Bởi ngày hôm nay thực sự là quá cao hứng, lão thái quân Thẩm Tuệ Kỳ luôn nghiêm túc cũng không có ràng buộc mọi người, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt liền rơi vào một mảnh đại dương mừng rỡ. Mà sau đó rượu và thức ăn đứa tới, lại càng khiến ngọn lửa vui sướng nơi này mảnh này như được đổ thêm chất dẫn cháy. Tiệc rượu vốn là chúc mừng sinh nhật Dương Hạo Thiên, đã triệt để biến thành nơi chúng nữ phát tiết vui sướng trong lòng. Đối với điều này, Dương Hạo Thiên mặc dù có chút thất lạc, thế nhưng cũng không trách các nàng. Huống hồ, có mẫu thân vẫn bồi ở bên cạnh mình, đối với hắn mà nói chính là thỏa mãn to lớn nhất.
Mẫu tử hai người lẳng lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt mỉm cười nhìn một đám mỹ nữ lớn nhỏ vui vẻ mừng rỡ, thi thoảng nhỏ giọng tán gẫu vài câu, thi thoảng cho đối phương một ánh mắt thâm tình. Ở trong loại bình thản ấm áp, để Dương Hạo Thiên phi thường hưởng thụ. Chỉ là Mạnh Tuyết Phi nhìn hắn, là tình mẫu tử đơn thuần, mà hắn nhìn mẫu thân, thì là nhiều thêm một phần khác biệt. Cũng may hắn che giấu vô cùng tốt, từ đầu đến cuối không có bị nàng phát hiện.
Tám giờ tối, Thẩm Tuệ Kỳ rời đi, đem không gian tự do nhất tặng cho đám hậu bối. Lập tức, bầu không khí vui sướng trong đại sảnh lại một lần nữa tăng vọt, ngay cả những nha hoàn nữ hầu được sủng ái kia cũng đều gia nhập vào. Những món ngon mỹ vị trên bàn kia cơ bản không xê nhích, nhưng rượu lại là liên tục đưa lên một lần lại một lần. Đến gần nửa đêm rốt cục tan tiệc, trong đại sảnh ngoại trừ hai mẫu tử Dương Hạo Thiên, căn bản không có một người có thể đứng vững. Liền ngay cả nha đầu Dương Bối Nhi này cùng hai tiểu nha đầu Dương Tử Dương Lam còn nhỏ hơn nàng kia cũng uống đến ngã trái ngã phải.
Tiệc rượu tuy là kết thúc, thế nhưng bầu không khí vui vẻ lại vẫn không hề biến mất, chúng mỹ nhân ở dưới sự nâng đỡ của đám hạ nhân đều lần lượt trở lại, lưu lại chính là một chuỗi lại một chuỗi tiếng cười êm tai.
Hai người Dương Hạo Thiên cũng không có làm phiền người khác, Mạnh Tuyết Phi ôm Dương Bối Nhi đã sai đến bất tỉnh nhân sự, Dương Hạo Thiên đỡ Tiểu Tuyết động dạng cũng đã rất say, chậm rãi trở về tiểu viện của bọn họ.
Ra cửa, gió lạnh thổi, thân thể kiều tiểu của Dương Bối Nhi trong ngực mẫu thân bứt rứt vặn vẹo mấy lần, bỗng nhiên nôn "huệ" một tiếng. Cũng may Mạnh Tuyết Phi phản ứng rất nhanh, kịp thời đem nàng đặt ở bên cạnh bồn hoa, nếu không sợ là sẽ bị nàng phun đầy người.
Dương Hạo Thiên thấy vậy, vội vàng cảnh giác nhìn qua Tiểu Tuyết mềm mại dựa ở trên người mình. Hắn cũng không có thân thủ như mẫu thân, hết thảy đều phải chuẩn bị sớm mới được. Cũng may Tiểu Tuyết cũng không có dáng vẻ muốn nôn, chỉ là một mặt hạnh phúc tựa ở trên người hắn, cũng không biết có phải là bởi vì uống rượu, khuôn mặt xinh đẹp chỉ kém hơn so với chúng mỹ nhân trong nhà nửa bậc tràn đầy đỏ ửng, kiều mỹ rung động không nói nên lời.
Chờ mãi đến lúc Dương Bối Nhi phun xong, Mạnh Tuyết Phi lại đem nàng ôm lên. Đối mặt với nữ nhi không ngừng kêu to "Uống... Uống a..." , trên khuôn mặt so với tiên nữ còn muốn ung dung tao nhã của nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói với Dương Hạo Thiên:
- Ngươi dìu Tiểu Tuyết từ từ đi qua, ta đưa Bối Nhi trở về trước, lập tức lại tới tiếp ngươi.
Dương Hạo Thiên khẽ gật đầu, nhìn theo mẫu thân ôm muội muội mau chóng rời đi, không khỏi đem sự chú ý đặt trên người Tiểu Tuyết trong ngực. Bằng tâm mà nói, dung mạo của Tiểu Tuyết so với chúng mỹ nhân trong nhà mặc dù thua kém một chút, càng không cách nào so được với mẫu thân phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nữ trong vạn người có một. Hơn nữa lúc này nàng uống rượu, càng lộ vẻ vô cùng kiều diễm, đối với tiểu xử nam Dương Hạo Thiên vừa mới thức tỉnh phương diện nào đó này, đã là quá mức mê hoặc.
Đối mặt với một tiểu mỹ nhân như vậy, loại kích động kia trong lòng Dương Hạo Thiên lại trỗi dậy. Tuy rằng không thể so với kích động phát ra từ linh hồn khi đối mặt với mẫu thân các nàng, thế nhưng thân phận của Tiểu Tuyết lại khiến hắn không sinh ra điều gì cố kỵ. Rốt cục, không thể nhịn được nữa, hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của Tiểu Tuyết một cái, bàn tay lớn vốn ôm eo nhỏ của nàng cũng lặng lẽ hướng lên, trực tiếp bắt được một khối mềm mại trước ngực thiếu nữ, khẽ bóp mấy cái.
Đây còn là lần đầu tiên Dương Hạo Thiên chân chính dùng tay chạm vào nơi này của nữ nhân. Mặc dù là cách quần áo, bầu ngực của thiếu nữ cũng không lớn như một đôi trong mộng kia, xúc cảm cũng có chút chêch lệch, ngược lại nhiều hơn một phần non nớt co giãn của thiếu nữ. Thế nhưng cũng đủ để cho Dương Hạo Thiên yêu thích không buông tay, sau khi bóp mấy cái, lại dùng sức xoa xoa.
- A...
Tiểu Tuyết vốn nhắm mắt không biết là thoải mái hay là khổ sở, kêu khẽ một tiếng. Thân thể mềm mại cũng nhẹ nhàng uốn éo một chút, bỗng nhiên khẽ hé miệng nhỏ, nũng nịu nói:
- Thiếu gia, ngài thật là hư!
Dương Hạo Thiên sợ hết hồn, vội vàng buông tay ra. Tiểu Tuyết chính là nha hoàn thân cận của mẫu thân, nếu như nàng đi kể tội mình thì hỏng rồi. Huống hồ lấy khinh công của mẫu thân, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Bởi vậy mặc dù rất lưu luyến xúc cảm tuyệt diệu kia, hắn cũng không dám tiếp tục sờ thêm.
Có thể là thật sự đã quá say, sau khi Dương Hạo Thiên buông tay, Tiểu Tuyết cũng không có tiếng động, yên lặng nằm nhoài trong ngực hắn như trước , để hắn ôm chậm rãi đi về phía trước.
Đi không tới vài bước, Dương Hạo Thiên liền nhìn thấy một đạo thân ảnh uyển chuyển đang nhanh chóng tiến gần tới bên này, chính là mẫu thân của hắn Mạnh Tuyết Phi. Điều này làm cho hắn không khỏi thầm kêu một tiếng "nguy hiểm thật!" .
Đi tới gần, Mạnh Tuyết Phi đón lấy Tiểu Tuyết từ trong tay Dương Hạo Thiên, đem nàng ôm lên giống như ôm Dương Bối Nhi vừa nãy. Dương Hạo Thiên cũng không có tranh với mẫu thân. Bởi vì phải ôm Tiểu Tuyết trọng lượng rất nhẹ đối với hắn mặc dù cũng không phải vấn đề gì, thế nhưng muốn ôm nàng đi hết quãng đường gần một ngàn mét này lại là vô cùng vất vả. Mà đây đối với Mạnh Tuyết Phi, lại nhẹ nhõm giống như nàng tay không bước đi.
Dọc theo đường đi, Dương Hạo Thiên mấy lần muốn nói lại thôi. Hắn rất muốn hỏi mẫu thân một số chuyện, mở ra một đoàn mê vụ trong lòng mình, nhưng mà bởi vì có Tiểu Tuyết ở đây, lại không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Trở lại tiểu viện, Mạnh Tuyết Phi đầu tiên là đưa Tiểu Tuyết vào phòng của nàng, sau đó lại cùng Dương Hạo Thiên đi tới phòng của hắn, ôn nhu nở nụ cười với nhi tử:
- Thiên nhi, có phải là có lời gì muốn nói với mẫu thân hay không?
Dương Hạo Thiên gật đầu, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Mẫu thân, có thể nói cho ta, năm đó vì sao người lại gả cho phụ thân hay không?
Mạnh Tuyết Phi không nghĩ tới việc nhi tử muốn hỏi mình vậy mà lại là vấn đề này, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Ngươi đứa nhỏ này, làm sao lại muốn hỏi cái này? Nói cho mẫu thân, có phải là đã có nữ hài mình thích?
- Đương nhiên không có!
Dương Hạo Thiên vội vàng giải thích, về phần tại sao phải vội vã chứng tỏ với mẫu thân mình không có nữ nhân trong lòng, liền chính hắn cũng không thể nói rõ. Vì để tránh cho mẫu thân tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, hắn lại gấp gáp hỏi tiếp:
- Mẫu thân, người còn chưa nói cho ta biết, năm đó có nhiều người theo đuổi người như vậy, người vì sao lại chủ động chọn phụ thân?
- Còn có thể bởi lý do gì khác, đương nhiên là vì mẫu thân yêu phụ thân ngươi.
Mạnh Tuyết Phi vẫn ôn nhu cười nói:
- Được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, Bối Nhi vừa rồi còn đang nôn, ta phải qua xem nàng.