Chương 6: Hiệu Ứng Cánh Bướm
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn: Truyenyy
Khi Hạ Trừng còn nhỏ, sự nghiệp của cha và mẹ kế đang lúc phát triển. Họ vô cùng bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Mỗi lần xuất hiện trước mặt cô, Tô Hằng phát hiện cô cao thêm một chút, mà cô cũng đã quen với sự tồn tại của hắn.
Bình thường, nếu nhìn thấy hắn, cô vẫn chỉ lấy ra mấy quyển sách từ trên giá sách rồi yên lặng đọc.
Ở trong trạng thái kỳ quái này quá lâu, Tô Hằng cũng muốn tìm người trò chuyện. Hơn nữa, dáng vẻ lúc bé của Hạ Trừng vô cùng đáng yêu, gần như là cùng một khuôn đúc ra với Niết Niết.
Mỗi khi nhìn thấy cô cô đơn một mình, hắn sẽ nhớ đến đứa con gái đang ở một thế giới khác của mình.
Tô Hằng tới trước mặt Hạ Trừng, cố ý vẫy tay với cô, nói: "Trừng Trừng, con có thể hiểu hết những chữ viết trong sách sao? Hay là con cứ lật sách, chú sẽ kể chuyện xưa cho con nghe."
Lúc này, Hạ Trừng đã là học sinh lớp ba tiểu học, cô đã biết phải làm sao để ngó lơ "đồ vật" người khác không thể thấy này.
Cô gập quyển sách lại, đi tới chỗ bàn học của mình rồi ngồi xuống, lấy ra bài tập trên lớp hôm nay, im lặng bắt đầu giải mấy đề toán.
Từ sau lưng cô, Tô Hằng nghiêng đầu nhìn qua, thỉnh thoảng thấy cô không hiểu, hắn sẽ "kịp thời" chỉ cô cách làm.
Ngòi bút của Hạ Trừng dừng lại trên trang giấy, cô không hề viết. Mấy lần như vậy, rốt cuộc cô cũng đặt bút xuống.
"Chú à, con cần tập trung làm bài tập, chú có thể đi chỗ khác được không?" Cô nghiêm túc nói.
Đương nhiên kiếp trước Tô Hằng chưa từng thấy dáng vẻ lúc bé của Hạ Trừng, nhưng cũng từng nghe Hạ Chấn Trì nhắc đến. Hạ Trừng là đứa bé hiếu động đến mức có hơi quá, thậm chí có lần nghịch ngợm gây ra tai họa.
Nhưng từ lúc bắt đầu quan sát cô đến bây giờ, hắn cảm thấy hiện tại cô là một đứa bé rất yên tĩnh và ngoan ngoãn. Có lẽ trước mặt người lớn cô sẽ cười đùa vui vẻ trêu chọc mọi người, nhưng khi ở một mình, cô sẽ rất yên tĩnh ít nói, việc thường làm nhất chính là đọc sách.
Nếu có thời gian rảnh, Phó Mạn sẽ tìm cơ hội xem bài tập của Hạ Trừng. Cách sống chung của hai người vô cùng nghiêm túc và đứng đắn.
Công bằng mà nói, Phó Mạn không phải là kiểu phụ nữ dịu dàng dễ gần. Nhưng có lẽ nhờ có Tô Hằng ân cần chỉ bảo nên hiện tại, Hạ Trừng không còn cảm thấy căm ghét người mẹ kế này nữa.
Lúc Hạ Chấn Trì chết, Phó Mạn gần như không thể thoát khỏi đau khổ. Chứng kiến cảnh ấy, rốt cuộc Hạ Trừng cũng thật sự chấp nhận người mẹ kế này.
Lúc sự nghiệp Tô Hằng xảy ra vấn đề, Hạ Trừng không thể không tìm Phó Mạn nhờ giúp đỡ, bà cũng chỉ nói với Hạ Trừng một câu: "Con là con gái của mẹ, giữa chúng ta không tồn tại vấn đề giúp hay không giúp, con nên tìm mẹ sớm hơn chứ không phải chờ đến bây giờ."
Kiếp trước Hạ Trừng từng nói cô có lỗi với cha và Phó Mạn, bởi vì cô chưa bao giờ làm tốt bổn phận người con, lại còn thường xuyên gây ra rắc rối không nhỏ cho bọn họ.
Dù Phó Mạn đối xử với cô thế nào, chỉ cần bà thật lòng yêu thương cha cô là đủ rồi. Hơn nữa Phó Mạn thật sự rất tốt với cô, chỉ là tính cách bà quá lạnh lùng mà thôi.
Bởi vì nguyên nhân này mà Tô Hằng mới làm hết khả năng để giúp cô bé Hạ Trừng chấp nhận Phó Mạn.
Kết quả còn vượt xa những gì hắn nghĩ, bé Hạ Trừng không chỉ không ghét Phó Mạn mà còn rất thích chung sống với bà.
Tô Hằng không thể nào rời khỏi Hạ Trừng quá xa. Có khi cuộc sống của cô yên bình đến mức khiến con quỷ như anh nhàm chán ngủ gật, nhưng cũng còn may anh không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Sau khi xảy ra sự thay đổi thời gian với khoảng cách lớn vài lần, lúc anh xuất hiện lần nữa thì Hạ Trừng đã lớn, còn thi đậu vào trường cao trung tốt nhất thành phố T.
Tô Hằng cũng đã đoán được sẽ có hiệu ứng cánh bướm xảy ra. Những chuyện diễn ra ở thế giới này khác xa những chuyện trong trí nhớ của hắn.
Thành tích của Hạ Trừng tốt ngoài ý muốn. Cô vừa nhập học đã trở thành học bá (*) của lớp một cao trung, không chỉ học lớp tốt nhất mà còn đảm nhiệm chức lớp trưởng.
(*) Học bá: người vì chăm chỉ nên học giỏi.
Dù là vậy, cô và con gái ruột của Phó Mạn vẫn không tránh khỏi tranh chấp.
Ngày xưa, Hạ Trừng và con gái ruột của Phó Mạn - Từ Ninh, học chung một lớp, đó là lớp chỉ có học sinh gia đình có quan hệ mới được vào.
Quỹ đạo cuộc sống đã thay đổi, Tô Hằng lập tức nhận ra nơi hắn đến chính là không gian song song trong miệng các nhà khoa học, rất có thể mọi chuyện sẽ không giống những gì hắn đã trải qua trong quá khứ.
Nhưng có lẽ duyên phận giữa Hạ Trừng và Từ Ninh rất sâu đậm. Dù cho số mạng đã lặng lẽ thay đổi, thời cơ vua gặp vua kia vẫn đến theo quỹ đạo cũ.
Nguyên nhân là vì cậu nhóc đẹp trai nhất lớp K mà Từ Ninh thích, Trần Thiệu Du, đã nói với mọi người rằng cậu ấy rất thích Hạ Trừng, lớp trưởng lớp A.
Tô Hằng không cảm thấy ngoài khó hiểu khi Hạ Trừng có người theo đuổi từ lúc bé. Nhưng khách quan mà nói, hắn thấy hiện tại cô không đẹp bằng trước kia.
Lần đầu tiên hắn gặp Hạ Trừng là lúc hắn mười tám tuổi, đó cũng là lần đầu tiên hắn hiểu được cái gì gọi là "đối lập tạo nên sự ưu tú".
Mặc dù đường nét gương mặt Hạ Trừng không tệ, nhưng nó lại không đủ xinh đẹp. Dáng người cô cũng không mảnh mai lắm, nhưng cô lại có khả năng hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.
Tính cách ngang bướng và ngây thơ của trẻ con cùng tồn tại trong con người. Lúc chưa trưởng thành, cô đã lộ ra khí chất xinh đẹp, nhưng cũng rất cởi mở phóng khoáng.
Nói tóm lại, vẻ đẹp của Hạ Trừng không đủ khiến người ta ghen tị, cho nên bất kể là bé trai hay bé gái cũng đều thích kết bạn với cô.
Lúc đó, Từ Ninh đã dùng một câu miêu tả cô cực kỳ chính xác: "Hạ Trừng được mọi người yêu mến không phải là vì khuôn mặt, mà là tính cách của cô. Cô mang đến cho người khác cảm giác dễ chịu."
Nhưng sau này, Hạ Trừng đã thay đổi.
Cô giống như một cành hoa hồng đỏ bị hút chân không để bảo quản, màu sắc và vẻ đẹp vẫn còn đó, nhưng cô đã mất đi thứ quan trọng nhất – sức sống.
Tô Hằng biết tất cả là do hắn, tiếc là hắn đã không còn cơ hội bù đắp cho cô.
Cuộc sống ở trường học rất buồn tẻ, mỗi ngày đều trôi qua một cách nhàm chán, chút chuyện nhỏ như đánh rắm hơi lớn cũng có thể bị mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng hiện tại, chuyện tình màu hồng phấn này lại gây ra một trận sóng gió trong trường học.
Hôm đó, lúc Tô Hằng đến thì Hạ Trừng đang ngồi ở chỗ của mình, ngẩng đầu nói chuyện với đám bạn học vây quanh bàn của cô.