Chương 23: Chuyện Tình Cảm Nam Nữ

Chương 23: Chuyện Tình Cảm Nam Nữ

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

“Nếu tôi nói làm vậy chỉ vì muốn tốt cho em, em có tin cô không?”

Thẩm Chi đã làm trưởng ban bao nhiêu năm, cô ấy đã từng thấy vô số những cô bé không chịu từ bỏ ý định giống như Hạ Trừng hôm nay.

Các cô vừa khờ dại vừa ngây thơ, nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Nhưng cuối cùng người nhận lại tổn thương đầy người, cũng chỉ có các cô thôi.

Trong chuyện này, con trai thường lý trí và cũng tự hiểu mình hơn con gái nhiều.

Không phải vì họ thông minh, mà là các cô còn chưa trưởng thành đến giai đoạn như vậy.

Có vài người đàn ông cuối cùng có tiền có quyền làm hậu thuẫn, bởi vì có quyền lực như “thuốc tăng lực” nên họ mới biết được điều mình thật sự cần là gì, cũng càng có can đảm theo đuổi điều đó.

Trước đó, những cô gái từng xuất hiện trong đời bọn họ, chỉ để tô điểm thêm mà thôi, các cô có thể khiến thời thanh xuân ngây thơ của họ không đến mức không có chút màu sắc nào.

Các cô là đồ chơi nhỏ duy nhất của bọn họ có thể khiến người ngoài hâm mộ lúc họ vẫn chỉ hai bàn tay trắng, còn chưa thành công.

Vậy nên nói, một cô gái thông minh sẽ tự biết giữ mình. Vì không đến lúc thì ai biết được bên cạnh mình là đàn ông hay là súc vật chứ!

Thẩm Chi không nhịn được nói: “Nếu cậu ta thích em, thì cậu ta sẽ chờ em.”

“Có lẽ em không đợi nổi.” Hạ Trừng cũng rất tự hiểu lấy mình.

“Điều đó có nghĩa là cậu ta chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, em nên cảm thấy may mắn, vì mình không lãng phí thời gian trên người cậu ta.”

Hạ Trừng tự giễu:“Đúng, rất khả năng khi cậu ấy lên đại học, mẹ của cậu ấy sẽ đi thăm chủ nhiệm lớp của cậu ấy, tán gẫu chuyện khi câu ấy còn ở lớp học lại, đã từng chơi đùa với tình cảm của một cô bé như thế nào.”

Thẩm Chi nói: “Em còn đùa được thế này thì xem ra em cũng chưa lún quá sâu, tốt lắm.”

Hạ Trừng thì thào nói: “Vâng, đây là chuyện vui nhất.”

Thẩm Chi thở dài, đứng lên vỗ vai cô:

“Chuyện này kết thúc ở đây, em đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là em nên dốc hết toàn lực, thi vào một trường đại học thật tốt.”

Xã hội này luôn luôn nâng cao đạp thấp.Trường học cũng là một xã thội thu nhỏ, sao lại không tồn tại tình huống như vậy chứ?

Rất nhiều người cho rằng Hạ Trừng không xứng với Tô Hằng, cô đang hại anh ta, nhưng sau khi Thẩm Chi trò chuyện với cô xong, lại cảm thấy cô thông minh hơn anh ta nhiều.

Cô biết suy nghĩ lợi - hại, còn Tô Hằng thì không.

Đứa trẻ như Tô Hằng, từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ mình, nên anh ta không có năng tự gánh vác mọi chuyện.

Sau khi Thẩm Chi trò chuyện với mẹ Tô Hằng, cô ấy càng tin chắc vào suy đoán của mình.

Kiểu bé trai nhã nhặn lịch sự như vậy, thường sau lưng sẽ luôn có một người mẹ làm việc nghiêm cẩn, tính cách mạnh mẽ.

Một khi lớn lên, muốn thoải khỏi sự khống chế của mẹ thì những cô gái bên cạnh bọn họ cũng chỉ có thể bất hạnh rơi vào trong chiếc bánh có nhân, làm đá mài dao.

Bọn họ sẽ dựa vào cô gái để phản kháng mẹ mình, thề sống chết bảo vệ cá tính độc lập của mình. Còn những cô bé xui xẻo bị người ta xem như vũ khí kia, sẽ bị hai mẹ con họ xoay quanh, thậm chí còn vui vẻ vì đã giành được người kia.

Vấn đề căn nguyên giữa mẹ chồng – nàng dâu chính là vấn đề giữa mẹ và con trai.

Đơn giản mà nói, đó là một trận chiến để chàng trai trở thành một người đàn ông độc lập.

Nhưng điều khiến người ta khó chấp nhận nhất là, sau trận chiến kia, mẹ con vẫn là mẹ con như xưa, dù sao máu mủ tình thâm cũng không thể cắt đứt, còn cô con dâu lại bi thảm biến thành tội nhân thiên cổ.

Thẩm Chi là người từng trải, cô ấy hiểu rất rõ quá trình phân tranh trong một gia đình. Nhưng những kinh nghiệm sống buồn tẻ này, chỉ có người phụ nữ cũng bị chôn trong phần mộ hôn nhân mới có thể thấy hiểu được. Còn thiếu nữ đang ở tuổi đẹp nhất như Hạ Trừng chắc chắn khinh thường nghe những chuyện này, cũng không muốn nghe.

Lúc còn trẻ, có ai không từng khờ dại tin tưởng tình yêu đích thực là vô địch?

Sau lần gặp này, ở mặt ngoài Hạ Trừng nghe lời khuyên của Thẩm Chi, nhưng trong lòng lại chuyển hóa cảm xúc thành một phẫn nộ nặng nề sâu đậm khác.

Cô không bao giờ tin tưởng vào giáo viên trong trường học nữa, cũng sẽ không bao giờ ngốc đến mức cho rằng, còn có người bằng lòng đứng về phía cô.

Cuối cùng Hạ Trừng cũng quyết định rời xa Tô Hằng.

Cô muốn chứng minh, những người không xem trọng bọn họ hôm nay đã sai.

Tô Hằng không bị cô ảnh hưởng gì, hắn vẫn hoàn thành tâm nguyện thi được nguyện vọng một, mà cô ít nhất cũng có thể thi được nguyện vọng hai.

Cô không muốn tiếp tục bị người ta coi thường, tình cảm của bọn họ không phải là kết quả nảy sinh ra trong áp lực cực lớn.

Sâu trong lòng của cô, cô vốn không tin, Tô Hằng đang đùa giỡn với tình cảm của cô, mà điều duy nhất có thể chứng minh cho điều ấy, là bọn họ sẽ suy nghĩ vì tương lai của đối phương.

Hạ Trừng không cho phép mình đi liên lụy anh ta, cũng mong rằng Tô Hằng có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.

Ba tháng qua nhanh, thời gian cách tháng sáu - lúc thi vào trường đại học đã bắt đầu đếm ngược trăm ngày.

Hạ Trừng cho rằng, cô và Tô Hằng sẽ không còn bất kì điểm giao nhau nào nữa.

Nhưng trong một lần cô một mình đi qua hành lang vắng, Tô Hằng lại đột nhiên xuất hiện, to gan cầm tay cô, mười ngón gắt gao giao nhau, dẫn cô vào trong rừng cây.

“Tô Hằng, có phải anh điên rồi không?” Hạ Trừng muốn bỏ tay hắn ra, lại không đọ lại sức hắn.

Hắn nhíu chặt mày nhưng không nói một câu nào.

Cô không ngừng vùng vẫy, khiến hắn cũng dần mất kiên nhẫn.

Hai tay Tô Hằng khẽ chống, chặt chẽ khóa cô vào giữa mình và thân cây.

Hạ Trừng không chút né tránh nhìn thẳng vào hắn: “Anh có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”

Tô Hằng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “ Bọn họ uy hiếp em phải không?”

Lẽ ra hắn nên đoán được điều này, sao những người đó có thể buông tha cho Hạ Trừng chứ.

Nhưng kỳ lạ nhất là, bọn họ chưa lần nào tìm hắn nói chuyện.

Hạ Trừng gật đầu: “Đúng là trước kia chúng ta rất quá đáng, tôi còn có thể ở lại trường học, đã là bọn họ khoan dung với tôi lắm rồi.”

“Vì thế mà em từ bỏ.”

Tô Hằng lên án cô không chút lưu tình.

“Đúng, là tôi từ bỏ, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ tôi làm ầm lên với bọn họ sao?”

Cô từ bỏ là muốn tốt cho cả hai người, Tô Hằng không nên dùng ánh mắt muốn giết người đó để nhìn cô, cứ như cô làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn vậy.