Chương 1: Chương 1

Hác Hảo mang theo túi đựng rác ra khỏi cửa, đi xuống lầu để bỏ. Hắn cẩn thận ngó trước ngó sau bởi cầu thang chất đầy hỗn tạp vật một cách bừa bãi khiến hắn rất khó khăn để bước xuống lầu. Ai da, hôm qua vừa mới mua một cái đèn cho sáng lại không biết kẻ nào lấy mất, biết thế thì đã mang theo một cái đèn pin rồi. Vất vả xuống được lầu hai thì bên dưới này có đèn.

"Ai, này cậu đi xuống vứt rác phải không? Chờ một chút nha ..." Một bà thím ở lầu hai mặt trang điểm vô cùng đậm, hiển nhiên là biết chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy Hác Hảo xuống lầu, vội vàng chạy vào trong phòng, một lát sau khệ nệ bưng ra hai cái túi nilong màu đen cười nói với Hác Hảo: "Tôi đang tính xuống nhà bà Vương đánh mấy ván mạt chược. Cái này ... ha ha ... cậu có thể tiện đường mang xuống vứt dùm tôi được không? Cám ơn cậu trước nha."

Hác Hảo gật đầu, nhanh tay nhận hai túi rác, mở miệng cười với bà thím rồi tiếp tục đi xuống lầu. Được một quãng thì nghe tiếng vọng ra từ nhà bà Vương: " ... Ôi chao, mới rồi may mắn gặp được a Hảo đi vứt rác nên thuận tiện nhờ cậu ấy mang vứt giùm bao rác nhà tôi luôn. A Hảo thật sự rất được việc."

"Ai nha, cái bà này sao không kêu tôi một tiếng. Giờ này trời lạnh muốn chết, chẳng ai muốn đi ra ngoài. Nếu bà kêu tôi một tiếng có phải là tôi cũng nhờ được a Hảo giúp tôi một tay không?" Giọng bà Vương trả lời.

Hôm nay quả thật trời rất lạnh. Hác Hảo đi ra ngoài, trời lạnh đến mức thở cũng ra khói. Nhớ lần trước cha mẹ hắn có điện tín nói máy sưởi ở nhà bị hư rồi, muốn mua một cái mới. Xem ra tháng này hắn phải cố gắng gom góp một ít tiền gửi về thôi.

Nhìn lên trời bầu trời đầy sao, hình như thời tiết càng rét lạnh thì bầu trời càng có nhiều sao, nó phát sáng rực rỡ. Cúi đầu nhìn bốn bao rác đang cầm trong tay, hắn hướng chỗ đổ rác công cộng đi tới.

Từ giữa đống rác lòi ra đôi chân thon dài giống như của mấy người nhậu xỉn nằm ngủ ở đây, Hác Hảo tránh ánh mắt, đem bốn túi rác đi vứt. Đang định rời đi, chợt nghe tên ma men nằm bên đó phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Không nên để ý đến hắn! Hác Hảo tự nói với mình, quay đầu bỏ đi ... Nhưng thời tiết như vậy nếu để người đó nằm ở đây cả đêm không nghĩ cũng biết sẽ có kết quả ra sao. Ai ... quên đi, hay là nên cứu hắn? Hỏi số địa chỉ hay số điện thoại để người nhà hắn đến đón là được rồi, nghĩ thế nên Hác Hảo ngừng bước quay lại.

Hảo ngồi xổm xuống, lấy tay lay lay tên ma men đang nằm phía dưới.

Đây là cái gì? Chà xát một chút tự nhiên thấy ngón tay dính một chất lỏng nhầy nhầy, nhìn kĩ lại thấy nó có màu đỏ. Thân là đầu bếp, hắn không thể không đoán ra được đây là cái gì, chính là máu hơn nữa còn nóng bỏng , nhất định là máu tươi.

Trời ơi. Người này chảy máu. Hắn bị thương!

Làm sao bây giờ? Được rồi, gọi xe cứu thương, gọi cảnh sát ... này nói không chừng còn là án mạng nữa. Cố lấy hết dũng khí, Hác Hảo duỗi tay ra dò xét hơi thở - Còn sống! Thật tốt quá!

Đang tính chạy đến bồn điện thoại công cộng gọi xe cứu thương, vừa mới nhấc người chợt phát hiện góc áo bị kéo. Theo góc áo nhìn tiếp phát hiện là do tay của người đàn ông bị thương nắm lấy, hắn mở mắt nhìn Hác Hảo nói:

"Không ... được ... chạy ..." Sắc mặt hắn tái nhợt, cố nắm góc áo Hác Hảo thì thào.

"Tôi ... tôi chỉ muốn giúp anh gọi ... gọi cảnh sát ..." Hác Hảo cố gắng biểu đạt ngôn ngữ.

Áo thoáng chốc bị nắm chặt hơn "Không được ... gọi ... cảnh sát ... đừng ... gọi cảnh sát ... đừng ..."

Hắn tại sao lại không cho mình gọi cảnh sát? Hắn sợ gặp phiền toái sao? Ai ... mình nên làm gì bây giờ? Cứ bỏ mặc hắn như vậy sao? Hắn có chết rét không? Thời tiết lạnh như vậy, cho dù hắn không chết vì mất máu quá nhiều cũng sẽ đông chết thôi. Không thể gọi xe cứu thương, thể nào cũng động đến cảnh sát, Hác Hảo buồn bã nghĩ.

"Nước ..." Lực kéo áo của người đàn ông càng lúc càng nhẹ rồi dần mất đi, tay trượt xuống một lần nữa lâm vào hôn mê bất tỉnh, miệng thì thào "nước".

Đi gọi cảnh sát? Gọi xe cứu thương? Như vậy là cách tốt nhất, Hác Hảo tự thuyết phục bản thân.

Nhưng mà hắn nói không nên gọi cảnh sát ...

Một trận gió lạnh thổi qua, Hác Hảo rùng mình một cái. Nhìn lên sao trời, lần nữa ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, một tay kéo tay hắn vòng qua vai mình, dùng hết khí lực toàn thân nửa ôm nửa kéo người bị thương từng bước từng bước hướng lên phòng hắn.

Hác Hảo chưa bao giờ cảm thấy hận cái cầu thang vừa tối vừa hẹp lại vừa bừa bộn này như hôm nay. Vất vả đưa người đàn ông leo lên cầu thang cuối cùng cũng đến được phòng 404 , phòng của Hác Hảo. May là trên đường đi không gặp người nào, Hác Hảo lau mồ hôi, mở cửa phòng rồi kéo người đàn ông vào nhà. Lúc này người đàn ông đã hoàn toàn hôn mê.

Trong phòng tắm, Hác Hảo mở nước nóng, nhẹ nhàng cởi quần áo dính đầy máu của người bị thương cẩn thận bỏ đi sau đó hắn dùng nước nóng cẩn thận rửa vết thương trên người, nước nóng xuất hiện những vệt máu đỏ rồi dùng khăn lông lau thật sạch vết thương. Nhìn vết thương giống bị dao đâm, nhất định là rất đau, Hác Hảo lắc đầu. Hác Hảo tiếp tục dùng tay ma sát cơ thể người bị thương, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu tăng lên mới ngừng ma sát. Cẩn thận lau vết máu khô trên người bị thương, rồi lại dùng khăn sạch lau lại lần nữa, cuối cùng mới đưa người bị thương ra khỏi phòng tắm, lau khô thân thể, đưa hắn nằm lên giường mình.

Hác Hảo tìm hòm thuốc, nhanh chóng đem chăn bông bọc người bị thương lại, chỉ để lộ bộ ngực của hắn.

Xin lỗi, trong nhà trừ chăn bông không còn cái gì khả dĩ làm ấm được, Hác Hảo yên lặng nói. Tiền lương một tháng vừa phải chi tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện, trừ tiền sinh hoạt còn lại một ít tiền hắn cũng phải gửi về cho cha mẹ nên thật sự là hắn không còn dư đồng nào, không thể mua được mấy cái xa xỉ khác.

Mở hòm thuốc, đây là phần thưởng cho công việc năm ngoái nhân dịp mừng năm mới. Hòm thuốc là thứ mà không ai hoan nghênh hết, hình như là do vợ của ông chủ bán thứ này, nên ông ấy mới đem đến xem như phần thưởng cuối năm. Cuối cùng đẩy qua đẩy lại, lại đẩy đến Hác Hảo. Hác Hảo đã cất nó rất lâu không dùng, không ngờ lúc này lại cần đến. Hác Hảo cười cười, bắt đầu đọc phần hướng dẫn sử dụng.

--------

Triệu Hiểu Vĩ mở mắt, phát hiện khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, bắt đầu cảnh giác. Sau khi xem kĩ trước sau, toàn cảnh căn phòng hắn mới dần buông lỏng cơ thể.

Gian phòng này được sắp xếp rất ngăn nắp, đồ vật cũng ít , nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy ấm lòng. Có lẽ do phòng chứa khá ít đồ đạc nên dù diện tích nhỏ cũng không cảm thấy tù túng.

Chợt trên ngực truyền đến từng đợt đau nhức, Triệu Hiểu Vĩ nhìn xuống thấy ngực mình đã được băng bó cẩn thận, hơn nữa kĩ thuật băng vết thương rất khá, không có chỗ nào bị tuột hết.

Mơ hồ nhớ lại chuyện bị đâm đêm qua. Cái tên vương bát đản hèn hạ, lão tử tuyệt đối sẽ không buông tha hắn dễ dàng, Triệu Hiểu Vĩ nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt hiện lên hơn mười tám loại hình pháp làm cho người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Hắn tiếp tục nghĩ ... sau đó mình nhảy khỏi xe chạy trốn, sau đó ... um ... đúng rồi, hình như là bị té xỉu, mà té xỉu ở nơi nào nhỉ? - Triệu Hiểu Vĩ nghĩ không ra. Được rồi, hình như lúc hôn mê có người đến gần hắn, chắc là người kia đã đem mình về đây. Hắn lại tiếp tục nhìn quanh. Aii..! Thật đúng là keo kiệt, phòng lạnh thế này sao sống nổi.

"Cậu ...."

Triệu Hiểu Vĩ chuyển ánh mắt đến người vừa đẩy cửa bước vào, trong tay hắn đang cầm một cái nồi nhỏ. Hắn chỉ mở miệng nói một chữ "Cậu" rồi chỉ ngơ ngác đứng nhìn Triệu Hiểu Vĩ.

A, là một người đàn ông, lại là một ông già. Trong mắt Triệu Hiểu Vĩ cứ người nào là đàn ông mà hơn hai mươi lăm tuổi thì đối với hắn đều là lão già hết. Tư sắc bình thường, dung mạo không được đẹp, vóc người cũng khá cao nhưng mà quá gầy. Kiểu tóc ... uhm ... căn bản là chả có kiểu tóc nào. Trời ơi, cái lão già này lại để cái kiểu đầu của nhà binh a? Hắn là người thế kỷ nào không biết? Triệu Hiểu Vĩ hoài nghi, mặt xấu còn chưa tính nhưng cái loại quần áo này là cái gì? Không hiểu tên này kiếm ở đâu ba cái loại quần áo tệ hại này, còn nữa hắn mang cái loại giày gì trên chân thế kia?

Triệu Hiểu Vĩ bắt đầu tức giận. Tại sao mình lại "bị" một lão già nhà quê cứu chứ? Ta, Triệu Hiểu Vĩ không cầu ngươi có dung mạo tuyệt sắc giai nhân, nhưng tốt xấu gì thì cũng phải biết cách ăn mặc một chút chứ, nếu không làm sao ta có thể lấy thân ra báo đáp đây .....

Thấy Triệu Hiểu Vĩ đột nhiên quay đầu không nhìn Hác Hảo nữa, Hác Hảo mới nhẹ thở ra một cái. Ánh mắt kia thật nghiêm khắc làm hắn nổi cả da gà.

Hác Hảo bưng cái nồi trên tay, dè dặt đi đến đầu giường, lấy một cái ghế sau đó đặt nồi và một cái muỗng lên. Mở miệng nói :

"Cậu ... ăn ..." Sau khi nói xong vội vàng ngậm miệng lại đợi đối phương phản ứng.

Phiêu phiêu mắt nhìn nồi cháo đặt trên ghế, Triệu Hiểu Vĩ tức giận quát: "Này, quần áo của tôi đâu? Điện thoại di động đâu? Còn có bóp tiền nữa? Anh đã để đâu rồi? Mang trả cho tôi ngay. Tôi muốn gọi người đến đón. Tiền ơn cứu mạng tôi sẽ trả đủ cho anh. Anh ngây ngốc cái gì? Còn không mang lại đây? Anh tính giếm luôn phải không?"

Hác Hảo sợ ngây người.

* * *

Sững sờ hai mươi giây sau, chợt thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Triệu Hiểu Vĩ , Hác Hảo mới tỉnh táo lại. Vội vàng chạy vào phòng tắm ôm tới cái giỏ quần áo, trình cho hắn xem - quần áo còn chưa ráo nước, xem ra là vừa giặt xong.

Triệu Hiểu Vĩ nhíu mày khó chịu : "Quần áo đã giặt sạch vậy còn điện thoại di động của tôi đâu?" Đang muốn lấy điện thoại gọi cho đàn em đến đón, cái loại phòng ốc lạnh chết người này, lão tử đây không muốn ở thêm chút nào.

Hác Hảo lắc đầu tỏ vẻ không biết, không có.

Trán Triệu Hiểu Vĩ nhăn thành hình chữ xuyên: "Sao lại không có? Tôi rõ ràng để nó ở trong túi áo chung với bóp tiền mà. Vậy chứ tiền của tôi đâu?"

Hác Hảo lại lắc đầu. Hắn thật sự không biết điện thoại di động của Triệu Hiểu Vĩ ở đâu. Lúc cứu Triệu Hiểu Vĩ về, hắn cũng không lưu ý xem dưới đất có rớt cái gì không. Cả lúc đem quần áo đi giặt cũng không thấy có gì, bóp tiền hay điện thoại di động đều không thấy.

Này này , anh hai nhà quê, đừng nói là muốn nuốt riêng mấy thứ đó chứ? Triệu Hiểu Vĩ thầm nghĩ. Hắn nói: "Này, đồng chí. Tiền của tôi anh muốn lấy bao nhiêu cũng được nhưng mà điện thoại di động của tôi, phiền anh trả lại có được không? Nếu anh thấy tiền mặt đó không đủ , tôi có thể gọi điện thoại cho người của tôi đến đưa anh. Dù sao anh cũng đã cứu tôi một cái mạng a."

Thật sự không có. Hác Hảo bối rối, nhưng hắn càng bối rối thì càng không nói được lời nào. Hác Hảo chỉ có thể lắp bắp: "Tôi ... tôi ..."

Nghe Hác Hảo cứ "tôi .. tôi ..." khiến Triệu Hiểu Vĩ nhức đầu. "Không cần giải thích. Anh đem tôi về nhà lại không báo cho cảnh sát, cũng không đem tôi tống vô bệnh viện. Không phải là anh có ý đồ khác sao? Nhìn bộ dáng anh cũng không giàu có gì ..." Chán, đúng là gặp quỷ rồi. Thời buổi này còn có người dùng tay giặt quần áo, tên này nghèo đến mức đến máy giặt cũng không mua nổi sao?

Là anh lôi kéo áo tôi, nói không được gọi cảnh sát mà. Tôi thấy quần áo anh dính đầy máu mới giúp anh giặt sạch nó. Tôi cũng không thấy điện thoại di động hay bóp tiền gì hết. Hác Hảo bắt đầu cảm giác hay là bản thân đã cứu lầm người rồi.

Nhìn đồng hồ, nhanh như vậy đã đến giờ? Giặt quần áo xong, Hác Hảo đi ra ngoài, làm chút cháo đem về. Chính mình bữa sáng cũng chưa kịp ăn lại đến giờ đi làm, cố gắng nuốt nước miếng, Hác Hảo khó khăn nói: "Tôi ... đến giờ ... đi ... đi làm. Chiều ... chiều sẽ ... về ..." Chờ sau khi về sẽ giải thích cho anh biết chuyện điện thoại và tiền sau.

Nói xong, Hác Hảo bưng giỏ quần áo chạy ra ngoài ban công phơi.

Triệu Hiểu Vĩ nhìn Hác Hảo từ ban công vô, đặt lên ghế một ấm trà cùng chén trà, sau đó lại xoay người rời đi. Lát sau nghe tiếng mở cửa rồi đóng cửa không khỏi ngạc nhiên. Này!!! Lão tiểu tử khốn nạn cứ như vậy mà chạy a? Không nói rõ mà trốn luôn sao? Đem người bệnh nặng như ta tùy tiện nhét vào căn phòng lạnh lẽo này? Này ... này ... tên hỗn đãn này!!! Triệu Hiểu Vĩ phẫn nộ.

Tức giận hồi lâu, Triệu Hiểu Vĩ quyết định tự lực cánh sinh . Thử ngồi dậy, hình như không có vấn đề lớn. Xem ra một đao nhìn như vậy cũng không sâu lắm, chắc là do chạy trốn nên mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê bất tỉnh, hơn nữa hôm qua trời lại lạnh mà. Quay đầu nhìn một chút, nhớ là lúc nãy thóang có thấy cái điện thoại đâu đây. Ô, hoàn hảo. Ít nhất lão tiểu tử này cũng biết xài một thiết bị hiện đại cơ đấy, cứ tưởng hắn phải dùng bồ câu đưa thư để liên lạc.

Rời chăn bông gian nan đi xuống giường, Triệu Hiểu Vĩ tiếp tục nguyền rủa lần thứ một trăm lẻ tám cái thằng chết tiệt dám cả gan đâm hắn một đau. Lần này trở về nhất định phải bắt được hắn, cho hắn ba mươi sáu, ba mươi bảy đau, cắt mũi hắn, móc hai mắt hắn, lột da hắn, đánh cho gãy từng cái xương hắn... Triệu Hiểu Vĩ vừa lết đến cái điện thoại miệng vừa rủa , đầu lại tưởng tượng đến cảnh tên đâm hắn máu me đầy mình mà sung sướng, sau đó hắn cầm điện thoại lên.

"Này cái gì này. Là tao. Lão tử nhà mày đó. Tiểu Vương đâu, kêu hắn đến đón tao."

"Hả? Ừ, đến liền đi." Triệu Hiểu Vĩ tự tiện mở tủ của Hác Hảo tìm kiếm giấy tờ hay chứng từ gì khả dĩ có địa chỉ chỗ này. "Nhớ kỹ mang theo quần áo, cả trong lẫn ngoài đầy đủ đó. Hỏi cái gì mà hỏi, tiểu tử nhà ngươi muốn chết hả. A, thuận tiện kêu bác sĩ đến nhà chờ sẵn. Nhanh lên một chút !"

Lăn qua lăn lại trên giường một lát, Triệu Hiểu Vĩ bắt đầu khát nước, bụng lại đói. Hắn lại ngồi dậy, phiêu phiêu liếc mắt đến nồi cháo nóng đang đặt trên ghế cạnh giường, miễn cưỡng rót chén trà, ực ực hai chén. Nước uống rồi nhưng bụng chưa có gì lại bắt đầu biểu tình. Chạm chạm cái nồi thấy nó bắt đầu lạnh, Triệu Hiểu Vĩ khó chịu cầm muỗng múc một cái đưa vào miệng, hy vọng không đến nỗi độc chết nhân tài a ~

Ăn một muỗng lại một muỗng, từ từ nuốt xuống bụng. Vội vàng múc muỗng thứ ba, tiếp theo muỗng thứ tư, muỗng thứ năm... Một lát sau, Triệu Hiểu Vĩ dứt khoát bưng cả cái nồi lên, thổi thổi vài cái lại húp lấy húp để.

"Mụ nội nó! Cháo sao mà ngon quá vậy?" Chẳng bao lâu đã thấy đáy nồi, Triệu Hiểu Vĩ không bỏ cuộc dùng muỗng vét sạch sẽ nồi cháo. Miệng ngậm cái muỗng, hắn nghĩ chắc trong bếp vẫn còn dư chút cháo?

Không cách nào chống lại lực hấp dẫn, hắn bọc chăn quanh người, gian nan bước xuống bếp.

Ha ha! Thật sự còn! Đây là phần điểm tâm mà Hác Hảo chưa kịp ăn.

Lấy cái muỗng trong miệng ra, Triệu Hiểu Vĩ khoái chí ôm nồi ngồi ăn.

Sau khi ăn xong thiếu gia nhà ta vẫn cảm thấy chưa no, bất tri bất giác làm ra chuyện mà cả cuộc đời hắn chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm: liếm nồi.

----------

Không biết bệnh nhân vừa tỉnh dậy đang ở trong nhà hắn chảy nước miếng nhìn cái tủ lạnh, Hác Hảo cố hết sức đạp xe đến chỗ làm.

Bây giờ là 8:45 sáng, đối với công nhân viên bình thường mà nói là đúng thời gian đi làm nhưng đối với những người làm đầu bếp mà nói thì giờ này là quá sớm, ngoại trừ đầu bếp Hác Hảo ra.

Hác Hảo đáng ra lúc này phải ở trong bếp sửa soạn, dọn dẹp chuẩn bị đợi những người khác đến.

* * *

Vào quán, đầu tiên là lấy tất cả nguyên vật liệu ra, sau đó sắp xếp lại đống rau củ, rửa sạch lượng rau củ sẽ dùng trong ngày. Tiếp tục mở tủ lạnh lấy thịt cá ra để rã đông rồi đốt cho than hồng lên, một bên vo gạo nấu cơm, ... Đợi mọi thứ đã chuẩn bị xong khoảng bảy tám phần, hắn lại chạy xuống kho hàng mang bia và đồ uống ra, để vào ngăn ướp lạnh.

Hác Hảo làm ở đây cũng được sáu năm rồi. Theo lý, hắn phải lên đến chức đầu bếp, không cần làm mấy loại việc cơ bản này mới đúng. Nhưng là bởi vì hắn ít nói, tính tình lại không biết hơn thua, cũng không giỏi biểu đạt ngôn ngữ nên bao nhiêu chuyện người khác không thích làm đều đổ lên đầu hắn, chuẩn bị nguyên liệu lúc sáng sớm cũng là một trong số đó. Buổi tối quán đóng cửa lúc 11 giờ nên không ai thích sáng dậy sớm vào quán làm mấy việc mệt nhọc này, hơn nữa chủ quán cũng không muốn tốn thêm chi phí nên không thuê người chia ca. Cuối cùng Hác Hảo trở thành người đến làm việc sớm nhất đồng thời cũng là người về trễ nhất.

Hác Hảo cũng không so đo, thứ nhất bởi vì hắn còn độc thân không vướng bận, thứ hai hắn cũng không muốn phật lòng người khác, thứ ba hắn sợ bị mất việc. Đối với những người xa quê như hắn thật sự rất khó kiếm việc và hơn nữa là hắn cần tiền.

Trong lòng Hác Hảo có một giấc mộng. ... Vì giấc mộng này nên hắn cố gắng nỗ lực ....

Đến 10 giờ, các nhân viên trong quán bắt đầu đến, một ngày bận rộn lại bắt đầu ...

Đêm 11 giờ 15 phút, Hác Hảo mệt mỏi chạy xe đạp về nhà. Đoạn đường quen thuộc mỗi ngày đều đi, cả chiếc xe đạp này cũng đã theo hắn 6 năm.

Không biết người kia thế nào rồi? Hác Hảo hơi lo lắng nhưng nhớ lại lúc sáng trước khi đi, thấy tinh thần hắn cũng khá chắc không có vấn đề gì lớn.

Uhm, không biết điện thoại di động và tiền của người đó biến đi đâu nhỉ. Quả thật mình không nhìn thấy mà, kỳ quái ...

Có thể nào lúc người đó nằm ở đống rác đã bị ai đó lấy đi? Uh, rất có khả năng.

Lát nữa trở về nhất định sẽ nói rõ mình không biết tiền và điện thoại ở đâu, hy vọng người đó sẽ không hiểu lầm. Nhưng là ... nhìn bộ dáng đó thì rất khó .

Ôi ... dù sao cũng không phải lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn không biết là bị người khác hiểu lầm bao nhiêu lần nữa. Thấy người ta đạp xe bị ngã chạy lại nâng dậy thì bị chủ xe chẳng những không cám ơn mà còn mắng hắn hại người ta té ngã. Giúp người đi qua đường lại bị người ta hỏi có phải muốn hắn viết cho trường học "mỗi ngày một việc tốt" không? Nhặt được tiền giao cho cảnh sát lại bị hỏi hắn có lấy tiền trong đó không? Từ lúc ở quê đến khi lên thành phố, trên xe bus thấy khóa kéo sau lưng cô gái chưa kéo lên hết, hắn hảo tâm vỗ vai cô ta định nhắc nhở kết quả lại bị hiểu lầm là lưu manh muốn sàm sỡ ... Chuyện như vậy quả thật bị rất nhiều.

Hết chương 1