũng chỉ có Hoa Phi ra mặt, các nàng mới có thể bày mưu thuận lợi hơn một chút.
Qua hai ngày, trong cung bắt đầu truyền ra tiếng quỷ, nói là quỷ hồn của Dư Thị không tiêu tan, phiêu đãng bốn phía trong cung, không ít người đều thấy được.
Vốn cho rằng là nghe nhầm đồn bậy, không nghĩ tới về sau ngay cả Phú Sát Quý Nhân cũng nhìn thấy, còn bị sợ bệnh.
Hoàng Hậu thân thể không khỏe miễn thỉnh an các cung, cho nên Niên Thế Lan nghe xong lời đồn đãi này, liền gọi người các cung đến Phong Khôn Cung nói chuyện.
"Nghe nói Dư Thị vừa chết, quý nhân ngủ không yên nghỉ, thái y đã từng đi xem chưa?"
Niên Thế Lan ôm Thư Nguyệt nhìn mấy người trước mặt hỏi.
"Đa tạ nương nương quan tâm, Ôn thái y đã cứu chữa, chỉ là chưa thấy khởi sắc."
Thẩm Mi Trang vẻ mặt lo lắng.
"Mấy ngày nay trong cung có quỷ náo loạn lợi hại, trước sau mười mấy người đều gặp qua. Thật sự là ngày đêm bất an a."
Người nói lời này là Tề Phi, nàng và Phú Sát Quý Nhân ngày thường giao hảo, cho nên nghĩ Phú Sát Quý Nhân tất sẽ không lừa Tề Phi, cho nên Tề Phi đã tin tưởng không nghi ngờ.
Hân Thường tại ở một bên cau mày không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ta cũng nghe nói, bọn thái giám đều bị sợ đến phát bệnh, Phú Sát Quý Nhân ngay cả cửa cũng không dám ra."