Chương 52: Hân Thường Tại rất cảm kích (1)

"Thần thiếp thỉnh an Hoa phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

Hân Thường Tại nhìn Niên Thế Lan mà sợ, cho nên tuy nói là thỉnh an nhưng không dám nhìn Niên Thế Lan nhiều hơn.

"Đứng lên đi, Tụng Chi ban tọa."

Niên Thế Lan còn tưởng rằng Hân Thường Tại một lát nữa mới có thể tới, không nghĩ tới trực tiếp đi theo Tụng Chi qua luôn. Quay đầu nghĩ lại, đoán chừng nàng ta cũng quá lâu không có gặp Thư Nguyệt, cũng hiểu được.

"Nếu ngươi đã tới, vậy bản cung bên này có mấy câu dặn dò ngươi, ngươi nghe đây."

Niên Thế Lan chậm rãi nhấc ngọc luân trong tay lên, trên mặt khẽ động, lơ đãng nói: "Thái Hậu không đành lòng để ta một thân một mình trong cung tịch mịch, cho nên ban thưởng Thư Nguyệt cho ta nuôi dưỡng. Bản cung biết, ngươi nhất định không yên tâm bản cung mang theo Thư Nguyệt, hoặc cho rằng bản cung có ý đồ gì với ngươi, cho nên hôm nay bản cung cố ý gọi ngươi cùng đi đón Thư Nguyệt trở về."

Hân Thường Tại không ngờ Niên Thế Lan lại đoán chuẩn như vậy, vội vàng đứng dậy: "Thần thiếp không dám nghĩ như vậy."

"Ngươi ngồi xuống nghe bản cung nói hết lời trước."

Niên Thế Lan nghĩ đến sự vui sướng của đời trước, sau đó mãi cho đến Hân tần, hơn nữa sống đến tự nhiên già đi, cũng không hoàn toàn là bởi vì Hoàng Thượng không thích nàng.

Bằng không nàng ta cũng không có khả năng sinh hạ Thư Nguyệt.

Hân Thường Tại ở đây, nàng có biện pháp sinh tồn của mình.

Đó chính là không đứng về phe ai.

Không đi quá thân cận với bất kỳ ai, cho nên không bị người ta coi là người trong nhóm của ai. Nếu không phải về sau bị Mị Ly ức hiếp quá ác, cũng sẽ không đi cầu Chân Hoàn, nàng ta có thể sẽ luôn bo bo giữ mình.

Hơn nữa kiếp trước Thư Nguyệt công chúa vẫn luôn được nuôi dưỡng ở chỗ đại ca, không có bất kỳ khó khăn trắc trở nào, đây đều là do Hân Thường Tại cẩn thận mưu đồ ra.

"Bản cung biết ngươi không muốn tham dự vào những tranh đấu gay gắt trong cung, càng không muốn con gái của mình bị vây trong nguy hiểm. Bản cung cũng không muốn, nhưng không còn cách nào khác, Thái Hậu đã giao Thư Nguyệt cho bản cung, đây là sứ mệnh của một công chúa. Nhưng bản cung có thể đáp ứng ngươi là, chỉ cần bản cung một ngày không có việc gì, đừng ai động đến con bé. Tuy bản cung chưa từng làm ngạch nương, nhưng cũng nguyện ý dốc sức thử một lần."

Niên Thế Lan nói cũng coi như là thành khẩn, dù sao nàng không có con, Thư Nguyệt kia có thể chính là đứa con duy nhất của nàng. Hơn nữa hiện tại lại còn nuôi ở bên cạnh nàng, tự nhiên sẽ thân cận với nàng hơn một chút, sau này mình cũng không tính là lẻ loi một mình.

"Thần thiếp thay Thư Nguyệt, tạ nương nương đại ân."

Hân Thường Tại không ngờ Niên Thế Lan sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa bất kể là thật hay giả, nàng ta cũng chỉ có thể tin tưởng. Huống chi nếu Niên Thế Lan không nghĩ như vậy, thật sự không cần phải nói với mình. Bởi vì Hoàng Thượng và Thái Hậu căn bản sẽ không để cho người ta nói Hân Thường Tại là mẹ đẻ của Thư Nguyệt, sau này Thư Nguyệt chỉ có một người mẹ là Niên Thế Lan.

Chỉ là Hân Thường Tại không ngờ kinh hỉ Niên Thế Lan cho nàng còn ở phía sau.

"Ngươi đã không yên lòng Thư Nguyệt, vậy sau này ngươi muốn đến gặp nàng liền có thể tùy thời tới. Đương nhiên, lời này của bản cung cũng không phải là để ngươi đứng ở bên bản cung, ngươi không muốn tham dự phân tranh, bản cung tất nhiên sẽ không ép ngươi. Chỉ là mười tháng hoài thai, sinh nở rất đau đớn, tuy bản cung không sinh, nhưng cũng biết hài tử trong cung bình an sinh ra khó khăn cỡ nào, bản cung sẽ không ngăn cản mẹ con các ngươi nhận nhau. Chỉ mong mẹ đẻ ngươi không dạy xấu về ta, bản cung liền thắp nhang."

Lời Niên Thế Lan nói cho dù ai nghe cũng biết là hảo tâm, nhưng nàng lại làm ra bộ dáng không quá tình nguyện, còn có chút kiêu ngạo, khiến người ta muốn cảm kích cũng cảm kích không ra.

Nhưng Hân Thường Tại nghe rõ, Niên Thế Lan sẽ không xóa thân phận của nàng ta là mẹ đẻ Thư Nguyệt, hơn nữa Hân Thường Tại còn có thể đến gặp Thư Nguyệt bất cứ lúc nào.

"Thần thiếp và công chúa đều cảm kích đại ân của nương nương, tất nhiên sẽ không nói xấu người. Nếu sau này Thư Nguyệt bất hiếu với người, thần thiếp sẽ đích thân dạy dỗ con bé."

Hân Thường Tại nói không đúng, Niên Thế Lan không muốn bới móc, nếu như theo tính tình trước kia của nàng không khỏi sẽ hỏi, Thư Nguyệt ghi dưới danh nghĩa của bản cung, ngươi muốn dạy dỗ là có thể dạy dỗ sao?

Nhưng lúc này Niên Thế Lan cũng không muốn nói những lời này, cười cười nói: "Được rồi, thu lại biểu cảm của ngươi, đừng biểu hiện quá rõ ràng. Bản cung đi thay quần áo, ngươi cứ ở đây chờ đi, lát nữa cùng bản cung đi đón Thư Nguyệt trở về."

Niên Thế Lan cố ý tránh ra, dù sao cũng phải cho Hân Thường Tại một quá trình tiếp nhận mới đúng.