Chương 21: Trở thành anh hùng

Trước bức tường trong suốt, dân làng Hứa gia thôn ngóng trông mòn mỏi, bỗng thấy vị tiên trưởng vừa rời đi lại đột ngột quay trở lại, nhìn về phía Tiểu Hổ, đứa trẻ nhỏ nhất trong thôn.

"Tiểu Hổ, ngươi dùng binh khí gì?"

Tiểu Hổ mới sáu tuổi, bỗng chốc ngây người, không biết trả lời thế nào.

"Ta thấy cha ngươi dùng đao, hay là ta rèn cho ngươi một thanh kiếm?"

Lời của vị tiên trưởng càng khiến Tiểu Hổ ngẩn ngơ, tại sao cha nó dùng đao mà lại tặng cho nó kiếm?

Trưởng thôn bên cạnh thì mừng rỡ khôn xiết, thần tiên ban tặng thần kiếm, sao có thể không nhận?

"Tốt, tốt, tốt, còn không mau quỳ xuống tạ ơn thần tiên!"

Trưởng thôn đá một cái khiến Tiểu Hổ quỳ xuống, Tiểu Hổ bỗng nhiên hiểu ra, không nói nên lời, chỉ "đùng đùng đùng" dập đầu xuống đất mấy cái.

"Đừng quỳ." Vị tiên trưởng trẻ tuổi trắng trẻo gãi đầu, bất đắc dĩ đi mất.

Đi một mạch gần nửa canh giờ.

Trước đó một nén nhang, dân làng Hứa gia thôn còn không dám ngẩng đầu lên, đợi đến khi hết một nén nhang, không nghe thấy động tĩnh gì của vị tiên trưởng, mới rón rén ngước mắt, háo hức ngắm nhìn nơi ở của tiên trưởng.

"Bức tường kia trắng muốt thế, Trưởng thôn, ngài vừa nói đó là do trai ngọc chế tạo ư? Phải cần bao nhiêu trai ngọc mới được chứ!"

"Trưởng thôn, đó là giường sao? Mềm mại thế cơ à? Nằm một lần dù có chết cũng cam tâm!"

"Trưởng thôn, nơi ở của tiên trưởng sao lại hơi... chật thế nhỉ? Còn không bằng chuồng lợn nhà ta."

Chát!

Trưởng thôn cầm gậy quật lên đầu tên cuối cùng vừa phát biểu một cái thật mạnh.

"Hỗn xược! Câm miệng!"

Vâng vâng vâng. Mấy nam nhân cường tráng nhất trong làng vội vàng ngậm miệng, tiếp tục dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vào nơi ở của tiên trưởng, đây đều là vốn liếng để khoe khoang sau này, còn có người lén lút sờ vào nấm vàng giấu trong vạt áo, không nỡ ăn, đợi lát nữa chia cho vợ con ở nhà.

Khoảng chừng hơn nửa canh giờ.

Tiên trưởng trắng trẻo thở dài đi tới, những người đang quỳ vội cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Tiểu Hổ này, tuy kiếm là vua của các loại binh khí, nhưng ta vẫn rèn cho ngươi một thanh đao, ngươi cứ kế thừa tài nghệ của cha là được, dù sao gia truyền cũng rất quan trọng."

Tiểu Hổ "đùng đùng đùng" ba cái dập đầu đồng ý.

"Còn nữa, đừng quỳ, mọi người có mệt không?"

Tiên trưởng nói vậy là vì lễ nghi, vì khách khí, nhưng cũng có mấy tên thật thà muốn đứng dậy, lại bị trưởng thôn gõ đầu, mấy tên hỗn xược, thần tiên nói không quỳ là ân đức, nghe vào tai là được, tiên phàm khác biệt, sao ngươi dám không quỳ?

Mệt? Có thể mệt chết được không? Lạnh? Có thể lạnh chết không? Quỳ đến hỏng người thì thần tiên cũng chữa cho ngươi, ngoan ngoãn quỳ bộ thiệt thòi lắm sao?

Còn có thể khiến ngươi tốt hơn trước kia nữa!

Lần này chỉ mất một khắc.

Vị tiên trưởng trẻ tuổi trắng trẻo, mặc quần áo lộng lẫy mà họ chưa từng thấy bao giờ lại bước ra, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Hổ này, hay là ngươi dùng côn đi, ta biết có một đại anh hùng dùng côn, hắn có thể lên trời xuống đất, không gì không làm được, ngươi sau này, phải trở nên mạnh mẽ như hắn.”

"Vâng!" Tiểu Hổ cuối cùng cũng dám lên tiếng, nó quỳ xuống dập đầu, lớn tiếng hô.

Thật là một đứa trẻ thông minh! Thôn trưởng vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm khen đứa trẻ này đúng là biết điều. Lại nghi hoặc tại sao từ kiếm lại biến thành đao, rồi lại biến thành côn, chẳng lẽ tiên trưởng đang tính toán cơ duyên cho Tiểu Hổ?

Tiên trưởng cười gật đầu, quay đi rồi quay lại, trên tay cầm một cây gậy ngắn khoảng hai thước, hình dạng khá thô, giống như được chặt bằng tay. Vật tiên trưởng ban tặng, nhất định là có ý nghĩa sâu xa.

"Ngắn thì ngắn, nhưng cũng không còn vật liệu thừa nào khác, nếu chặt thêm nữa thì nấm số 2 sẽ khóc chết mất."

Tiên trưởng vừa nói những lời Tiểu Hổ không hiểu, vừa nhẹ nhàng đặt cây gậy ngắn ngay vị trí cách Tiểu Hổ không xa.

Vào khoảnh khắc tiên trưởng đưa cây gậy ngắn ra khỏi nơi ở, một cảnh tượng kỳ diệu mà dân làng Hứa gia thôn cả đời không thể quên đã xảy ra.

Cây gậy ngắn ban đầu có màu xám trắng, trong nháy mắt bỗng bốc cháy bùng lên ngọn lửa xanh đỏ, bề mặt của nó trở biến thành màu xanh như ngọc, bên trong thấp thoáng ánh lửa đỏ, vô cùng thần kỳ!

Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tiểu Hổ can đảm đưa tay ra nắm lấy, sau khi giữ chặt, nó vung tay một cái, chỉ thấy trong lúc gậy được vung lên, gió xanh lửa đỏ theo sau, đâm xuống đất thật mạnh, tạo thành một cái hang tuyết không đáy, quả là binh khí hiếm thấy trên thế gian!

"Tiên trưởng đại ân đại đức, Tiểu Hổ đời đời không quên!"

Tiểu Hổ tiếp tục dùng sức dập đầu, những người khác cũng hâm mộ không thôi nhìn Tiểu Hổ.

"Vũ khí này chỉ có Tiểu Hổ mới sử dụng được, người khác nếu cướp đoạt, ắt sẽ gặp họa." Tiên trưởng lại nói thêm một câu.

Vâng! Vài người trong làng nảy sinh ý nghĩ xấu xa, lập tức như bị lột một lớp da, mặt đỏ bừng, sợ hãi cúi đầu xuống.

...

Từ tặng kiếm, đến tặng đao, cuối cùng biến thành tặng gậy, Lâm Xung cũng không còn cách nào khác, hắn cũng đâu phải thợ mộc, tay nghề có hạn, ban đầu hắn muốn làm một thanh thần kiếm, cái tên thần kiếm nghe là biết vua của binh khí, thần đao cũng không tệ, nghe là biết lợi hại, nhưng cuối cùng chỉ có thể biến thành thần côn, dù sao gậy cũng dễ làm nhất.

Tặng xong phúc lợi, Lâm Xung định tìm trưởng thôn nói chuyện phiếm.

"Trưởng thôn, ông ở lại, những người khác lui xuống trước đi."

"Vâng." Trưởng thôn tạm thòi dàn xếp ổn thoả cho dân làng xong lại quay về trước bức tường trong suốt, định quỳ xuống.

"Đừng quỳ." Lâm Xung đã sớm đề phòng, vội vàng ngăn lại, lại lấy một chiếc ghế nhựa đưa ra: "Ngồi đi."

"Tiên trưởng, ghế này làm mỹ ngọc, lão hủ không dám nhận phúc lành bậc này!” Trưởng thôn sờ chiếc ghế tròn bằng nhựa cứng, nhất thời không dám ngồi, sợ ngồi hỏng.

"Ngồi đi, cũng không đắt, không thì tặng cho ông luôn." Lâm Xung bất đắc dĩ nói.

"Điều này sao có thể, điều này sao có thể!" Trưởng thôn liên tục xua tay, nhưng lại đặt ghế sau lưng, ý là rất muốn nhận, sau đó ngồi trên tuyết, mặt đầy vẻ vui mừng nói: "Tiên trưởng có gì muốn phân phó, xin cứ sai bảo, toàn thể mấy nghìn miệng ăn của Hứa gia thôn đều có thể làm việc cho tiên trưởng."

"Không cần ông làm gì, chỉ muốn trò chuyện với ông, kể cho ta nghe về thế giới dưới chân núi, ví dụ như bây giờ là năm nào tháng nào, thần tiên, yêu quái, ông biết gì, đều nói cho ta nghe." Lâm Xung nói.

"Vâng." Trưởng thôn cũng không do dự gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là thời kỳ phong võ của nhà Đường, Hoàng đế trị vì là Đường Vũ Tông, thừa kế ngôi vị hơn năm mươi năm, thiên hạ thái bình đã lâu, mặc dù cũng có yêu ma làm loạn nhân gian, nhưng hai tông phái Phật, Đạo đều cứu giúp thế tục, thiên đình thống lĩnh tam giới, yêu ma cũng không dám làm bậy, nhưng vào một năm trước, đã xảy ra chuyện kỳ lạ ..."

"Chuyện kỳ lạ xảy ra cách đây một năm chính là tất cả các thần tiên trong thiên hạ đều đột nhiên biến mất."

Các vị tiên trưởng là những người có thể cưỡi mây cưỡi gió, đều không còn nữa, tất nhiên là còn có một đám hậu duệ, đệ tử gì đó, nhưng bọn họ không có năng lực thần kỳ như các vị tiên trưởng, trình độ hàng yêu phục ma giảm sút quá nhanh, yêu ma thừa cơ hoành hành.

Trong ký ức của trưởng thôn, nếu như trước đây, yêu quái như trư yêu dám ăn thịt người gây họa, chỉ cần bị quan phủ hoặc quan miếu biết, sẽ không sống được quá ba ngày, sẽ bị uy năng của các vị tiên gia nghiền thành bột.

"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta nghe Nhị Cẩu nói gì đó về 'thiên địa tuyệt'?" Lâm Xung khá tò mò về điều này, bởi vì mốc thời gian rất trùng khớp, thời gian hắn xuyên việt cũng là hơn một năm trước.

"Khi trư yêu làm loạn, ta đã đến huyện nha báo án, trên đường gặp một đạo sĩ ngao du tứ phương, chính hắn nói với ta, bởi vì thần mộc đứt đoạn, thiên địa tuyệt, từ đó về sau, các vị tiên trên thiên đình không còn giáng trần nữa." Trưởng thôn lộ vẻ lo lắng: "Nếu không có thần tiên, bách tính dưới trần sẽ gặp họa mất."

"Thần mộc... là gì?" Lâm Xung lại hỏi.

"Chính là thần mộc vốn được trồng trên núi Côn Luân Thần Sơn này, truyền thuyết nói, nó là con đường nối liền thiên đình, các vị tiên mới từ đó giáng trần, tiên trưởng, ngài ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ..." Trưởng thôn có chút nghi hoặc, nhưng không dám hỏi thêm, bởi vì nếu nói thêm nữa sẽ có ý nghi ngờ.

"A?" Lâm Xung trợn to mắt.

Côn Luân Thần Sơn có trồng thần mộc, thần mộc đứt đoạn, các vị tiên trên thiên đình không thể giáng trần nữa, thần mộc đứt đoạn, hắn liền xuyên việt?

Chẳng lẽ hắn xuyên việt bất cẩn, đụng gãy thần mộc! Cho nên bị kẹt ở đây!

Vậy có cần bồi thường không... Mẹ kiếp, đây có được xem là tai nạn giao thông không?

Lâm Xung cẩn thận suy nghĩ một chút, không trách Hứa Nhị Cẩu lại quyết tâm leo lên Côn Luân Thần Sơn, sau đó mới gặp hắn, hóa ra núi Côn Luân Thần Sơn chính là đường lên trời.

"Côn Luân Thần Sơn này vốn là cấm địa của các vị thần tiên, cả ngày gió tuyết gào thét, chiếm cứ hơn nửa lục địa, ai ai cũng khiếp sợ, từ sau khi thần mộc đứt đoạn, liền nhỏ đi nhiều, hôm nay lão hủ cũng leo lên được, có thể tận mắt chứng kiến dung nhan của tiên trưởng, chứng minh các vị thần tiên không có vứt bỏ trần thế, lão hủ chết cũng cam lòng."

"Trong truyền thuyết thần mộc ướt át như ngọc, có thể sinh ra vạn vật, diễn hóa vô số thiên cơ, là cầu nối bắc ngang tam giới, là thần vật nhất đẳng của thiên địa, đáng tiếc lão hủ vô duyên không được nhìn thấy."

"Ngươi nói thần mộc ướt át như ngọc, còn có thể sinh ra vạn vật, diễn hóa vô số thiên cơ..." Lâm Xung bị trưởng thôn nói đến mức trong lòng rung động, không khỏi nhìn về phía rắn đỏ lớn trong ổ tuyết, rắn đỏ nhỏ cứ như chó dữ đang cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đám người lạ mặt này.

Như ngọc, sinh ra vạn vật... Này chẳng phải là đang nói về những mảnh 'gỗ trắng' đó sao?

Chẳng trách Lâm Xung có thể trồng được đủ loại nấm, hóa ra 'gỗ trắng' đó mới là thần vật nhất đẳng.

Vậy là thần mộc vỡ vụn thành ngàn mảnh, rơi xuống Côn Luân Thần Sơn này sao?

Vừa nghĩ, Lâm Xung vừa nói với trưởng thôn: "Đừng tiếc, thứ ngươi vừa ăn chính là quả thần mộc."

"Thật sao?!" Trưởng thôn vẻ mặt chấn kinh, lại cảm thấy khó tin: "Nhưng quả thần mộc sao lại có dạng nấm? Chẳng lẽ thần mộc trên thiên giới lại là dạng nấm??"

"Một cây nấm chống đỡ cả trời đất... Trí tưởng tượng của mấy người phong phú quá."

"Được rồi, trời tối rồi, các ngươi về đi." Lâm Xung nhìn trời đã xế chiều, tối nay xem ra còn có bão, nhóm người này có già, trẻ có trẻ, chưa chắc chống đỡ được.

"Còn cái này... Gậy thần, đã sạc đầy điện rồi, mang theo phòng thân đi, nếu có yêu quái gì gì đó, còn có thể làm vũ khí, nấm ăn hết thì có thể đến lấy, nhưng cũng đừng đến quá thường xuyên, nửa năm một lần là được, người cũng đừng quá đông, lần này đã quá nhiều rồi." Lâm Xung biết đây là một kênh để tìm hiểu về thế giới bên kia bức tường, nhưng đến quá nhiều, hắn cũng phiền.

"Ta, chúng ta có thể thường xuyên đến bái kiến tiên trưởng?!" Trưởng thôn được cho phép như vậy, hiển nhiên vô cùng mừng rỡ.

"Có thể, đúng rồi, ta muốn hỏi một chuyện, lúc các ngươi mới lên, những động tác nhảy cùng nhau đó, là gì?" Lâm Xung đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc mới lên đỉnh tuyết, mọi người trong Hứa gia thôn lần lượt thực hiện những động tác kỳ lạ giống như nhảy múa.

"Đó là Nhị Cẩu nói, khi nhìn thấy tiên trưởng, phải giơ tay đi ngang năm mươi bước, sau đó đi tiếp một trăm năm mươi bước, sau đó quỳ rạp cả người, bái lạy đại lễ, đây là nghi thức bái kiến do tiên trưởng đề ra, không biết lão hủ có nhớ nhầm không?" Trưởng thôn gấp gáp nói.

"Ta lúc đó..." Lâm Xung lúc đó kêu Hứa Nhị Cẩu tránh rắn đỏ lớn ra để khỏi bị cắn… mà thôi kệ đi, nhớ kỹ là được, còn về việc bọn họ nhớ nó thành cái gì hì hắn cũng lười sửa: "Động tác khá chuẩn, sau này mỗi lần đến đều làm như vậy."

"Tuân lệnh tiên trưởng!" Trưởng thôn cung kính nói.

Mọi người trong Hứa gia thôn đi rồi, già trẻ đỡ lấy nhau, túi lớn túi nhỏ, mang theo nấm vàng và thần binh lợi khí do thần tiên ban tặng, đầy ắp trở về.

Lâm Xung nhìn cái đầu trư yêu to bằng bàn máy tính, nghĩ ngợi không biết nên xử lý cái của nợ này thế nào.