Editor : HBesTys.HaHa337
Trong một khoảnh khắc, hắn đã cảm thấy rằng hắn sẽ mất cô, điều này khiến hắn trở nên bối rối? Quý Thần vội vàng nói, "Tư Nguyệt, ngay cả khi đó là sự thật, anh sẽ tha thứ cho em.."
"Anh, tha thứ cho tôi?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên cảm thấy tất cả điều này thật nực cười, "Mẹ của anh hãm hại tôi, tại sao tôi phải muốn anh tha thứ cho tôi, tôi không ti tiện đến mức ấy!"
Chuyện đó xảy ra đã làm cô rất day dứt, và cảm thấy có lỗi với Quý Thần, nhưng người an bài tất cả lại là mẹ của hắn. Chỉ vì mẹ hắn ta không đồng ý với mối quan hệ của cô và Quý Thần thì liền gài bẫy cô!
Quý Thần đã quen Mộ Tư Nguyệt được bốn năm. Tính cách của cô rất mềm mại, nhu thuận. Hắn chưa bao giờ thấy biểu tình như hôm nay của cô, đáy lòng hắn ta cảm thấy rất băn khoăn.
"Mộ Tư Nguyệt.." Quý Thần nhỉ giọng gọi cô trìu mến.
Mộ Tư Nguyệt nhìn hắn ta với vẻ mặt ngập ngừng, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị nói.
"Trở lại đây!" Tề Duệ nhìn hai người bọn họ thâm tình đối mắt, khó chịu, trực tiếp kéo cô đến lối ra.
Mộ Tư Nguyệt bất ngờ bị anh kéo đi, đôi chân cô hơi lảo đảo, cơn đau từ cổ tay lại truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
"Anh họ, hãy buông Tư Nguyệt ra!" Quý Thần đối với Tề Duệ 10 phần đều là kính nể và sợ hãi, nhưng tận mắt nhìn thấy anh kéo bạn gái của mình đi, hắn vội vàng chạy về phía trước và dừng lại trước mặt họ.
Tề Phương ngay lập tức giữ hắn ta lại, "Quý Thần, quay lại mau!"
Tề Duệ nắm lấy cổ áo trước của Quý Thần trong tay trái, "Đừng quên bữa tiệc hôm nay.." Giọng anh lạnh lùng và sắc bén, chế giễu, mỉa mai.
Ngay sau đó, Tề Duệ ném hắn ta sang phía bên kia, Quý Thần bước chân lảo đảo và ngã xuống sàn, tình cờ đập tay vài cái bàn gần đó, cái bàn kính bị va đập mạnh vỡ ra thành từng mảnh.
Mộ Tư Nguyệt giật mình và lo lắng nhìn về phía Quý Thần, cô vô thức chạy về phía anh, "Quý Thần."
Tề Duệ kéo cô lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cơn giận của anh càng sâu hơn, "Thế nào? Không bỏ được!" Có lẽ chính cũng không nhận ra được lúc này, giọng nói của anh thật đáng sợ, Tề Duệ, chưa từng bị thất thố như vậy trước đám đông
"Mộ Tư Nguyệt, hãy nhớ lấy thân phận của chính mình!" Anh giữ chặt hàm cô trong tay phải, áp mặt cô lại, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh. Cô sợ hãi anh, cô có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu trong mắt anh.
Thấy cô sợ hãi bộ dáng của mình, Tề Duệ tức giận đùng đùng, dùng một tay ôm ngang cô lên. Chuyển động đột ngột này khiến Mộ Tư Nguyệt kinh hô lên một tiếng, cô vùng vẫy trong tiềm thức. Tề Duệ phớt lờ cô và lạnh lùng bước đi.
Quý Thần vội vã đứng dậy và lao về phía họ ngay lập tức.
Tề Phương thấy Quý Thần đuổi theo Mộ Tư Nguyệt liền chạy về phía trước và kéo con trai mình lại, nhìn chằm chằm vào Quý Thần với sự phẫn nộ, "Quý Thần, con đứng lại cho mẹ!"
"Nhưng, Tư Nguyệt, cô ấy.." Quý Thần nhìn về hướng Tề Duệ đang rời đi, đôi mắt hắn ta tràn đầy sự khó xử.
Tề Phương hét lên lạnh lùng, "Con đừng quan tâm Mộ Tư Nguyệt có gì với Tề Duệ. Đừng quên, hôm nay là bữa tiệc đính hôn của con.."
"Mộ Tư Nguyệt, tôi đã nói là tôi không cho phép cô tham dự bữa tiệc đính hôn của tôi!"
Lúc này, một bóng người đột nhiên chạy ra từ góc nọ, gương mặt biểu lộ sự căm ghét và ghen tuông, là Mộ Hướng Tuyết, Mộ Tư Nguyệt vừa được Tề Duệ đặt xuống đất, bước chân còn chưa vững, bỗng nhiên bị đẩy mạnh từ phía sau.
Sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, Mộ Tư Nguyệt cả người lảo đảo, ngã xuống..
Đôi mắt của Tề Duệ hơi khẩn trương, anh vội vã tiến về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn cô sắc mặt đã trắng bệch, "Mộ Tư Nguyệt, cô sao rồi.." Những lời này nếu là trước kia anh sẽ không bao giờ nói ra, nhất là đối với phụ nữ, nhưng bây giờ.. bản thân anh bất giác sững người.
Tề Duệ xưa nay lạnh lùng nay lại có phần khẩn trương, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng của cô đang dần dần chảy ra một màu đỏ tươi, chảy dài xuống chân, một mùi máu tươi nhẹ phiêu tán tới chóp mũi anh.. đứa bé!..