"Nhà, bến đỗ của hi vọng."
Cơ thể đau nhức, từng sợi thần kinh liên tục báo động, động não một chút cũng biết vết thương cũ lại mở. Từng đợt kích thích mạnh mẽ để Long không thể không tỉnh dậy. Hắn lim dim mở mắt nhìn quanh.
"Hài tử, ngươi tỉnh rồi!!" Một giọng nữ thanh khiết vang dội, mắt hắn mờ tới mức chả thể xác nhận đó là người nào. Giọng nói lại vang lên:
"Trước đừng động đậy, vết thương nức ra ngươi càng đau." Long nghe đến đó liền nằm yên, nhưng đôi mắt vẫn nhấp nháy tìm hiểu xung quanh.
Trần nhà màu trắng, xung quanh thoang thoảng dung dịch tẩy rửa. Áo quần vải trắng ngà, âm thanh khi lớn khi nhỏ, từng tiếng động dồn dập quanh phòng. Ít nhất Long đã biết mình ở một trạm xá cứu thương, vì nếu là bệnh viện, âm thanh sẽ không dồn dập là hỗn loạn như bên ngoài phòng. Một đặc trưng tiêu biểu để phân biệt điểm khác nhau của hai nơi.
Bỗng một cơn gió thổi qua phòng của Long, hắn nhịn rên rỉ, âm thanh truyền vào tai của những người bên cạnh: "A, mùa xuân tới rồi." Hắn lại chìm vào giấc ngủ.
----------------------------
Đã một tuần kể từ lúc Long được đưa đến trạm xá, Long đã có thể đi lại bình thường. Ý nghĩ đầu của hắn là tìm hai người đã cứu mình.
Long tới đầu cổng vào thì gặp hai thân ảnh, một nam một nữ, màu tóc nâu vàng. Long hỏi: "Là các ngươi cứu ta sao?" Người đàn ông cao ráo đứng đối diện cười: "xem ra ngươi đã khoẻ."
Long biết ít nhất mình không tìm nhầm người, hắn hỏi: "Các ngươi là ai? Sao lại cứu ta?" Tuy điều ước đã thành hiện thực nhưng Long vẫn phải dò xét cho ra, dù sao biết người không biết lòng vẫn rất nguy hiểm.
"Hài tử, ta nhận uỷ thác của một người bạn đến đón một đứa bé về nhà. Trên đường thì chúng ta gặp ngươi, vì cứu người quan trọng nên chúng ta mang ngươi về trước." Nam nhân kia thật thà đáp.
Long im lặng nhìn về hai người, lại nhìn trên màn hình ảo của Vạn Pháp chi Thư. Trên quyển sách ghi rõ: Nhà Granger nhận nuôi, bất kể túc chủ lừa gạt kiểu gì đều tin.
Cơ hội và điều kiện đều ngàn năm có một, Long thấy điều ước này không phí mà mình còn kiếm lời. Long lại liếc về hai người, hỏi: "Các ngươi là nhà Granger sao?"
Bọn hắn ngạc nhiên, bỗng suy nghĩ ra điều gì. Người phụ nữ bên cạnh trực tiếp chất vấn: "Hài tử, mẹ ngươi tên gì? Làm sao biết chúng ta là nhà Granger?"
Long biểu tình do dự chút: "Mẹ ta tên Diane Tran. Nàng từng nói nếu sau này nàng không có bên cạnh, ta có thể đi theo nhà Granger ở Luân Đôn. Vậy các ngươi là nhà Granger trong miệng mẹ ta sao?"
Người phụ nữ liền cười dịu dàng: "Hài tử, ta gọi Jean Granger. Đây là chồng ta, Jason Granger. Chúng ta là bạn học đại học cùng mẹ ngươi." Tới phiên Long ngạc nhiên: "Ra là bạn học của mẹ."
Long đánh giá hai ngươi trên dưới: "Vậy ta có thể đi theo các ngươi sao?"
"Đương nhiên có thể, để ta làm thủ tục." Jason đứng bên cạnh đáp. Jean lại tò mò hỏi: "Hài tử, ngươi tên gì? Mẹ ngươi đi đâu rồi? Ngươi lúc trước đã làm gì mà để thân thể bị thương thế này?"
Jean Granger liên thanh hỏi, Long chỉ có thể dựa theo ký ức bản thân thành thật trả lời: "Ta tên Long Locke. Sinh nhật 5 tuổi, bà ấy để ta lại với một người đàn ông, bảo đó là người giám hộ kiêm cha nuôi của ta rồi bà ấy đi về nhà. Trong 2 năm, chúng ta lăn lộn ở đường Waston, cho đến tuần trước hắn chết do bảo vệ ta. Rồi ta được các ngươi cứu."
Jean nghe tới đó cũng hiểu đại đa số câu chuyện, thân hình nàng run rẩy, trong mắt ẩn chứa từng giọt nước mắt. Nàng quyết định: "Long, ngươi nguyện ý đi tới nhà ta sống chứ?"
"Tốt, ta đi với ngươi."