Con người có cơ chế bảo vệ đối với cơn đau, nhưng cũng có người bị đau đến chết.
Lâm Xung nhớ hắn từng đọc báo, thấy có tin tức thế này: Một bà thím hung dữ túm lấy hai quả trứng của người đàn ông đáng thương, liên tục bóp mạnh, kết quả người đàn ông đó bị đau đến chết, một cái chết uất ức đến mức không thể uất ức hơn.
Lâm Xung tin sau khi bị con rắn kia cắn, cơn đau mà hắn cảm nhận tuyệt đối không thua kém gì bị túm trứng đến chết!
Nếu không có cái máy tính nát kia cung cấp cái gì mà 'Bảo vệ người mới', thì hắn cũng đã bị đau chết rồi!
Nhịp tim tăng đến khoảng ba trăm, kéo dài vài phút, không chết mới lạ?!
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vì vậy, đối với những lời dụ dỗ của hệ thống như “dù sao cũng sống lại”, “lao ra ngoài ăn quả Kim Tiên thì sẽ vô địch” vân vân, Lâm Xung có ngu mới làm theo!
"Có chết được đâu, còn sợ cái gì?" Máy tính lo lắng thúc giục Lâm Xung đi tìm đường chết.
"Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện cười." Lâm Xung nhìn ra thế giới bên ngoài bức tường trong suốt, trời đang dần tối, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng khuyết, trăng sao tương phản, một mảnh tráng lệ bao la, mà bóng dáng rắn đỏ ẩn dưới lớp tuyết, đã hoàn toàn không thấy đâu nữa.
"Câu chuyện như sau, có một người đàn ông, trước mặt ông ta có cái nút đỏ, trên đó ghi là, nhấn vào thì ông ta sẽ mất trí nhớ, cậu đoán thử đi, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?" Lâm Xung hỏi hệ thống.
"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Máy tính hỏi.
"Ủa? Đây là cái gì? Ủa? Đây là cái gì? Ủa? Đây là cái gì?" Lâm Xung vừa nói vừa làm động tác ấn nút vô tri.
Máy tính từ từ đánh ra một dấu hỏi.
Rồi đột nhiên như hiểu ra, trên màn hình đột ngột đánh ra một loạt: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
"Cho nên dù tôi không chết, nhưng nếu liều lĩnh đi ra ngoài, cũng sẽ biến thành 'A! Đau chết mất!', hẹo, rồi sống lại, rồi sẽ 'A! Đau chết mất!', lại hẹo…" Lâm Xung tưởng tượng một chút, thật sự là cảnh đẹp đến mức không dám nghĩ tiếp!
"À mà sao ở đó lại có rắn?" Lâm Xung vặn hỏi hệ thống, "Đây không phải là phúc lợi cho người mới sao?"
Màn hình máy tính im lặng một lúc, sau đó đột nhiên biến thành màu xanh, trên màn hình hiển thị một đống mã loạn.
Cái đậu má! Còn chơi cái trò lỗi màn hình xanh cơ đấy!
Lâm Xung giơ ngón giữa về phía máy tính.
Vấn đề bây giờ là làm sao giải quyết con rắn kia, theo kinh nghiệm đau thương mà hắn vừa trải qua, con rắn này có hai đặc điểm, một là trông cute phết……bậy! Một là tốc độ di chuyển cực nhanh, chắc là yêu quái gì đó, hai là cắn cực đau, nghi là chứa kịch độc.
Trải qua một đêm yên bình, ngày mới lại đến, bình minh ló dạng.
Ánh sáng vàng của mặt trời rải khắp đỉnh núi tuyết, phóng tầm mắt ra xa, các ngọn núi như tụ lại với nhau tạo thành một khung cảnh tráng lệ.
Lâm Xung ngủ một giấc, ăn ngũ cốc và trứng sữa, lúc dùng bữa hắn cũng nhận ra vấn đề nan giải nhất, đó là lượng thức ăn dự trữ trong tủ lạnh chỉ đủ cho một tuần, dù sao thực phẩm tươi để lâu sẽ bị biến chất, không tốt cho sức khỏe, vì vậy hắn chỉ dự trữ một lượng vừa phải!
"Chắc không đến mức phải cầm cự một tuần đâu! Chỉ giải quyết một con rắn thôi mà!"
Lâm Xung vừa chạy bộ trên máy tập trong phòng khách, vừa tự động viên bản thân.
Trên màn hình tivi đang chiếu bộ phim truyền hình Mỹ mới nhất: Thợ săn quái vật, là một fan cuồng của trò chơi The Witcher 3, bộ phim mới này Lâm Xung không thể bỏ qua.
Xem xong một tập Thợ săn quái vật, Lâm Xung đến phòng làm việc lấy cần câu, câu cá là một hoạt động không cần tiếp xúc với con người, cũng từng là một trong những sở thích của Lâm Xung.
Cần câu dài 5,6 mét, dây câu dài 4,5 mét.
Vừa đủ khoảng cách khoảng 10 mét.
Lâm Xung cảm thấy cách này có thể xài được, hắn đi đến phòng ngủ, nhìn ra thế giới bên ngoài bức tường hùng vĩ, nhắm vào cái hang tuyết và quả Kim Tiên cách đó khoảng 10 mét.
Đầu tiên là đưa cần và dây câu ra ngoài, sau đó vung mạnh cánh tay.
Lưỡi câu vạch ra một đường cong mềm mại trên bầu trời trong xanh, hướng thẳng đến quả Kim Tiên.
Chậc, lệch rồi.
Vẫn chưa móc được, Lâm Xung đã vung cần lệch, kỹ thuật câu cá của hắn chỉ ở mức trung bình.
Nhưng hắn đã phát hiện ra một điều thú vị!
Lưỡi câu lướt qua khoảng không phía trên quả Kim Tiên, tưởng chừng như sắp cắm vào lớp tuyết, thì đột nhiên một bóng đỏ lóe lên, con rắn nhỏ bay vút lên trời, cắn chặt lấy lưỡi câu.
Này!
Lâm Xung chỉ cảm thấy cần câu trong tay chùng xuống, nhìn kỹ lại, không móc được quả Kim Tiên, nhưng con hàng kia đã cắn câu!
Cái gọi là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục bít cửa mày xông vào, trong lòng Lâm Xung mừng thầm, xoay cuộn dây câu thu về.
Con rắn nhỏ cũng hơi ngẩn ra, lần đầu tiên cắn phải thứ này, cảm giác có hơi sai sai, không phải đá cũng không phải thịt…… Đang ngẩn ra, nó đã bị Lâm Xung kéo lên không trung.
Rắn đỏ nhỏ bị treo lủng lẳng trên lưỡi câu, cứ thế bay vụt tới.
Nhìn thấy rắn nhỏ bị lưỡi câu treo ngày càng gần, Lâm Xung đột nhiên sực tỉnh, ơ cái đệt, hắn kéo con hàng này về chi vậy? Chẳng phải là rước Diêm Vương về nhà sao!
"Đừng! Đừng đừng!" Lâm Xung vội vàng buông tay, nhưng đã muộn, rắn đỏ nhỏ đã ở ngay trước mắt.
Rít!
Rắn đỏ nhỏ lại nhe răng.
Lâm Xung luống cuống lấy tay che mặt.
Rầm!
Rắn đỏ nhỏ đâm vào bức tường thế giới khác, mặt rắn hung dữ bị đập bẹp, từ từ trượt xuống.
Lâm Xung đợi vài giây thấy không có gì bất thường, mới hạ tay xuống, nhìn thấy rắn đỏ nhỏ bị ngăn bên ngoài, hửm, không vào được sao? Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại cười rộ lên, trời đất bao la, quả nhiên hệ thống vẫn là lớn nhất, xem ra, có bức tường này ngăn cách, chỉ cần hắn không ra ngoài, những thứ từ thế giới bên kia sẽ không thể vào trong.
Rít! Rít!
Con rắn đỏ nhỏ trượt xuống bức tường thế giới khác, mặt rắn đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng nhân loại đang muốn ăn trộm quả quý giá của nó đứng ngay đối diện, sao nó lại không xông vào cắn được!
Lâm Xung nhìn thấy trên miệng rắn đỏ nhỏ còn móc lưỡi câu, lưỡi câu đang nối với dây câu, lại nghĩ đến việc trước đó mình bị nó cắn thảm như vậy, trong lòng không khỏi nảy ra ý nghĩ tà ác.
Lâm Xung tiếp tục thu dây câu, thu đến chỗ chặt nhất, giật mạnh một cái.
Rầm!
Rắn đỏ nhỏ bị kéo đập vào bức tường thế giới khác, miệng rắn há ra, để lộ khoang miệng màu hồng bên trong, bị lưỡi câu móc chặt, những chiếc răng nanh dài khoảng ba cm, mỏng gần như trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên tia sáng cực kỳ sắc bén, mào hoa dưới đầu rắn giận dữ mở ra, lưỡi chẻ rung lên dữ dội, hiển nhiên là rất đau.
Phì Phì.
Lâm Xung buộc chặt dây câu vào đầu giường, xong rồi, bây giờ có thể đi lấy quả Kim Tiên rồi, áo khoác lông vũ, giày đi núi, kính trượt tuyết, găng tay đều ở bên cạnh, Lâm Xung tranh thủ thời gian mặc hết những trang bị này vào, sau đó lại đeo ba lô lớn mà hắn đã chuẩn bị trước đó lên.
Cuối cùng nhìn quanh phòng một lượt.
Tạm biệt, mối liên kết cuối cùng của Lâm Xung này với thế giới thực.
Cảm khái một chút, tranh thủ thời gian, Lâm Xung bước ra khỏi bức tường.
Lần nữa bước vào thế giới đầy tuyết trắng, Lâm Xung đã có kinh nghiệm hơn, dù sao áo khoác lông vũ cũng chịu được nhiệt độ lạnh đáng sợ này.
Rít!
Thấy Lâm Xung bước ra ngoài, đang định lao thẳng về phía quả Kim Tiên.
Rắn đỏ nhỏ bị treo như lạp xưởng lập tức phát điên, nó bắt đầu quay cuồng, đuôi đập vào bức tường thế giới khác, cố gắng hết sức, đồng thời miệng phát ra tiếng 'hiss hiss hiss'.
“Nè, đừng làm tao sợ……” Lâm Xung nghe thấy tiếng rít của rắn đỏ nhỏ, đang định nói gì đó, thì nhìn thấy cảnh tượng khiến máu hắn đông cứng lại.
Chỉ thấy rắn đỏ nhỏ xé sống một miếng thịt từ trong miệng, tự giải thoát khỏi trạng thái lạp xưởng treo gió, mang theo máu tươi rơi “bịch” xuống mặt tuyết.
Mà lúc này Lâm Xung chỉ vừa một chân qua thế giới bên kia.
Đéo ổn rồi!
Lâm Xung ngay lập tức quay người, muốn chạy về nhà.
Lúc này, sau lưng hắn lóe lên một tia sáng đỏ, rắn đỏ nhỏ như dịch chuyển tức thời, bám vào chân phải của hắn, răng nanh dài ba cm xuyên qua quần leo núi, đâm vào bắp chân của Lâm Xung.
"A a a a a a a a a a!" Lâm Xung phát ra tiếng thét xé lòng.
Tiếng thét đau thấu tâm can lan truyền khắp ngọn núi, thậm chí còn làm sập một mảng tuyết trên lưng núi phía xa.
Đồng hồ thông minh đang theo dõi nhịp tim trên cổ tay lại bắt đầu điên cuồng nhảy số,
Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm……
Lâm Xung nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật, chưa đầy ba phút, lại chết ngắc.