Chương 23: Hạt Ngọc Ẩn Mình - Chương 23

HỌ DỪNG LẠI để ăn một bữa không ra trưa cũng chẳng phải tối, và tiếp tục lên đường.

Công tước Ridgeway nghĩ giữa hai người có một sự thoải mái kỳ lạ. Kỳ lạ vì họ đã đi nhiều giờ gần như trong im lặng và đã cùng ăn một bữa mà không nói gì nhiều. Kỳ lạ vì họ ở một mình bên nhau sau tất cả những gì đã xảy ra. Lẽ ra phải có một sự ngại ngùng, xấu hổ, nhưng không hề có.

Khi họ trở lại chỗ ngồi trong xe và cỗ xe lăn bánh khỏi sân quán trọ ra đường cái, anh liền nắm tay cô trong tay mình và đặt hai bàn tay đan vào nhau lên khoảng ghế trống giữa hai người. Cô không cưỡng lại. Cô cũng siết những ngón tay quanh bàn tay anh.

Anh ước gì họ được đi ba trăm dặm hoặc ba nghìn dặm, chứ không phải ba mươi.

Anh cảm thấy cô nhìn mình, nhưng anh không quay đầu lại. Ngay từ đầu cuộc hành trình, anh đã ước được ngồi ở phía bên kia, để bên mặt không có sẹo hướng vào cô.

“Sao mà ngài có nó?” cô khẽ hỏi anh.

“Cái này à?” anh chỉ bàn tay còn tự do vào những vết sẹo. “Ta nhớ được rất ít về những gì đã xảy ra. Dĩ nhiên là trong trận Waterloo rồi. Ta ở trong bộ binh. Chúng ta bị vây kín, chống trả một cuộc tấn công của kỵ binh. Đối với một số cậu lính trẻ thì tình cảnh đó vô cùng khủng khiếp – ta nghĩ tất cả bọn ta đều thế cả – khi trông thấy những toán kỵ binh lao tới còn mình chỉ có lưỡi lê và mọi người co lại thành lớp phòng thủ bốn mặt. Một lớp phòng thủ vững chắc, gần như không thể công phá, nhưng nó không tạo ra cảm giác an toàn. Một số binh sĩ trong hàng ngũ hoảng loạn và đồng loạt quay đi. Ta nhảy lên trước động viên tinh thần họ và đảm bảo cho lớp phòng ngự không bị phá vỡ, thế là bị lĩnh ngay một nhát lưỡi lê vào mặt.”

Fleur nhăn mặt.

“Thậm chí còn không phải từ phía quân thù,” anh mỉm cười nói. “Mỉa mai nhỉ? Ta vẫn nhớ được cảm giác đau buốt và bàn tay nhuộm đầy máu trên mặt. Đó là điều cuối cùng ta còn nhớ. Chắc lúc đó một viên đạn đã bay tới và gây nên những vết thương còn lại.”

“Ngài đã mất gần một năm mới bình phục. Hẳn ngài đã chịu rất nhiều đau đớn.”

“Ta nghĩ thế. May thay ta mất trí trong khoảng thời gian tồi tệ nhất. Dù vậy, cũng chẳng dễ dàng gì để quen với ý nghĩ rằng mình sẽ mang theo hậu quả rành rành trên da thịt trong suốt phần đời còn lại.”

“Thỉnh thoảng những vết thương vẫn đau phải không?” cô hỏi.

“Không thường xuyên.” Anh lại mỉm cười với cô.

“Tôi đã thấy ngài đi tập tễnh.”

“Khi ta mệt hay căng thẳng thôi. Đó là lúc Sydney, tên hầu của ta, sắm vai bạo chúa và lệnh cho ta phải phục tùng sự xoa bóp. Hắn có cái lưỡi láo xược nhất và một đôi tay kỳ diệu.”

Cô mỉm cười với anh. “Sao ngài lại ra trận? Nếu ngài là một công tước, chẳng bình thường chút nào khi ngài nhập ngũ, nhất là lại làm một sĩ quan bộ binh. Ngài không có một tuổi thơ hạnh phúc hay sao?”

“Ngược lại là khác. Ta sống sung sướng, vui vẻ và được bảo bọc. Không người đàn ông nào được hưởng cuộc sống như thế mà không phải trả giá một chút. Có hàng ngàn người đàn ông chiến đấu cho tổ quốc gần như tay trắng chẳng có gì ngoài tên họ. Nhưng đối với họ cái đó đáng để họ chiến đấu. Điều nhỏ bé nhất ta có thể làm là chiến đấu bên cạnh họ.”

“Kể tôi nghe về tuổi thơ của ngài đi,” cô nói.

Anh mỉm cười. “Đó là một câu hỏi rộng. Em muốn nghe chuyện ta từng là cậu bé ngoan như thế nào, hay ta có thể trở thành kẻ lêu lỏng ra sao? Rủi thay, thỉnh thoảng ta làm cha ta nổi điên. Và các gia nhân nữa. Một gã tội nghiệp sợ ma đã thấy hai con ma trong sảnh lớn. Hai con ma tên là Adam và Thomas, nấp trong phòng tranh và gây những tiếng động kỳ quái mỗi khi gã làm ca tối. Chúng ám gã trong suốt ba tuần trước khi bị bắt quả tang. Ta vẫn nhớ trận đòn đã lĩnh vì chuyện đó. Sau đấy ta đã phải nằm sấp trên giường ít nhất hai tiếng đồng hồ.”

Cô cười thành tiếng.

“Đó là một tuổi thơ tuyệt đẹp, chúng ta là những vị thần Hy Lạp giữa khu đền, là cướp biển Viking trên hồ và những thợ săn ngoan cường bên các thác nước. Cha ta luôn dành nhiều thời gian cho con cái, dạy chúng ta câu cá, bắn súng và cưỡi ngựa. Mẹ kế dạy ta chơi đàn piano, nhưng ta không có năng khiếu như em. Và bà dạy chúng ta khiêu vũ. Những giờ học ấy luôn rộn tiếng cười. Bà thường phê bình cả hai anh em đều có đôi chân vụng về như nhau.”

“Nhưng bây giờ ngài khiêu vũ rất giỏi,” Fleur nói.

“Ta mong sao tuổi thơ của Pamela được hạnh phúc như thế. Ta mong sao có thể có thêm những đứa con khác. Ta luôn muốn có một gia đình đông đúc.”

Anh nhận ra mình vừa nói gì khi cô nhìn anh dò hỏi.

“Ta sẽ nỗ lực để đem lại hạnh phúc cho con bé khi trở về nhà. Ta sẽ ở bên nó, sẽ không bỏ rơi nó nữa.”

Công tước nhắm mắt lại và gác một chân đi giày ống lên ghế đối diện. Lúc đó đã là chiều muộn, thời điểm dễ gây buồn ngủ.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nói ra giấc mơ ấy – giấc mơ về những đứa con trai của chính anh, cả con gái nữa, chạy nhảy tự do ở Willoughby, tiếng la hét và cười đùa của chúng làm nơi ấy sống động trở lại. Thật không công bằng với Pamela khi con bé quá đỗi cô đơn.

Những đứa con của anh và Fleur. Họ sẽ đưa chúng đi cưỡi ngựa, picnic và chèo thuyền. Cả câu cá nữa chứ. Anh sẽ dạy Fleur câu cá. Còn cô sẽ dạy bọn trẻ chơi đàn, chính cô sẽ đàn giúp vui cho họ vài buổi tối. Và họ sẽ cùng nhau dạy các con khiêu vũ. Họ sẽ dạy chúng điệu valse.

Và đêm xuống anh sẽ làm tình với cô. Anh sẽ ngủ với cô hàng đêm trên chiếc giường lớn buông màn trước đây thuộc về cha anh và chưa bao giờ có người phụ nữ nào ngủ ở đó từ khi cha anh qua đời. Rồi anh sẽ gieo hạt giống của mình vào trong cô. Anh sẽ thấy vóc dáng cô thay đổi với đứa con trong bụng. Và anh sẽ chứng kiến những đứa trẻ ra đời, chứng kiến cô sinh hạ chúng.

Anh đã trả giá cho cuộc sống cao sang và tuổi thơ êm đềm kỳ diệu. Anh sẽ lại được hạnh phúc và hạnh phúc mãi mãi. Anh sẽ mở vỏ con trai và tìm thấy hạt ngọc ẩn mình trong đó.

Công tước mở mắt và trở về thực tại khi đầu cô chạm vào vai anh. Cô đang thở sâu và đều. Anh quay đầu sang thật chậm để tránh làm cô thức giấc và tựa má lên những lọn tóc mềm mại của cô. Và anh hít vào hương thơm của cô. Đôi tay họ vẫn đan vào nhau. Một lần nữa anh nhắm mắt.


Wroxford không hẳn là một thị trấn. Đó là một ngôi làng lớn. Màn đêm bắt đầu buông xuống lúc họ tới nơi, và nghĩa trang khá rộng. Rất có khả năng họ đã bỏ sót trong ráng chiều chập choạng, công tước Ridgeway trấn an Fluer sau khi cuộc tìm kiếm bia mộ của họ thất bại. Hoặc có khi vẫn chưa có bia mộ. Họ nên vào hỏi cha xứ.

Nhưng vợ cha xứ nói ông đã rời nhà đến thăm một giáo dân bị ốm. Bà không biết ngôi mộ đó. Đúng là những người trong gia đình Hobson được chôn cất ở đây, nhưng người gần đây nhất được đưa ra nghĩa trang là bà cụ Bessie Hobson, từ bảy, tám năm trước. Không có ai được mai táng ở đây trong sáu tháng qua. Khoảng thời gian đó chỉ có một đám tang duy nhất, và chắc chắn đó không phải là một người nhà Hoson.

“Anh ta là người hầu của Lord Brocklehurst ở trang viên Heron,” công tước giải thích. “Theo ta biết thì anh ta vốn làm nghề hàng thịt ở đây.”

Vợ cha xứ gật đầu. “Đó là ông Maurice Hobson, thưa ngài. Hiện ông ấy sống trên đồi.” Bà chỉ về phía Đông. “Trong ngôi nhà gạch đỏ, có vườn hoa hồng trước nhà.”

“Lạ thật,” Fleur nói khi họ quay đi, vợ cha xứ lịch sự đứng trên ngưỡng cửa tiễn họ. “Mollie khẳng định khá chắc chắn là ở Wroxford, hình như đúng là nơi này. Cha anh ta sống ở đây. Nhưng anh ta lại không được chôn ở đây? Tôi phải nói chuyện với ông Hobson. Vẫn chưa quá muộn đúng không?”

“Ta e là muộn rồi. Chúng ta sẽ nghỉ lại quán trọ đêm nay và sáng mai ta sẽ đến nhà gặp ông Hobson. Một mình ta, Fleur. Ta nghĩ em không nên gặp ông ta.”

“Nhưng tôi không thể để ngài làm chuyện đó cho mình.”

“Tuy nhiên ta vẫn sẽ làm,” anh đỡ cô vào xe ngựa. “Và trong tối nay em là Miss Kent, em gái ta.”

“Vâng. Cảm ơn ngài. Nhưng thế là thế nào nhỉ? Matthew không cho Daniel chôn cất Hobson vì muốn đưa anh ta về quê. Nhưng đây là quê anh ta rồi, và không có vụ an táng nào ở đây cả.”

“Ta dám chắc có một cách giải thích hoàn hảo,” anh lại nắm lấy tay cô. “Ngày mai ta sẽ tìm ra nó là gì. Em có đói bụng không? Và đừng có nói là không. Ta đói chết đi được, và ta ghét ngồi ăn một mình.”

“Hơi đói ạ,” cô thoáng nhoẻn miệng cười với anh. “Ồ, không đói lắm. Nhưng chuyện này thực chất là gì? Chẳng lẽ chúng ta đi cả chặng đường đến đây vô ích? Lẽ nào việc này sẽ không bao giờ kết thúc?”

“Ngày mai. Còn tối nay em sẽ ngồi nhìn ta ăn, em cũng hãy ăn một chút, và kể cho ta nghe về thời thơ bé của em. Lúc chiều ta đã hầu chuyện cho em trước khi cả hai ngủ quên rồi. Giờ đến lượt em.”

“Chẳng có gì nhiều để kể. Cha mẹ tôi qua đời năm tôi lên tám. Tôi không nhớ được nhiều đâu.”

“Ta cá là nhiều hơn em nghĩ đấy. Chúng ta đến nơi rồi. Mong rằng quán trọ này tiện nghi hơn cái quán trong làng em. Và thức ăn cũng ngon hơn.”

Họ thuê hai phòng nhỏ giáp nhau. Cả hai phòng không có gì đặc biệt, nhưng chủ quán khoe là có phòng khách riêng, và công tước ở đó cả buổi tối. Tại quầy rượu có khoảng một tá đàn ông.

Fleur nghĩ cô nên cảm thấy xấu hổ. Cô ở một mình suốt buổi tối với công tước Ridgeway. Họ sắp ngủ trong hai căn phòng tiếp giáp nhau tại một quán trọ trong làng. Họ đã ở bên nhau cả ngày hôm nay, nắm tay nhau hầu hết thời gian. Và cô thức giấc lúc chiều muộn trong tư thế đầu ngả vào vai anh.

Cô đã thận trọng nhấc đầu lên, hy vọng anh cũng ngủ say và không hay biết. Nhưng anh đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Bàn tay cô vẫn nằm trong tay anh. Và anh quay đầu lại mỉm cười với cô. Cô đã đáp lại bằng một nụ cười có phần bẽn lẽn nhưng không bối rối như mình tưởng.

Có lẽ khi rời khỏi Heron, họ gần như đã bỏ lại phía sau cả thế giới và cuộc sống thường ngày cùng khuôn phép thông thường. Như thể họ đã có một thỏa thuận ngầm là sẽ sống hai ngày này như hai ngày cuối cùng của đời mình.

Về mặt nào đó thì đúng là thế. Đến đêm mai họ sẽ quay về Heron. Sáng ngày kia anh sẽ ra đi và cô sẽ không bao giờ gặp lại anh hay nghe nói về anh nữa.

Hai ngày dường như là khoảng thời gian rất ngắn.

Không, họ chẳng có thời gian cho sự ngại ngùng và xấu hổ. Chỉ còn lại một phần buổi tối nay và ngày mai.

Họ ngồi rất lâu bên bàn ăn tối. Và Fleur nhận ra anh đã nói đúng. Khi bắt đầu kể về tuổi thơ của mình, cô thấy mình vẫn nhớ những sự việc và cảm giác mà bao năm qua cô không hề nghĩ tới.

“Tôi nghĩ,” cuối cùng cô nói, “tôi nên biết ơn khoảng thời gian tám năm ấy. Nhiều đứa trẻ thậm chí không có thời gian được yêu thương và che chở dài như vậy. Tôi đã quen với ý nghĩ rằng số phận mình không may mắn. Nhớ lại những ngày đó làm tôi dễ chịu rất nhiều.”

“Fleur,” anh nói, đôi mắt đen như cười với cô, “số phận của em không may mắn, nhưng em là con người mạnh mẽ, như một chiến binh vậy. Hy vọng có một ngày em tìm được hạnh phúc mà em thậm chí chưa bao giờ mơ đến.”

“Tôi sắp được thỏa nguyện rồi.” Và cô kể cho anh nghe những dự định của mình.

“May mắn cho bọn trẻ. Ta biết em là một giáo viên giỏi và tận tâm với học sinh, Fleur. Và ta đoán rằng cô Booth cũng được yêu mến. Còn mục sư Daniel Booth thì sao?”

“Anh ấy thì sao?” cô cảnh giác hỏi.

“Em đã định lấy anh ta. Chẳng phải em đã yêu anh ta sao?”

“Tôi đã tưởng thế, anh ấy đã đối xử rất tốt với tôi vào lúc tôi không biết nhiều đến lòng tốt. Và anh ấy là người đàn ông điển trai.”

“Giờ em không yêu anh ta nữa ư?” công tước hỏi.

“Tôi nghĩ anh ấy quá tốt đẹp đối với mình. Anh ấy có thể thấy sự khác biệt rõ ràng giữa đúng và sai, và bám chắc vào điều anh ấy tin là đúng bất kể ra sao. Còn tôi lại thấy quá nhiều màu xám. Tôi không thể trở thành vợ của một mục sư thánh thiện được.”

“Anh ta lại cầu hôn em phải không?”

“Vâng. Tôi đã từ chối.” Cô ngập ngừng. “Tôi đã nói hết mọi chuyện với anh ấy. Ngoại trừ tên ngài.”

“Phải, em nói với anh ta. Và anh ta không lặp lại lời cầu hôn?”

“Thì tôi vốn đã từ chối rồi mà,” cô nói.

“Anh ta không thể yêu em, Fleur. Anh ta không xứng đáng với em. Nếu ở địa vị anh ta, ta sẽ đấu tranh suốt quãng đời còn lại của mình để làm em đổi ý. Và ta sẽ càng kính trọng em vì lòng can đảm và trung thực của em.”

Cô chỉnh lại chiếc thìa trong đĩa của mình. “Một mục sư không xứng đáng với một gái điếm ư? Phải chăng chúng ta đang sống trong một thế giới đảo lộn hết cả?”

“Anh ta đã gọi em như thế sao?” Anh hỏi.

“Vâng, anh ấy đã dùng từ đó.” Cô bỏ chiếc thìa xuống và chắp hai tay lại trên lòng. “Đấy là sự thật còn gì?”

“May là hắn ở cách đây ba mươi dặm. Nắm đấm của ta đang ngứa ngáy muốn sửa lại mấy chỗ trên mặt hắn đây.” Anh ném khăn ăn xuống bàn và đứng dậy. “Ta có thể giết hắn. Đồ mộ đạo ngu xuẩn.”

“Lẽ ra tôi nên thêm vào là anh ấy nói từ đó trong kinh hoàng và đau đớn hơn là kết tội.”

Anh đi vòng qua bàn và cúi xuống cô, một tay chống lên mặt bàn. “Fleur, đừng bao giờ để mình bị nhấn chìm bởi cái tên gọi đó. Hãy hứa với ta.”

“Tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình đã làm điều duy nhất có thể làm vào thời điểm đó,” cô ngẩng lên và nhìn vào mắt anh. “Chuyện đã thuộc về quá khứ. Giống như những vết sẹo đối với ngài vậy, nó sẽ luôn bám theo tôi và ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Nhưng tôi sẽ không để nó hủy hoại mình.”

“Ta sẵn sàng nhân đôi những vết sẹo của mình và sống với chúng, chỉ cần ta có thể xóa đi những vết sẹo của em, Fleur.” Mắt anh nhìn vào mắt cô cháy bỏng.

“Đừng.” Cô đưa một tay lên khum lấy bên má mang sẹo của anh. “Xin đừng. Chuyện xảy ra không phải lỗi của ngài. Và tôi nghĩ tất cả những sự việc xảy ra trong cuộc sống đều có mục đích của nó. Chúng ta trở nên mạnh hơn người khác nếu chúng ta không gục ngã trước những bất hạnh của cuộc đời.”

“Fleur.” Anh giữ lấy bàn tay cô trên má mình. “Và trong chuyện này cũng có mục đích ư? Với em và ta, và việc chúng ta không được gặp lại nhau sau ngày mai ư?”

Cô cắn môi.

Anh đứng thẳng lên và thả tay cô ra. “Ta sẽ đi dạo một lát. Đi nào. Ta sẽ đưa em về phòng trước. Hôm nay là một ngày dài và nhiều sự kiện. Ngày mai chúng ta sẽ tìm ra thứ mà vì nó em lặn lội đến đây, ta hứa với em.” Cô đi trước anh lên cầu thang và xoay chìa khóa mở cửa phòng mình. Anh đang đứng cách một quãng lúc cô ngước lên.

“Chúc ngủ ngon, Fleur.”

“Chúc ngủ ngon, đức ngài.”

“Adam. Nói đi. Ta muốn nghe em gọi tên mình.”

“Adam,” cô thì thầm. “Chúc ngủ ngon, Adam.”

Và anh đi khỏi, tiếng giày nện nặng nề trên những bậc cầu thang trước cả khi cô đóng cửa và khóa lại.


Sáng hôm sau công tước Ridgeway vừa cuốc bộ trở về từ ngôi nhà gạch đỏ trên đồi, vừa đắm chìm trong suy nghĩ. Lẽ nào Brocklehurst bị cô ám ảnh đến mức ấy? Xem ra hẳn là thế nếu hắn khổ công cực nhọc một cách khác thường như vậy để có thể khống chế cô.

Và hắn chấp nhận giăng bẫy cô, dù thừa biết cô không thích cũng chẳng tôn trọng hắn và có thể chẳng bao giờ yêu hắn. Trên đời có những tên đàn ông thật kỳ quái.

Có cái gì đó hoàn toàn không bình thường ở Brocklehurst.

Trừ phi anh hiểu sai hoàn toàn các sự kiện. Nhưng có cách giải thích nào khác chứ?

Fleur đang ở trong phòng khách riêng của quán trọ, nơi anh đã để cô lại sau bữa điểm tâm sớm. Mãi anh mới thuyết phục được cô để anh đi một mình đến nhà Hobson.

“Thế nào rồi?” Cô dừng bước khi anh mở cửa, và nhìn với vẻ căng thẳng.

“Có vẻ như đám tang diễn ra ở Taunton. Nó ở cách đây hai mươi dặm, cách Heron bốn mươi dặm. Ông Hobson đã đến đó và trông thấy ngôi mộ. Bây giờ đã có bia đá rồi.”

Cô nhìn anh chằm chằm. “Ở Taunton ư? Nhưng tại sao?”

“Hình như Hobson đã bị giết ở gần đó, trên đường từ London về cùng Brocklehurst. Brocklehurst đã chôn gã ở đó trước khi đi về đây để báo tin cho gia đình gã.”

Fleur nhìn anh. “Em không hiểu. Anh ta chết ở Heron cơ mà?”

“Tất nhiên,” công tước trả lời.

“Lý do duy nhất anh ta không được chôn ở đó là vì gia đình anh ta ở đây,” cô nói.

“Phải.”

Cô cau mày với anh.

“Chúng ta sẽ đi Taunton và theo chuyện này đến cùng. Em có sẵn sàng lên đường không?”

Cô vẫn cau mày nhìn anh. Cô vẫn chưa hình dung ra sự thật, hoặc điều chắc chắn là sự thật. Và có khi vậy cũng tốt. Xét cho cùng có lẽ đó chưa phải sự thật. Anh sẽ không tiết lộ những nghi ngờ của mình với cô.

“Có,” cô nói.

Mười lăm phút sau họ đã ở trên dường.

“Chuyện này thật vô lý, Taunton thậm chí không nằm trên lộ trình đến Wroxford.”

Cô với tới nắm tay anh, anh đoán là cô thậm chí không nhận ra mình đang làm gì. Anh liền nắm lấy tay cô và đặt lên đùi mình.

“Hãy thư giãn và tận hưởng chuyến đi. Chúng ta sẽ đặt các câu hỏi khi chuyến đi này kết thúc.”

“Hôm nay chúng ta sẽ không về nhà được. Chuyến trở về của ngài phải dời lại thêm ngày nữa rồi.”

“Phải,” anh trả lời, đưa tay cô lên môi hôn trước khi đặt nó trở lại đùi mình, rồi nhìn vào mắt cô.

“Em rất tiếc,” cô nói.

“Ta thì không.”

Cô cắn vào môi dưới.

“Hôm nay chúng ta sẽ nói về chủ đề gì? Trường học chăng? Hãy kể cho ta nghe về thời đi học của em. Chắc không phải một trải nghiệm vui vẻ nhỉ?”

“Ồ, xét trên vài khía cạnh thì đúng thế. Em đã dần thích đọc sách trong thời gian ở trường và yêu âm nhạc hơn cả trước kia. Em học cách sống với trí tưởng tượng. Có thể thêm những mảng vui vẻ, hạnh phúc vào cuộc sống của mình.”

“Đúng vậy. Nó có thể biến cuộc sống ảm đạm trở nên vui vẻ đúng không?”

Họ nhìn nhau cười trước khi cô tiếp tục câu chuyện.


Taunton là một ngôi làng rất nhỏ. Ngoài nhà thờ, vài nhà dân, một cửa hàng và một tiệm rượu nhỏ thì không còn gì khác. Công tước chỉ một quán trọ khang trang kiêm trạm thuê ngựa trên đường đi qua. Anh nói họ sẽ nghỉ đêm tại đó.

Nhưng Fleur không để ý mấy. Họ sắp đến nơi rồi, và cô chồm người về phía trước. Tim đập thình thịch.

Và lần này không có sơ sót gì. Tấm bia dựng ở đó lớn, mới tinh và khắc chữ rõ ràng cho mọi người nhìn thấy: John Hobson, con trai yêu quý của John và Martha Hobson, 1791 – 1822. RIP[1].

[1] Viết tắt của Rest in peace: Yên nghỉ.

Lạy Chúa. Ôi lạy Chúa. Fleur đứng như hóa đá bên tấm bia. Cô đã giết anh ta. Anh ta mới ba mốt tuổi. Anh ta đã là con trai yêu quý của ai đó. Bà Martha Hobson đã sinh ra anh ta. Ông John Hobson đã đặt tên con trai theo tên mình. Hẳn họ vô cùng tự hào khi anh ta trở thành người hầu riêng của Lord Brocklehurst ở Heron. Họ ắt sẽ khoe con trai với bạn bè làng xóm. Giờ anh ta đã chết và lạnh cứng dưới lòng đất sâu.

Cô đã giết anh ta.

“Trời ơi,” cô thốt lên, quỳ một chân xuống trước ngôi mộ và chạm vào tấm bia lạnh ngắt.

“Fleur,” một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. “Ta đến nhà cha xứ một lúc, rồi sẽ trở lại.”

Nhưng cô không nghe thấy tiếng anh. Hobson đang nằm trong lòng đất dưới chân cô, người đàn ông to cao, khỏe mạnh và ưa nhìn. Anh ta chết rồi. Cô đã giết anh ta.

Cô không biết mình đã quỳ bao lâu. Cuối cùng có hai bàn tay mạnh mẽ nắm lấy hai cánh tay cô và giúp cô đứng dậy.

“Ta sẽ đưa em về quán trọ. Em có thể nghỉ ngơi ở đó.”

Họ lại lên xe, cô không nhớ gì về việc mình đã đi bộ đến đây.

“Em không biết sẽ như thế này. Ban đầu em không nghĩ nhiều về anh ta. Em quá lo cho bản thân. Thậm chí em không có nhiều cơn ác mộng. Rồi em nghĩ có lẽ anh ta bị như thế là xứng đáng, dù em rất ân hận. Mãi đến tuần qua em mới biết rằng mình phải đến đây, phải thấy nơi anh ta yên nghỉ. Nhưng em không biết nó sẽ như thế này.” Cô đưa tay ôm mặt.

“Em sẽ được nghỉ ngơi,” anh nói, hai cánh tay quàng quanh người cô. Một bàn tay tháo dây buộc chiếc mũ bonnet và ném sang bên cạnh. Anh đỡ đầu cô dựa vào vai mình, luồn những ngón tay qua tóc cô vuốt ve, và nói những lời dỗ dành bên tai cô.

“Em không hề muốn anh ta chết. Em không định giết anh ta.”

Anh đặt hai phòng trong quán trọ, phòng lớn và tiện nghi hơn hẳn hai căn phòng họ nghỉ đêm trước. Giữa hai phòng có một phòng khách riêng.

“Ta muốn em nằm nghỉ một giờ,” anh nói, đưa cô vào một phòng ngủ, nắm lấy hai cánh tay cô và đỡ cô ngồi xuống giường. “Chúng ta sẽ ăn tối muộn. Ta muốn em hãy ngủ một giấc.”

Dưới sức ép của bàn tay anh, cô ngoan ngoãn tuân theo và ngả lưng xuống gối. Anh tháo giày cho cô. Toàn thân cô như tê liệt và đầu óc cô vẫn trong trạng thái mơ hồ.

“Có lẽ em sẽ muốn cởi váy áo, khi ta đi khỏi,” anh nói.

“Vâng.”

“Ta cần đi đến vài chỗ. Rồi ta sẽ về.”

“Vâng,” cô đáp. Chẳng buồn thắc mắc anh sẽ đi gặp những ai ở một nơi xa lạ, Fleur nhắm mắt lại.

Và cảm thấy môi anh chạm vào môi cô trong một thoáng ngắn ngủi trước khi anh ra khỏi phòng.

Hẳn là mình đã ngủ, Fleur nghĩ. Cô cảm thấy như thể mình vừa ngủ một giấc rất dài, dù vẫn mặc nguyên váy áo, và anh đang đứng bên giường y như trước khi cô chợp mắt. Có một cây nến đang cháy trong phòng, bên ngoài cửa sổ tối om.

“Ta tưởng em thôi chờ ta từ lâu rồi. Ta tưởng em sẽ ăn trước và đổ đi bữa tối đã nguội ngắt của ta. Từ bấy đến giờ em ngủ suốt sao?”

Cô nhìn anh, sững sờ. Khóe miệng bên phải của anh nhếch lên thành một nụ cười. Đôi mắt đen lấp lánh nhìn vào mắt cô. Mình đang nằm trên giường trong quán trọ, cô nghĩ, với công tước Ridgeway đang đứng trước mặt.

“Ta có tin tốt cho em đây. Tốt hơn em đừng đứng lên, hay thậm chí là ngồi dậy cho đến khi nghe xong.”

“Tin tốt ư?” cô hỏi.

“Em không hề giết ai hết. Dù cố ý hay vô tình hay bằng bất cứ động cơ nào. Em không giết Hobson. Gã đàn ông đó vẫn sống nhởn nhơ ở đâu đó, chắc chắn là với rất nhiều tiền của Brocklehurst đút túi.”

Cô nhìn anh trân trân, nhìn giấc mơ kỳ quái vừa mới đi vào giấc ngủ của cô.

“Thứ duy nhất được chôn trong nghĩa trang ở đây là một quan tài chứa đầy đá. Xem ra gã đàn ông của chúng ta chỉ bị choáng vì mặt đá lò sưởi thôi, Fleur. Em đã được tự do, tình yêu của ta – thoát khỏi thòng lọng và cả sự cắn rứt lương tâm nữa.”