Chương 22: Phiên ngoại 2

Nếu một cặp vợ chồng có thể sống cùng nhau trong suốt mười một, mười hai năm thì có thể gọi cặp vợ chồng đó là lão phu thê.

Mà người ta nói, mọi cặp lão phu thê trên đời này sẽ có lúc mật ngọt vui vẻ, cũng như những lúc trở mặt cãi nhau, hận đến nỗi muốn đá một phát vào mông người kia.

Người ta cũng từng nói, tình yêu giữa người với người rất ngắn ngủi, năm đầu tiên sau kết hôn chính là thời điểm ngọt ngào nhất, sau ba năm sống chung với nhau sẽ bắt đầu sinh ra chán ghét, tới năm thứ bảy thường được gọi là thất niên chi dương (*) , rồi đến khi được mười năm mà không có cái gọi là chia tay, thì cả hai đã giống như người nhà, sống chung trở thành thói quen, cảm giác luyến ái đã sớm theo cuộc sống bình thường mà biến mất.

Nhưng mà ... đồng chí Triệu Hiểu Vĩ của chúng ta hòa toàn không ủng hộ cái quan điểm này. Hiện nay hắn đã 32 tuổi, hào hoa phong nhã, thành đạt có được X gia sản, dám ưỡn ngực hùng hồn tuyên bố với toàn thế giới: lão tử ta vẫn đang luyến ái. Đối tượng là ai? Đương nhiên là lão bà nhà ta.

A, nói chuyện mười năm sau không thể không nói đến đố tật của Hiểu Vĩ a | Ngươi cũng không xem ta là ai, lão tử ta đây chính là Triệu Hiểu Vĩ! Trừ bỏ lão bà nhà ta và tiền mặt, những cái khác không đáng để vào mắt!

Uy! Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi tuy rằng thích tiền mặt, nhưng nếu bắt mỗi ngày mỗi giờ đều phải nhìn mặt nó, chắc chắn ngươi cũng có lúc cảm thấy phiền? Ta thích lão bà nhà ta cũng giống như tiền mặt vậy. Ân... Không đúng, so với tiền mặt còn thích hơn nữa! Ta có thể ba ngày không nhìn tiền, nhưng không thể nửa ngày không có lão bà bên cạnh!

Chính là ... Ô ô ô, lão bà nhà ta đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, thiện lương nhất, nấu ăn ngon nhất, hôn sướng nhất, hắn lại... hắn lại thích nhất chính là... là trốn lão tử! Ta khóc! Hơn nữa thời gian trốn càng ngày càng dài, thủ pháp càng ngày càng chuyên nghiệp ... Ô ô... bởi vậy lão tử ghét nhất là tiểu thuyết trinh thám a......

Nam nhân đáng thương mắc bệnh tự kỷ kia đã tìm lão bà của hắn suốt một tuần, sút cân hết ba ký thịt, da thì xuất hiện thêm một tầng nếp nhăn, đầu thì rụng khoảng bảy tám cọng tóc, đang khóc ra nước mắt. Tuy lượng nước mắt đó không đủ để làm ngập toàn bộ New York nhưng để cho một toà Lầu Năm Góc chìm trong bể nước là không thành vấn đề.

Thật vất vả thông qua một công ty thám tử tư nhân tại Washington biết được tin tức, chụp được tấm hình Hác Hảo bên thác Niagara ở Washington. Lúc này, Hiểu Vĩ hưng phấn liền dùng phi cơ tư nhân bay đến.

Sau đó, mọi người thấy được một màn mà suốt đời này khó có thể quên!

Lúc này, cấp dưới của hắn đang ngồi cùng trong phi cơ, cũng thông qua sự thật chứng minh: đại lão bản Triệu Hiểu Vĩ của bọn họ chính là thùng dấm chua thiên hạ đệ nhất! Úc! Trời ạ! Ngay tức khắc, Triệu tổng tùy tiện cầm lấy vật bên người lên há mồm cắn, thật đáng sợ, cắn đến nỗi dây đeo an toàn đứt luôn!

Sau đó hắn không đợi cho phi cơ hoàn toàn hạ cánh, khi phi cơ còn cách mặt đất khoảng chừng năm trăm thước, hắn liền nhảy dù xuống đất. May mắn phía dưới chính là một hồ nước khá sâu... A men! Ông trời phù hộ cho ngài, Triệu tổng!

Hác Hảo tựa vào lòng ngực ái nhân, cùng nhau đón nhận sinh nhật ba mươi chín tuổi!

Nhìn thấy trên bánh sinh nhật cắm chi chít ba mươi chín cây nến, Hác Hảo nở nụ cười.

Lấy tay lay lay kẻ phía sau đang làm ghế dựa cho mình ngồi lên, nói: "Đều là nến, đã bảo anh không cần cắm nhiều nến như vậy... em sao có thể thổi một hơi tắt hết được."

"Hắc hắc! Anh mong chờ thời điểm bánh kem của em cắm đủ một trăm cây nến. Đến lúc đó, mới là không thổi hết." Nhún nhún vai, nam nhân ba mươi hai tuổi hừng hực như hổ lang Triệu Hiểu Vĩ, nói xong liền vói tay vào trong áo sơmi của lão bà.

"Uy, anh làm cái gì!" Hác Hảo đè lại bàn tay đang lộn xộn kia.

"Sờ em a!"

"Anh chớ quên ... hiện giờ đang mừng sinh nhật em nha."

"Đương nhiên không quên! Làm sao mà có thể quên được!" - Lão tử ta cho bọn họ lui hết, một mình cùng ngươi mừng sinh nhật ba mươi chín tuổi chính vì lý do này... Hắc hắc ...!!!

"Thật sao?" Hác Hảo quay đầu về phía sau, vẻ mặt hoài nghi.

"Lão bà ... Em cứ vậy nhìn anh, rất dễ nhóm lửa trên thân anh nha! Em đừng quên, anh tốn bảy ngày mới tìm ra em, cộng thêm hai ngày mới đem em về tới, tổng cộng là chín ngày, để cho ... Hừ hừ hừ" Xem ra nam nhân đã bất mãn lắm.

"Anh! Lúc đó không phải anh đã đáp ứng em là hai ngày một ... lần, hử?"

"Anh sẽ tuân thủ lời hứa! Cho nên tối hôm nay chúng ta bắt đầu tiến hành. Chín ngày chia hai là bốn rưỡi, làm tròn là tổng cộng năm lần! Anh đâu có tính ăn gian đâu!"

"Năm lần? Muốn lấy mạng người sao?" Hác Hảo vừa nghe xong liền giãy dụa muốn đứng lên, lập tức bị nam nhân đè lại.

Cười gian, Hiểu Vĩ chậm rãi bày ra bẫy rập: "Đêm nay không làm toàn bộ cũng được, còn lại có thể để mai tính, bất quá ... nếu cho mượn nợ, thì ắt phải tính lợi tức. Xét thấy em là khách hàng thân thiết, cho nên tiền lời chỉ tính năm phần thôi."

"Công thức tính rất đơn giản, tỷ như nói đêm nay em cho anh làm một lần, còn lại bốn lần để lưu lại về sau, một ngày lợi tức năm phần, bốn lần em thiếu xem như lợi tức là hai lần. Lợi tức hai lần cộng với bốn lần em thiếu ban đầu, tổng cộng là sáu lần, đợi lần sau em không trả đủ anh sáu lần nữa, thì tính ra em thiếu anh chín lần!"

"Với công thức này, hai ngày sau sẽ là mười bốn bần, bốn ngày sau là hai mươi mốt lần ... hắc hắc hắc! Hơi nhiều nga! Lão bà, đêm nay chúng ta làm ít một chút cũng được, để dành sau này từ từ mà tính cũng tốt......"

Ngươi xem, ta có nói dối đâu, nói hai ngày làm một lần thì đúng hai ngày một lần, bất quá mượn nợ là mượn nợ, phải chia ra tính! Dù là huynh đệ ruột thịt thì cũng phải tính toán rõ ràng minh bạch, huống chi là vợ chồng!

"Anh!" Một bàn tay gõ lên đỉnh đầu nam nhân đang hứng chí tính toán, "Cho đến bây giờ, không ngờ ... Em, em vì cái gì lại ...... trong đầu anh chỉ có chuyện này thôi hả? Đồ tiểu sắc lang chết tiệt!" Hác Hảo tức giận nói.

Nam nhân ủy khuất xoa xoa đầu, "Anh có nghĩ tới a, anh mỗi lần đều nghĩ làm thế nào để em ở trên giường hài lòng, vì thế anh đặc biệt tìm đọc sách báo, học tập gia tăng kỹ năng. Hơn nữa anh mỗi ngày đều cố gắng cùng em luyện tập nữa."

"Chính là em không chịu hợp tác, người ta muốn tiến bộ cũng khó!" - Ngươi xem Trương Lang sống vui sướng thế nào. Ô ô, hảo hâm mộ Trương Lang a! - Hắn không biết, giữa hai người họ thì Trương Lang là bị đặt phía dưới, nếu không hắn cũng sẽ không có hâm mộ như vậy!

Không còn lời gì để nói, Hác Hảo giận dỗi ngậm miệng im lặng, nhắm mắt không thèm để ý đến hắn.

Ngây ngốc nhìn ái nhân trong lòng, khuôn mặt thành thục điềm đạm, Hiểu Vĩ đột nhiên phát hiện, Hác Hảo dường như từ hồi ba mươi tuổi tới nay không hề thay đổi, hơn nữa theo tuổi tác càng lớn thì càng phát ra nhiều mị lực, nhất là thời điểm hắn cười rộ lên, khóe mắt hơi hiện ra vài nếp nhăn, cảm giác toàn thân hắn trở nên nhu hòa, dễ dàng thân cận.

Một tay Hiểu Vĩ vói vào trong quần áo của Hác Hảo, âu yếm thắt lưng gầy mà rắn rỏi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má, chậm rãi chơi đùa trên người vợ yêu.

Hác Hảo bị cởi nút áo nên cảm thấy lạnh lẽo, bất chợt có cái gì ngọt ngào quệt lên môi hắn, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm. - A, là bơ. - Mở to mắt, trùng hợp phát hiện nam nhân đang dùng ngón tay quệt bánh kem lên miệng.

"Uy, Hiểu Vĩ!"

"Suỵt ... Há miệng, anh uy em!"

"Không cần!"

"Không được. Nếu em không nghe lời, anh sẽ uy chỗ khác của em..."

"Anh, anh, anh câm miệng! Cái đồ sắc lang! Biến thái!"

"Em cứ mắng tiếp đi, anh sẽ cho em biết thế nào là chân chính biến thái. Anh không có nói giỡn đâu, là nói thật đó nga! A Hảo, lão bà, em trốn nhà đi anh cũng không tức giận, bởi vì sớm hay muộn gì anh cũng sẽ tìm được em, nhưng điều khiến anh tức nhất chính là lúc anh tìm được em, em lại cả gan dẫn bạn theo đi du lịch!"

"Tên nam nhân kia thoạt nhìn rất có dáng vẻ trí thức, là dạng em thích sao?" Ngón tay nhét vào trong miệng Hác Hảo, vẽ loạn bên trong khoang miệng.

Hèn chi khi ngươi tìm được ta, biểu tình hệt như muốn ăn thịt người, cố tình còn nhịn không đem ta quăng lên giường, thì ra ngươi ....

Hiểu Vĩ a Hiểu Vĩ, ngay đến loại dấm chua này mà ngươi cũng ăn nữa sao!!!

Thật là lười giải thích với hắn, đúng lúc tức hắn tìm lý do để dính vào mình, Hác Hảo quyết tâm tối nay sẽ không để cho Hiểu Vĩ đạt được nguyện vọng.

Dùng đầu lưỡi liều mạng muốn đem ngón tay đẩy ra, ngược lại lại bị một ngón tay nhét thêm vào kẹp lấy, hai ngón tay ở trong miệng hắn không ngừng đùa bỡn chiếc lưỡi mẫn cảm cùng hàm trên.

Hác Hảo tức giận, há miệng cắn!

Mặc kệ Hác Hảo cắn, Hiểu Vĩ cũng không kêu đau, không chịu lấy ra, tay này không động được thì bắt đầu động tay kia.

Bàn tay vói vào nội y của Hác Hảo bắt đầu đụng đến thứ nho nhỏ nổi lên, Hác Hảo lui ra khỏi ngực Hiểu Vĩ hòng tránh đi, Hiểu Vĩ lại kiên quyết đuổi theo, nhẹ nhàng gảy.

"Ngô .... Hổn .... Đản ...! Ô ... bỏ ....ra !!!"

"A Hảo... Lão bà, em là của anh có biết hay không, em không thích làm tình với anh có phải bởi vì em chán ghét anh, không thương anh mà đi thương tên nam nhân kia? Hắn là ai ? Anh lười không muốn đi điều tra hắn, anh muốn em phải tự mình nói cho anh biết, vì cái gì khi anh muốn dẫn em về, em lại cùng hắn ngồi bên thác nước, cùng hắn nói chuyện, cùng hắn ăn cơm..."

"A Hảo... Anh đã làm gì không tốt, nói cho anh biết đi! Đừng đối xử với anh như thế ... Những lúc em đối xử với anh như thế ... như thế ... chả khác nào ý nói em không cần anh nữa..." Mặt nạ tự tin trấn định cuối cùng cũng nứt vỡ, lộ ra vẻ mặt yếu đuối, bất lực trước giờ không thường hiện ra bên ngoài.

" ... Anh sẽ ăn em! Anh sẽ ăn em nga! ......" Hiểu Vĩ không ngừng ở bên tai Hác Hảo nỉ non.

Không biết là nên đá hắn một cước hay là cắn hắn một ngụm mới tốt, Hác Hảo lúc này quả thật không biết nên làm thế nào với đại nam nhân (hay đại nam hài?) này.

"A Hảo, sao em không để ý đến anh vậy? Em giận hả? Em nói chuyện với anh đi, mắng anh cũng được! A Hảo ~~~~!"

Muốn ta nói chuyện với ngươi? Ít nhất ngươi phải lấy ngón tay của ngươi ra chứ, ngươi cứ cắm ở trong miệng ta như thế bảo sao ta nói được?

Hác Hảo tức giận chỉ chỉ ngón tay đang ở trong miệng mình!

Cuối cùng, Hiểu Vĩ cũng hiểu được. Nam nhân lấy ngón tay đang lưu luyến không muốn rời khoang miệng ấm áp kia ra, quệt một miếng bơ vào miệng mình: "Hắc hắc, hương vị của Hác Hảo."

"Đừng miết(xoa nắn)! Nếu miết nữa, ngày mai em sẽ ... sẽ không mặc đồ trong được..." Cố gắng ngăn cản bàn tay đang sờ soạn trong nội y của mình, Hác Hảo không muốn Hiểu Vĩ phát hiện bản thân bị sờ vào nơi đó sẽ ... có phản ứng.

Thấy lão bà tuy rằng tức giận nhưng không có ý rời khỏi cái ôm của hắn, nam nhân vui vẻ nở nụ cười, lại tiếp tục giang hai tay ra sức xoa nắn.

"Ngày mai em không mặc quần áo gì cũng tốt, ngày mai hai chúng ta cùng nhau ở nhà không cần đi làm, ai cũng không được phép mặc quần áo, a Hảo ..."

Đột nhiên, hai con mắt mê đắm nheo lại, trở nên nguy hiểm: "Hừ hừ, lão bà, em còn chưa giải thích rõ ràng cho anh, tên nam nhân kia rốt cuộc là ai? Em và hắn quen biết nhau ra sao?"

Còn nhớ hử? Này... tiểu sắc lang chết tiệt! Ngươi cho rằng ta không biết chẳng qua ngươi chỉ đang lấy cớ để ... dễ khi dễ ta sao? Ngươi rõ ràng biết ta cùng vị tiên sinh kia không có quan hệ gì, ngươi căn bản là cố ý mà! Cái đồ ... tiểu bình dấm chua!

"Để cho em thổi nến, để em cầu nguyện một chuyện, xong rồi em sẽ nói cho anh biết ... Tất cả những điều anh muốn biết. Được không?"

Mấy cây nến trên bánh đã cháy ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, tàn nến đủ màu sắc rơi đầy trên bánh, xem ra đã muốn không thể ăn được.

"Em phải cầu nguyện cái gì để đời này ở bên cạnh anh, kiếp sau cũng ở bên anh, kiếp sau nữa cũng là anh..."

Trừng mắt liếc hắn một cái để cho Hiểu Vĩ ngậm miệng lại.

Nam nhân nghĩ muốn sớm biết đáp án nên chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay ra, để Hác Hảo ngồi dậy.

Nhắm mắt lại, yên lặng lẩm nhẩm nguyện vọng không thể thực hiện được luôn lặp đi lặp lại, mở mắt, hít sâu một hơi, "Phù!" thổi mạnh ra. Mắt thấy không thể một hơi thổi tắt hết toàn bộ nến, trong tâm Hác Hảo sinh ra thất vọng, một trận "nhân phong" cũng đồng thời thổi qua, ngay khi hắn ngừng lại thì đối phương cũng ngừng lại, ngọn nến đã tắt toàn bộ.

Trong bóng đêm, còn âm hưởng của một chút ánh trăng bên ngoài, Hác Hảo sờ soạng từ từ ngã vào trong lòng ngực của Hiểu Vĩ, ôm lấy hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, chậm rãi nói ra nguyện vọng của mình...

"... Anh ấy thoạt nhìn rất giống anh trai của em, cho nên rất muốn tâm sự với anh ấy. Anh ấy lại học chuyên ngành toán học, còn là giáo sư trong một trường đại học lớn... Thoạt nhìn xung quanh anh ấy luôn bao phủ không khí của một người đọc sách, đứng bên cạnh có thể cảm thấy được thư khí, giống như thư khí của anh hai ..."

Trong bóng đêm, Hiểu Vĩ vừa nghe vừa một lần nữa cố gắng hoàn thành "công tác".

Từ đầu giường đến cuối giường, Hiểu Vĩ thực hành lời nói trước kia, cả một buổi tối đều ở trên giường lăn qua lăn lại, đến lúc sau, hai người đã không thể phân biệt đâu là đầu giường đâu là cuối giường......

Một ngày nọ, Hác Hảo đang trong nhà bếp nấu cơm, cảm thấy có người nhìn mình, khẽ cười cười, biết là người nào đó đã về, quay đầu, đang muốn nói với hắn là đừng có tiến vào phá rối.

"A, Hiểu Vĩ, anh! Thị lực của anh giảm xuống sao?"

"Không có, a Hảo, em xem anh đeo mắt kính lên có phải trông rất có phong độ học thức? Thế nào? Thấy anh có mê không?" Trên mặt là biểu tình chờ mong.

Cắn môi dưới, liều mạng nhịn cười, Hác Hảo nói: "Mê! Đương nhiên là mê! Mê chết yêm! Sao vậy Hiểu Vĩ, đừng nói là anh không muốn làm tình nhân của em nữa, mà muốn làm anh hai của em nha?"

"Ách ..." Mắt kính rớt xuống mũi.

Hết phiên ngoại 2