Chương 2: Về Nhà
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn: Truyenyy
Dư Nguyệt Hoa lật sang trang kế bên, không khéo lại gặp phải ảnh chụp của tiểu minh tinh đang quyến rũ ông chồng chết tiệt của mình mấy hôm nay. Trong tấm ảnh nằm ở một góc của trang tạp chí, cô ta đang mỉm cười duyên dáng, chiếc cằm thon nhọn như có thể đâm thủng ra một cái lỗ trên tờ giấy. Nói cô ta không phẫu thuật thẩm mỹ thì đố ai tin, trừ khi mẹ cô ta chính là một con hồ ly.
Dư Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy tức ngực, mạnh tay ném quyển tạp chí lên chiếc bàn trước tấm gương.
Trong lòng cô ấy cũng biết rõ, thứ chồng cô ấy ghét không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, mà là toàn bộ con người cô ấy.
Chồng làm ra chuyện có lỗi với mình, đương nhiên cô ấy rất hận, nhưng chuyện đó mãi mãi cũng không đả kích bằng chuyện hắn ta vô tình dùng giọng điệu chán ghét khi nói về cô ấy.
Một người quan hệ lung tung bên ngoài, không tôn trọng mình chút nào, mà ngay cả danh dự và tự tin của mình cũng muốn tước đoạt, sao có thể không trở thành chuyện khiến người ta căm thù nhất chứ?
Trợ lý nhà thiết kế đang đứng sau lưng Dư Nguyệt Hoa, hai tay thuần thục xoa bóp bả vai cho cô ấy. Nhận ra tâm trạng khách hàng không tốt, cô ta liền tìm chủ đề tán gẫu.
“Theo tôi thấy, Tô phu nhân còn xinh đẹp hơn người phụ nữ bị bêu riếu kia nhiều, nếu tôi là Tô tiên sinh, tôi sẽ không đui mù mà bỏ rơi cô vợ xinh đẹp trong nhà, đi kiếm loại mặt hàng cấp thấp kia.”
Dư Nguyệt Hoa không có hứng nói chuyện với cô ta, chỉ lạnh lùng thờ ơ “Ừ!” một tiếng qua loa cho có lệ.
Vốn không nên để những vết thương mưng mủ thối rữa kia lộ ra ngoài ánh sáng, tốt nhất là bọn họ cứ lặng lẽ liếm láp, không cần bất kỳ sự đồng tình nào từ những người không liên quan.
Nhưng vì sự nghiệp, nhà họ Tô cũng cần chú trọng hình tượng. Chịu không nổi đám chó săn theo sát mấy ngày nay, Tô phu nhân đã lệnh cho Hạ Trừng ra mặt mở họp báo, dẹp bớt những lời đồn đại lung tung bên ngoài.
Vợ cả đã lên tiếng ủng hộ chồng mình, sao đám người xem kịch vui kia có thể không ngậm miệng?
Sự thật chứng minh, bọn họ im thì im, nhưng hình tượng cặp vợ chồng ân ân ái ái khiến mọi người ngưỡng mộ đã hoàn toàn sụp đổ sau sự kiện chụp lén “Cửa khách sạn” mất rồi.
Kết thúc buổi họp báo, Hạ Trừng lên thẳng xe ô tô riêng, dưới sự hộ tống của đội xe bảo an, cô trở lại nhà lớn Tô gia.
Chuyện đầu tiên cô làm khi vừa về đến nhà chính là đi thỉnh an Tô phu nhân, đồng thời báo cáo toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
“Mẹ.” Ngoài miệng, Hạ Trừng vẫn vô cùng cung kính, nhưng sự kính trọng này đã không còn tồn tại trong lòng cô.
Tô phu nhân gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục cố ý tìm mấy chuyện vặt vãnh cô làm không tốt để quở trách như ngày thường, bà cũng không hỏi thêm một câu nào liên quan tới buổi họp báo hôm nay.
“Tôi mệt rồi, cô không cần ở chỗ này, đi đi.” Tô phu nhân xoay đầu, người giúp việc tên Trương Xuân đang đứng bên cạnh lập tức chìa tay đỡ bà đứng dậy.
Hạ Trừng tự giác bước lên trước, giúp Trương Xuân đỡ mẹ chồng vào phòng trong nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng, Trương Xuân là người giúp việc lâu năm ở nhà họ Tô, bà ấy nhân lúc Hạ Trừng lên lầu đứng một mình liền tiến tới an ủi: “Phu nhân, hôm nay cô đã vất vả rồi!”
Xét về thân phận địa vị, Trương Xuân vốn không nên nhiều chuyện nói những lời này, nhưng những chuyện Hạ Trừng đã làm cho Tô gia, người ngoài có thể không biết nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô, bà nhìn thấy tất cả.
Hạ Trừng rũ mắt, khóe miệng cong lên: “Dì Trương, cảm ơn!” Cô dừng một lát, nói: “Làm phiền dì nấu bữa tối vậy, nếu tiên sinh trở về, dì nhớ báo cho tôi một tiếng.”
“Vâng, vậy tôi đi làm việc trước.”
Trương Xuân biết tính tình Hạ Trừng rất tốt, dù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, cô cũng có thể xử lý ngăn nắp gọn gàng. Nhưng bà ấy vẫn thật không ngờ, dù xảy ra những chuyện như vậy, cô vẫn có thể khống chế tốt tâm trạng của mình.
Hạ Trừng trở lại phòng ngủ, theo thói quen bước vào phòng thay đồ.
Sau khi chọn quần áo xong, cô đặt nó nằm ngay ngắn trên giường, sau đó đi vào nhà tắm, cởi sạch quần áo, bước qua cửa thủy tinh ngăn cách gian tắm rửa.
Nước nóng ào ào chảy xuống từ vòi hoa sen hình vuông cỡ lớn được gắn cố định phía trên.
Trước kia, Hạ Trừng chỉ dùng vòi sen cầm tay để tắm rửa, cô luôn cảm thấy nhỡ mình mở sai một lần thì vật phía trên kia sẽ khiến cô thấy bối rối, thậm chí cô còn nghi ngờ mục đích lắp đặt nó ở đó là gì.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu rồi.
Ở một nơi nhỏ hẹp thế này, dù cho cô có làm ra chuyện đáng xấu hổ tới mức nào thì ngay cả chính cô cũng không thấy được, không nghe được.
Đau khổ đến mức này, thể xác và tinh thần cô đều không chịu nổi nữa, chỉ có thể tự lừa gạt chính mình.
Cô để mặc cho tất cả sự không cam tâm trong lòng cô trôi theo dòng nước, chảy xuống ống thoát nước.
Nếu như cha còn sống, ông ấy sẽ an ủi cô thế nào?
Hạ Trừng đứng trong phòng tắm rất lâu, đến khi làn da trở nên trắng bệch nhăn nhúm, cô mới khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cô ngồi ở mép giường ngẩn người một lúc, không muốn thay quần áo, không muốn sấy khô tóc cũng không quan tâm gương mặt mình chỉ mới rửa qua nước, chưa được tẩy trang sạch sẽ.
Trong đầu Hạ Trừng trống rỗng, bởi vì cô đã bỏ ra quá nhiều sức lực để đau lòng nên bây giờ không còn chút năng lượng nào, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, dường như không khí cũng thôi chuyển động, nặng nề ngột ngạt đến mức làm người ta khó thở.
Hạ Trừng muốn hét to, giống như vừa rồi cô đã hét lên dưới sự ồn ào của tiếng nước chảy. Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, hơn nữa cổ họng đã bắt đầu đau rát, nếu như còn tiếp tục gào thét, có lẽ ngày mai cô sẽ không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, điện thoại di động được cô để trong ngăn kéo không ngừng rung lên.
Sau khi chuyện đó xảy ra, chiếc điện thoại hay dùng đã bị cô tắt máy, người có thể biết số mà nhắn vào máy này chỉ có thể là người rất thân với cô.
Cô mở điện thoại ra, màn hình sáng lên, một tin nhắn được gửi tới từ số máy của con gái ruột mẹ kế cô, Từ Ninh.
Hạ Trừng chỉ hơi lướt qua, đọc được một đoạn ngắn trong đó:
“… Hạ Trừng lúc trước đánh nhau với tôi, nắm tóc tôi, mắng tôi là con gái vợ bé đã đi đâu rồi? Cô đần độn rồi hả, sao còn không nhanh lấy ra một nửa sự quyết đoán của năm đó đi.”
Điện thoại di động trong tay Hạ Trừng vẫn rung đến mức nóng lên, cô lặng lẽ tắt máy, nhét nó vào sâu trong ngăn tủ.