Chương 8: Lần Đầu Gặp Harry Potter.

Đặt chân đến Hẻm Xéo, sau vụ tấn công hồi 5 năm trước, Hẻm Xéo cũng đã được xây dựng lại. Nhưng bố cục, phong cách vẫn giữ nguyên như trước. Hôm nay, trên con đường lát đá cuội chạy dọc theo Hẻm Xéo chúng ta rất dễ dàng bắt gặp khuôn mặt tò mò của những đứa trẻ phù thủy được cha mẹ đưa đến để mua đồ, hay những bậc phụ huynh có xuất thân từ Muggle đang kinh ngạc quan sát những thứ kì lạ của thế giới phù thủy mà mấy chục năm qua họ chưa bao giờ thấy hoặc nghe nói đến. Đi theo dòng người đông đúc, địa điểm đầu tiên mà gia đình hắn đến đó là tiệm áo chùng của Madam Malkin. Bước vô của tiệm, tiếp đón bọn họ là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ màu hoa cà. Không chờ cha hắn lên tiếng thì bà ta đã liến thoắng:

“Chào ngài, công tước Charles và phu nhân, các ngài trông ngày càng phong độ đấy nhỉ. Đây chắc là 2 người thừa kế của chúng ta rồi, đồng phục Hogwarts hả các cưng? Ở đây nhiều lắm, tha hồ cho các con chọn”. Nói rồi, bà ta dẫn Julius và Julie đến phía sau cửa hàng, bất nhờ họ bắt gặp người quen. “Đã lâu không gặp Malfoy” Julius cất tiếng, nhìn về phía một thằng nhóc có gương mặt nhợt nhạt đang đứng trên một cái bục cho một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. “Chào Julius, cậu cũng đến mua đồng phục sao?” Đang khó chịu với mấy bộ đồng phục nhưng khi nghe thấy tiếng chào, ngước lên, thấy được người quen, Draco Malfoy cũng vui vẻ đáp lại. “Đến tiệm may không mua đồng phục thì mua gì? Hỏi dở ẹc” Con nhỏ Julie mở giọng châm chọc, phát tiết sự bất mãn vì không được chào. Không biết nói gì, Draco chỉ có thể cười trừ. Trong mấy năm khi luyện tập với anh trai mình, đôi khi Julie cũng tìm đối tượng để thực nghiệm những gì đã học được. Và Malfoy chính là một trong số các nạn nhân bất hạnh của con bé, kí ức kinh hoàng vẫn ám ảnh thằng nhóc này, mỗi lần gặp Julie, nó đều không dám ho he, sợ bị con nhỏ này chỉnh. Mặc dù tự nhận mình là quý tộc, đã chuẩn không cần chỉnh nhưng mà gặp con nhỏ bụng đen Julie có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Phu nhân Malkin đặt Julius lên một cái bục khác bên cạnh, và bắt đầu công việc của mình. Mụ trùm lên người hắn một cái áo dài qua đầu, đánh dấu chiều dài để có thể xen bớt. Đang lúc này, có tiếng chuông cửa rung lên, một thân hình gầy gò với mái tóc đen nhánh, rối bù bước vào tiệm. “Xin chào, cháu muốn may đồng phục” Giọng nói rụt rè, nhút nhát vang lên từ miệng thằng bé đó. “Đồng phục Hogwarts phải không cưng? Lại đây nào, các quý ông trẻ tuổi đang thử áo chùng của mình đây” Phu nhân Malkin đáp lại, trong khi tay vẫn đang liên tục thao tác. Thằng bé bước đến gần, một phụ tá khác của tiệm đặt nó lên một cái bục bên cạnh Malfoy và bắt đầu công việc của mình. Lúc này, Julius hắn mới có dịp đánh giá nhân vật nổi tiếng mà kiếp trước đã giúp cho một bà mẹ đơn thân trở thành một tỉ phú. Đúng như mô tả, thân hình nhỏ thó, gầy gò do thiếu dinh dưỡng, mái tóc rối bù cộng với một cặp mắt kính tròn, nhìn chả giống ai cả. Nhưng điều làm cho Julius chú ý chính là đôi mắt của nó – một đôi mắt màu xanh lá cây tuyệt đẹp được thừa hưởng từ mẹ nó.

“Chào, cũng vô Hogwarts hả?” Có lẽ cảm thấy hơi chán nên Malfoy bắt chuyện. “Ừ” Harry đáp. “Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép”. Có lẽ đã dò đúng đài, Malfoy bắt đầu huênh hoang. “Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có chổi thần. Tao tính làm nư với ba má tao để mua cho tao một cây rồi tao sẽ lén đem vô trường.” Với cái âm điệu nhừa nhựa và thói khoe khoang, nó làm Harry nhớ đến thằng Dudley. Điều này làm Harry mất đi hứng thú nói chuyện với nó, nó chỉ đáp lại câu chuyện của Malfoy bằng những tiếng ậm ừ trong cổ họng. “Này, ngó lão già kia kìa” Bỗng nhiên Malfoy kêu lên, khiến ánh mắt của Harry nhìn về phía cửa sổ. “Đó là bác Hagrid làm việc trong trường Hogwarts” Harry đáp. “À, tao có nghe nói về lão. Một loại đầy tớ ấy mà..” Malfoy đáp, mặt khinh miệt. “Đủ rồi Malfoy, phép lịch sự của quý tộc đâu?” Đến lúc này thì Julius không nhìn nổi nữa, hắn không thích cái kiểu ỷ mình là quý tộc rồi con thường người khác như Malfoy, nên đã lên tiếng cắt đứt câu chuyện. Không chờ Malfoy đáp lời. Phụ tá đã lên tiếng “Của cậu xong rồi, cậu Malfoy”. Nghe thấy thế, Malfoy nhảy xuống bục, chào anh em Julius rồi đi thẳng, không them để ý đến cậu chuyện bị bỏ dở.

Lúc này, Harry mới chú ý tới người đã cắt đứt câu chuyện của thằng nhóc khó ưa kia. Một khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa, mái tóc vàng óng như những tia nắng mặt trời, vóc người cao, rất có phong độ của một quý tộc lớn. “Thằng Malfoy vẫn như vậy, suốt ngày ra vẻ ta đây, cậu đừng để bụng” Julius nói không quên cho Harry một nụ cười thân thiện. Nhân vật chính sao, dù sao sau này mình cũng cần kéo nó đi theo để đánh boss nha, làm quen trước không lỗ. “Xin chào, mình là Harry, Harry Potter”.Harry chào hỏi, có vẻ nụ cười ấm áp của Julius đã làm cho nó quên đi những khó chịu khi nói chuyện với Malfoy. “Harry Potter? Mặt sẹo Potter đó hả?” Julius chưa kịp chào lại thì tiếng của em gái hắn đã vang lên, mặt tò mò nhìn về phía Harry. Nhận thấy ánh mắt của một đứa con gái nhìn chằm chằm về phía mình khiến Harry Potter rất xấu hổ, tuổi thơ của nó ở nhà dì dượng không mấy hạnh phúc, điều này làm cho tính cách của Harry trở nên hơi hướng nội. (nói nôm na là nhát gái :))) Rất may, phu nhân Malkin đã tiến hành giải vây cho cậu. “Con xong rồi cưng ạ”. Nghe thấy thế, Harry thở phào một cái, bước chân xuống bục, quay đầu lại chào anh em Julius rồi bước ra ngoài tiệm may, nơi mà Hagrid đang chờ nó. Lúc này thì ba mẹ hắn đã quay lại sau khi chọn mua cho bọn hắn những thứ cần thiết khi nhập học. Một bộ cân bằng vàng có thể cân nhưng nguyên liệu khi chế thuốc một cách chính xác nhất, một cái vạc cũng bằng vàng, một bộ kính viễn vọng, mà theo Julius thì thừa, vì đối với thánh đấu sĩ, quan sát thiên văn, hiểu rõ về chòm sao của mình là một môn học bắt buộc. Sách giáo trình, nguyên liệu chế thuốc cũng đã được cha mẹ hắn tỉ mỉ chọn mua. Thứ duy nhất còn thiếu chính là cây đũa phép, và trong cả Hẻm Xéo, mà có lẽ là cả nước Anh cũng chỉ có một cửa tiệm bán thứ này thôi. Tiệm đũa phép của Olivander là một cửa tiệm nhỏ hẹp, khá tồi tàn và đầy bụi bặm. Trên cánh cửa ở ngoài tiệm có một dòng chữ quảng cáo bằng vàng đã bị tróc ra: " Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 Trước Công Nguyên". Từ Hẻm Xéo nhìn vào cửa sổ bám đầy bụi chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc màu. Khi tiếng chuông leng keng của của tiệm vang lên, cả gia đình bước vào, Julius mới cảm nhận được sự chật chội và dơ bẩn của cái tiệm này. Bên trong tiệm có hàng ngàn cái hộp nhỏ và được chất gọn gàng từ sàn nhà lên tới trần. “Xem ai ghé thăm tiệm của ta này” Một giọng nói dịu dàng như có ma lực vang lên.