Trên miền tự do
_ Masochist _
Nó cảm thấy anh. Khi anh nhẹ nhàng đặt chân bước vào khoang, rồi lại nhẹ nhàng đặt mình xuống chiếc giường bên phải, nó vẫn lang thang trên miền kí ức dăm phút nữa, cho đến lúc một ánh chớp váng lên, sáng lóa và tan biến tức thì, kéo nó từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ trở về với thực tại. Nó chợt nhận ra anh quả là một người đàn ông đẹp. Xoay mình, nó hướng mặt vào tường. Cố nhắc nhở tâm trí quênng khuôn hình ấy, nhưng chẳng mấy chốc, ý chí bạc nhược của nó không thể ngăn cản được sự cám dỗ đến từ phía bên phải. Nó quay về phía anh.
Dần dần, ý thức mù mờ của nó càng lúc càng đặc quánh lại, rồi hiện hình thành một cốc cà phê ấm nóng khiến nó tỉnh cả ngủ. Anh, người đàn ông trên chiếc giường bên phải, đẹp và bí ẩn, từ đâu tới? Nó chưa từng nhìn thấy anh. Nó nhớ nó đã nôn nao thế nào khi nhìn thấy cột khói đen đặc lừng lững đậu lại ở bên sân ga. Nó nhớ những khuôn mặt vui mừng hăm hở đổ xô bước xuống tàu, những đoàn hành khách chen lấn nhau hối hả bước lên tàu, những nụ cười hạnh phúc vì gặp lại yêu thương. Đôi bên níu kéo nhau. Trong đó có cả nó. Không có anh.
Có lẽ trong lúc nó mơ màng, khi tàu dừng ở một ga xép nào đó, anh đã lặng lẽ lên tàu.
Bản năng mạnh hơn lý trí và hiểu biết nảy sinh từ kinh nghiệm bảo nó rằng anh và nó cùng chung mục đích.
Một mục đích chỉ những người như anh và nó mới hiểu được.
Anh, người đàn ông ngoài ba nhăm, vừa bừng tỉnh sau bao năm tháng mê man, hay chính xác hơn là một cuộc hôn nhân tan vỡ. Anh không có một đứa con để gọi mình là cha. Anh chỉ có một đời sống được dựng lên như một vở kịch, khi ngày nào cũng giao tiếp với người vợ mà anh không yêu, nhưng vẫn âu yếm bằng cách hôn lên má trái nàng vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm, vẫn ngồi xem tivi cùng nàng vào mỗi buổi tối và làm tròn nghĩa vụ của một ông chồng tốt đôi lúc đêm khuya. Anh có cảm giác giữa anh và nàng - người đàn bà mà anh gọi là vợ, như diễn kịch, giống như sau giấc ngủ thật dài, có người nói với anh: bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là vợ anh, anh là chồng cô ấy. Anh không hề có cảm giác gì với nàng như đã từng có với bao chàng trai trước kia. Đây là căn nguyên của sự đau khổ suốt đời anh, và cũng là lý do anh nằm đây, chiếc giường phía bên phải nó.
Nó biết những điều này từ đâu, tự thuở nào, chẳng ai rõ. Nhưng đời sống là thế, muôn vật hình thành mà thiếu vắng căn nguyên. Nó chỉ cần biết rằng anh đang ở phía bên phải nó, giống như nó, như một con chim sổng, sinh vật được tạo ra để sải cánh tự do trên bầu trời. Và quan trọng hơn cả, anh đang khao khát tình yêu.
Đôi mắt anh nói lên điều đó với nó. Đôi mắt nó cũng thốt lại điều tương tự với anh.
Ruột gan nó cũng đang gào thét tình yêu, như thiếu đói một nguồn sinh lực, một lẽ sống trên cuộc đời bao cực nhọc. Đó là lý do nó nằm đây, chiếc giường phía bên trái anh.
Câu hỏi: Nó đã là ai trước khi thong dong ra đứng ở khung cửa chờ con tàu tới, để rồi hòa mình làm một với chuyến hành trình này?
Nó, chàng trai trẻ vừa tròn hai mươi, bỡ ngỡ với cuộc đời, và như anh, khát khao tình yêu - một tình yêu để nhóm lên cái hoan lạc nóng giãy của tuổi trẻ, sưởi ấm tâm hồn đã nguội lạnh của nó. Nó là vậy. Và nó nằm ở chiếc giường bên trái chỉ vì nơi nó ra đi tựa chốn không tình yêu, hoặc là không có tình yêu dành cho nó, là nơi không ai biết gì đến ai, trong mọi hoàn cảnh, khi buồn cũng như lúc vui. Sự thản nhiên lạnh lẽo và dửng dưng như một thái độ bỏ mặc. Lỗi tại nó, vì mọi thứ ở nó đâu như mọi người mong đợi. Lẽ thế nên chẳng ai cần biết gì về nó. Họ đều nghĩ điều cần thiết là cho ăn khi đói, uống thuốc khi đau, nghỉ ngơi khi mệt mỏi, cãi vã khi giận hờn, có vậy thôi. Ngoài ra mỗi người không thể có điều gì hơn nữa.
Nhớ như in lúc nó báo tin, cố gây một sự xúc động bất ngờ cho xung quanh:
“Thưa cả nhà, con sẽ ra đi.”
Tưởng chừng những bụi cây sau nhà sẽ xào xạc cả một vùng gió lá. Tưởng chừng những gốc cây xù xì quanh sân bỗng chốc lao đao. Tưởng chừng bóng đêm yên tĩnh ngoài kia như bùng nổ, vỡ tan. Nhưng không có gì xảy ra hết. Nín lặng. Lầm lì. Lãnh đạm.
Ông bố tiếp tục đọc báo, không buồn ngước mắt:
“Tưởng vài năm nữa anh mới đi? Nhưng thôi, giờ cũng được. Tôi không có gì cho anh, giữ lại chỉ làm khổ anh thêm.”
Ông không cần biết con mình đi với ai, đến nơi nào, làm gì, ra sao. Lúc ấy, nó đã tự hỏi điều gì đã làm ông mệt mỏi và thờ ơ đến nhường ấy.
Giờ đây, điều đó đã trở thành vô nghĩa.
Con tàu đang đưa nó đi trong đêm, đến nơi nó thuộc về.
“Chào anh.”
Nó mỉm cười, mở lời.
“Chào em.”
Ađáp lại.
Nó giúp anh xếp gọn gàng đống hành lý lỉnh kỉnh trong khoang tàu của hai người. Rõ là một hành động làm thân. Đống hành lý chẳng mấy nặng nề, và anh thừa sức tự làm một mình. Nhưng anh hẳn vui lòng khi thấy nó làm việc đó. Hiển nhiên là thế.
“Cảm ơn em!”
Anh nói điều nó đã biết trước.
“Có gì đâu anh.”
Nó trả lời điều anh đã biết trước.
Thừa lúc anh bận bịu tay chân, nó khẽ liếc. Không gian u u minh minh, từng ánh đèn đâu đó hắt qua ô cửa sổ tàu loang loáng chiếu vào, vẽ nên từng đường nét vuông vắn cho khuôn mặt, nhấn nhá khuôn ngực nở nang, đặc tả từng thớ thịt rắn rỏi, vẫn còn căng tràn nhựa sống của người đàn ông ba nhăm, khiến lòng nó bỗng chốc rạo rực, đầu óc quay cuồng. Mỗi lần anh cử động, mọi cơ bắp đều căng ra, bộ khung lớn chuyển động nhanh và mạnh, từng nhát dứt khoát, thu hút mọi ánh nhìn của nó. Đùng một cái, sự lạnh lẽo trong tâm hồn nó biến mất. Nó thấy mùa xuân, cái mùa xuân phóng khoáng gần như chưa bao giờ được biết đến, mùa xuân của tươi mới xào xạc, rì rầm, một mùa xuân phóng túng thoải mái với những ham muốn cháy bỏng như những con rắn xiết chặt lấy từng đoạn ruột gan. Buông ra bất chợt như một suy nghĩ không kìm nén, nó mỉm cười.
Do cảm nhận được một luồng khí nóng hầm hập thiêu đốt sau lưng, anh ngoái đầu lại, bắt gặp nụ cười ngẩn ngơ của nó.
Và anh cũng mỉm cười.
Mặt anh ngụy tạo một nốt lúng túng, nhưng rõ là nhìn thế mà chẳng phải thế. Anh đâu xa lạ với cái vẻ ngây thộn ngẩn ngơ trước mắt của cậu thanh niên trẻ người non dạ. Anh biết nó sẽ như thế. Hình như trong anh cũng có chút xáo động. Trước kia, anh đã nhận được vô số cái nhìn, bao lời tán dương, đủ các cung bậc khác nhau: ngưỡng mộ, đam mê, thèm muốn, xuýt xoa, tiếc nuối… Nhưng cái nhìn, nụ cười mỉm trễ nải của nó như gieo một hạt mầm vào tâm can anh. Đầu óc anh choáng, một trạng thái cháng rất nhẹ nhàng, trong đó có pha lẫn cảm giác hạnh phúc.
Con tàu vẫn phóng đi giữa màn đêm mịt mùng, lướt qua những ánh đèn buồn thảm vàng vọt từ khu phố huyện, chiếu rọi những dục vọng thầm kín ẩn tàng trên hai khuôn mặt. Lần này anh bắt đầu.
“Anh là Khôi. Còn em?”
Được bắt chuyện, nó trở nên thoải mái, hoạt bát hơn, đầu óc trở nên linh hoạt hơn, bình thường hơn.
“Em là Nguyên.”
“Em đi du lịch một mình sao?”
“Cũng có thể xem là thế.”
“Cũng có thể? Vậy thật ra là… ?”
“Em đi tìm một thứ.”
“Đi tìm? Tìm cái gì?”
“Tình yêu.”
Thấy anh không nói gì, nó đâm bối rối.
“Nghe thật buồn cười, đúng không?”
“Không. Không… không phải thế.”
Ngắt một quãng, anh ấp a ấp úng.
“Chỉ là.. đã từ lâu, lâu lắm rồi… anh vẫn nghĩ là anh không còn được nghe một điều chân thật đến như thế.”
Lời nói của anh khiến nó kinh ngạc đến sững sờ. Và đằng sau sự kinh ngạc ấy là một cảm giác khác - cảm giác về cự ly giữa nó và anh đã được rút ngắn lại đáng kể.
Cả hai không nói thêm điều gì nữa. Nó và anh, anh và nó, chỉ mỉm cười, lặng lẽ nhìn nhau, đối diện, tranh sáng tranh tối, trong một trạng thái mê đắm không một ai muốn kết thúc. Tựa như thể đây là một cuộc đọ sức về sức bền xem ai là người chịu đựng được lâu nhất, tựa như một lời thì thầm: “Nào, hãy đến bên và cho thấy những gì sẽ làm tiếp theo, để xem liệu có thể đi đến đâu.”
Cô nhân viên bán hàng đến đúng lúc tàu xóc một nhịp, cánh cửa đóng khoang tàu trượt ra, để lộ hai bóng hình đàn ông đang ngồi im lặng đối diện nhau. Không chỉ thu trọn vào mắt một cảnh tượng quái gở, cô còn phần nào cảm nhận được cái bầu không khí kì lạ trong khoang. Một bầu không khí như được tích điện, đầy kích động, như thể một trạng thái tinh thần quá mạnh mẽ, dễ lây lan, hoặc đâu đó dưới đũng quần kia, người đàn ông đẹp đang cương cứng như nó đang cảm thấy. Bầu không khí thấm đẫm một chút hạnh phúc, một chút thư thái, một chút vui sướng, một chút hoan lạc vươn lên hơn tất cả, là một chút, chỉ một chút, gợi tình.
Sau dăm tiếng rao khô khốc, qua loa, cô đẩy xe hàng bỏ đi, không quên bỏ lại ánh nhìn ngờ vực vào khoang tàu của hai gã đàn ông. Tiếng rao vừa trở nên xa xăm, mất hút, anh đã nhanh tay kéo cửa khoang, chốt lại, nhìn nó cười đầy ý vị. Vậy là chỉ còn anh và nó, hai giống đực, ẩn mình trong không gian chật hẹp này.
Họ trao đổi với nhau vài chuyện xã giao. Hỏi bằng giọng nói, trả lời bằng ánh mắt, thông tin cần biết vừa đủ, không hơn. Nó những mong từ anh sẽ bật ra những lời chữ thật sôi nổi dồn dập, táo tợn, vì chính những lời như thế đang sủi bọt trong miệng nó. Nhưng cứ mỗi lần nhìn vào cặp mắt mơ màng, đĩnh đạc đường hoàng của anh, những lời chữ lại mất tăm. Càng ngồi im lặng trong khoang tàu bình yên, đếm từng nhịp rung rung lắc lắc, lắng nghe giọng của anh chìm trong tiếng rít man dại của đoàn tàu xé gió, thần kinh nó càng căng thẳng. Nó có cảm giác như bất cứ lúc nào nó cũng có thể thực sự nghe thấy tiếng bựt đứt đánh “toanh” một cái như một sợi dây đàn băngjô.
Chẳng nhẽ cứ thế này mãi?
Nó không biết phải làm gì hơn, ngoài việc cáo lỗi anh ra ngoài rít một hơi thuốc. Cái se se đầu đông thấm qua bao lớp sắt thép, ủ cả khoang tàu trong hơi lạnh rùng mình. Nó vừa hít hà từng đợt khói, vừa nghĩ đến hơi ấm tỏa ra từ anh - người đàn ông đang nằm phía bên phải. Hay chăng đó là một suy nghĩ đáng xấu hổ? Không hề. Tuổi trẻ, đó chỉ là một cái vươn vai sau một đêm vui thú. Tình ái có thể là một lầm lẫn buồn thảm nhất, nhưng cũng không còn một lầm lẫn nào đáng phạm hơn.
Quay trở về khoang thì nó thấy anh hình như đã ngủ, khuôn mặt quay về phía đối diện giường nó. Anh đang giả vờ. Nó biết anh giả vờ, biết anh vẫn len lén theo dõi nhất cử nhất động của nó qua đôi mi khép hờ. Nó biết rằng xe đến đầu núi ắt sẽ có đường, thuyền gặp gió to tất có lối rẽ. Nó cũng biết rằng anh biết nó nghĩ gì trong đầu. Hình dung đến thế, như có một luồng rung động cuồng khấu bò trườn dọc những thớ thần kinh của nó, khơi dậy những cảm giác nó không ngờ mình có thể cảm thấy.
Nó nằm xoay lưng về phía anh, co rúm lại cuộn người trong chăn. Nó với anh cùng một giuộc, đều giả vờ. Thúc ép não bộ tìm đường vào giấc ngủ bây giờ là một nhiệm vụ không thể, khi mà từng hình ảnh hoan lạc đang nhởn nhơ ngay trước mắt nó tựa như một cái vươn tay là có thể với tới.
Trở mình vài lần, nó vẫn không ngủ nổi. Không khí có cái gì khang khác. Một nỗi khắc khoải. Khắc khoải là thứ xúc cảm có tính ăn mòn cực mạnh, đang thâm nhập vào da thịt nó, giết chết các tế bào thần kinh của nó. Tâm trạng nó tê dại, da thịt nó nhức nhối. Xoay thuyền theo gió một hồi, nó lật mình lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, không dám thở mạnh.
Anh biết nó. Nó biết anh.
Một niềm hoan lạc mới mẻ lại nhem nhóm trong nó.
Nơi đây, anh và nó, hai con người được đưa đẩy dưới bàn tay của định mệnh, trên một chuyến hành trình không đích đến, đang ở trong cùng một không gian, với một cánh cửa đóng chặt, tách rời với thế giới bên ngoài.
Nó thì thào.
“Anh Khôi.”
Anh từ từ mở mắt ra nhìn nó.
Nó nhổm dậy. Anh cũng không còn nằm nữa. Nó dò hỏi. Anh chờ đợi. Hơi thở nó nặng nề, cổ họng nghẹn cứng. Anh cũng há miệng thật to để thở. Nhìn lại, hai cánh tay anh đã cuốn nó vào lòng. Môi nó căng lên, áp chặt vào môi anh, hôn rất sâu. Hai người thở hổn hển, mặt áp mặt, ôm chặt lấy nhau.
Không lời nào được nói ra, chỉ biết nhoáng cái họ đã thấy mình nằm trên giường anh.
Đêm đen kịt.
Mùi sắt hoen gỉ, mùi chăn đệm, mùi điều hòa, mùi giống đực và giống đực, mùi hoan lạc. Tất cả ùa vào khứu giác.
Bánh xe cọ xát đường ray, thong thả kêu, cách một tiếng, lại cách một tiếng.
Không hôn nữa, anh nhìn thẳng vào mắt nó. Vẫn còn chưa thế nào, mặt nó đã rối lên, mắt vội lảng đi. Anh khẽ sờ lên cổ nó, lại sờ vào cằm nó, hai mắt không rời mặt nó xem mắt nó trốn được bao lâu. Không trốn được nữa, nó từ từ ngước mắt nhìn anh, run rẩy như một con gà ốm. Rồi bỗng nó gập cằm xuống kẹp chặt lấy tay anh, như một con mèo, hết bên trái lại bên phải, đón lấy sự yêu chiều vuốt ve của anh.
Lúc này, trong khoang phòng là hai kẻ xa lạ điên dại và bóng tối đen kịt này cũng xa lạ. Mọi thứ như bị cuốn phăng theo một cơn lũ núi, tuyết lở. Anh cúi xuống hôn nó hết sức man rợ và hết mình, đến nỗi trong đầu nó bỗng sạch trơn, không có gì khác ngoài bóng tối đang nhận chìm đôi con người và đôi môi áp trên môi nó. Run lên như đang đứng giữa một trận cuồng phong, đôi môi nó rời khỏi môi anh, lướt xuống thám hiểm miền da thịt êm ái. Anh thì thầm gì, nó nghe không rõ, chỉ biết môi nó đang đánh thức trong anh những cảm giác đã lãng quên từ lâu. Giờ đây, bóng tối là anh, bóng tối là nó, chẳng có gì khác ngoài bóng tối và đôi môi đang áp lên da thịt của nhau.
Nó định nói, nhưng miệng anh đã lại gắn vào miệng nó. Bỗng nhiên, một niềm rạo rực mê cuồng chưa từng thấy lại xuất hiện: vui thích, sợ hãi, điên dại, hồi hộp, tự buông thả mình cho cánh tay quá mạnh, cho đôi môi quá thô bạo, cho số mệnh cuốn đi quá nhanh.
Lần đầu tiên trong đời, nó thấy dâng trào như thế.
Môi nó run lên dưới môi anh.
Cả hai bay lên, lại bay lên trong bóng tối, một thứ bóng tối êm dịu, xoáy lộn và bao trùm tất cả.
Tiếng loa từ phía nhà ga vọng về xa xăm, không nghe rõ đang nói gì, chỉ biết tàu đang vào ga, và nó đang đi ra khỏi giấc mơ.
Giấc mơ mà nó đã mơ, không phải là về cảnh hay về người, mà về một mùi hương ngập tràn trong không khí. Giấc mơ xa rời khi con tàu phanh dúi dụi, làm nó choàng tỉnh. Tiếng loa rè rè, tiếng van xả hơi, tiếng người rộn ràng, tiếng nụ hôn của anh còn phớt trên môi…
Nó nhìn sang.
Chiếc giường bên phải trống trơn.
Mùi hương vẫn còn ngào ngạt khắp khoang phòng.
Thế là xong, kẻ xa lạ đã xa lìa kẻ xa lạ. Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cái vali nhỏ trong tay. Nó nhìn lại đằng sau một lần cuối. Vẫn con tàu ấy. Tiếng còi tàu vang lên. Từng đoàn người lên xuống. Từng đợt khói bụi dâng cao rồi tan biến. Còn lại một mình nó.
Chỉ còn gang tấc. Gang tấc thôi. Nó sẽ đặt chân đến miền tự do của riêng mình.
Riêng mình.
Nhắm nghiền hai mắt. Một dòng ấm nóng từ từ bò xuống má.
Tiếng còi tàu vang lên
Mắt nó nheo lại. Đằng cuối ga cũng có một người đàn ông đang nheo mắt nhìn nó. Loáng thoáng thân quen.
Nôn nao xách cái vali lên, nó đi về phía ấy.
“Sao anh lại đứng đây?”
“Anh đợi em.”
“Đợi để làm gì?”
“Cũng như em thôi.”
Ngừng.
“Anh tìm tình yêu.”
“Tình yêu không có nơi em.”
Ngừng. Rồi lại tiếp.
“Và để đi tìm miền tự do…”
Nó lặng người.
“Của chúng mình.”
Tiếng còi tàu bất ngờ hét lên.
“Tình yêu ở nơi đó.”
Nghe sao tiếng anh vẳng mãi trong gió.