Chương 7: Bà Chủ Xinh Đẹp

Chỉ trong chốc lát, trong quán rượu ngoại trừ Locke cùng thủ hạ của hắn và bà chủ vẫn đang đứng ngây ngốc tại đó thì không còn người nào còn đứng. Lúc này, Locke mới chậm rãi đi bến bên cạnh tên cầm đầu, giẫm lên eo của hắn, nói:

- Ai cho ngươi to gan lớn mật cướp đoạt tiền của quân đội vương quốc Faustain?

Hắn nói cũng đúng, toàn bộ tiền kiếm được của tửu quán này đều là tiền từ những binh lính trong quân đội của vương quốc Faustain, còn không phải là tiền của quân đội sao.

 

- Đại nhân, ta sai rồi, không dám tái phạm nữa.

Tên cầm đầu rất thức thời, tay bụm lấy miệng bê bết máu, cúi người thấp giọng cầu xin tha thứ, hắn cũng không dám giải thích thêm gì, không dám giảng giải đạo lý cùng đám binh sĩ Faustain hung hãn. Thấy gã đó đã nhận sai, lại bị người của mình giáo huấn một phen, Locke cũng không tiếp tục truy cứu. Quân kỷ quản lý của doanh trại bọn hắn rất nghiêm ngặt, lãnh chúa yêu cầu không được nhiễu dân “quá mức”, thế nên Locke không thể giết hết những người này.

 

- Thôi cút ra kia!

Locke tung một cước về phía nam nhân ăn nói khép nép, để hắn xéo đi. Tên kia lập tức kinh hoảng nhanh chóng dẫn người của mình rời đi, tửu quán ngay lập tức trở nên yên tĩnh trở lại. Nhìn về phía bà chủ vẫn còn đang trong trạng thái thẫn thờ, Locke ho khẽ một tiếng để gọi nàng.

 

- Đại nhân, tạ ơn ngài… Ta… Ta.

Bà chủ đột nhiên bừng tỉnh lại, chân tay luống cuống nói lời cảm tạ. Sự thô bạo ban nãy của những binh sĩ khiến nàng sợ hãi, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, nhưng những người này đã giúp mình vì vậy vẫn phải cảm tạ.

 

- Không có gì.

Locke có ấn tượng tốt với bà chủ xinh đẹp cho nên mới ra tay giúp nàng.

 

- Nếu không còn chuyện gì khác, bọn ta đi đây.

Locke phất phất tay không để nàng nói thêm rồi ra hiệu cho thủ hạ rời đi.

 

- Bây giờ trời đã tối gần như hoàn toàn, doanh trại bên ngoài thị trấn đã đốt đuốc, xem ra bữa tối đã bắt đầu, hi vọng đám người kia chừa cho chúng ta chút đồ ăn.

Locke lẩm bẩm.

 

Các binh sĩ trong tiểu đội Locke cũng nhao nhao đi ra khỏi quán rượu, đi về hướng quân doanh bên ngoài thị trấn. Locke đi sau cùng, lúc hắn định rời đi, từ đằng sau lưng bỗng nghe thấy tiếng khóc. Locke liếc nhìn thấy bà chủ đang nằm trên quầy lễ tân khóc nức nở. Locke ghét nhất là nhìn thấy nữ nhân rơi lệ, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp và lớn tuổi hơn hắn. Locke bảo thủ hạ đi trước, còn hắn quay trở lại tửu quán, vỗ nhẹ bả vai bà chủ:

- Đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ nói ra, ta giúp ngươi.

Locke bất đắc dĩ an ủi.

 

Bà chủ cúi đầu nghe xong, khóc càng lớn. Locke đứng bất động như bị phong ấn, đối phó với địch nhân hắn không thiếu cách, với đám tiểu lưu manh cũng chẳng e dè, chỉ duy có nữ nhân là hắn lóng ngóng chân tay. Dù hắn không còn là xử nam nhưng thật sự không biết cách an ủi nữ nhân, liệu có thể mong chờ gì ở một nam nhân từ nhỏ lăn lộn trong quân doanh, có thể biết cách an ủi một nữ nhân trưởng thành đang khóc chứ?

 

Đám thủ hạ của hắn đi càng lúc càng xa, hắn đã sắp không nhìn thấy bọn họ, đám người này đi nhanh như vậy hiển nhiên là không có ý tốt, bọn hắn cho rằng sau khi anh hùng cứu mỹ nhân chính là lúc hai người thăng hoa tình cảm, không nên làm kỳ đà cản mũi. Thế nên, mấy tên ấy không có chút nghĩa khí nào mà bỏ rơi lão đại của mình lại tửu quán. Lúc này Locke rất khó xử, hắn không biết làm sao để dỗ dành nữ nhân đang vục mặt khóc thút thít như vậy. Rời đi thì không đành, người vẫn còn đang khóc ở đây, mà ở lại cũng chẳng được, một nam nhân ở chỗ này nhìn nữ nhân khóc thì ra thể thống gì. Người nào không biết còn nghĩ rằng hắn làm việc gì thương thiên hại lý. Mặc dù Locke không phải là người tốt, nhưng hắn kỳ thật chưa từng làm việc trắng trợn như cướp đoạt dân nữ.

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng khóc của bà chủ cũng dần dần ngừng lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc lên vài hồi. Nàng vụng trộm liếc qua nam nhân không biết cách an ủi mình mà chỉ ngồi một bên với vẻ mặt nghiêm nghị hồi lâu, không khỏi bật cười. Lúc này nàng mới phát hiện, vị quan quân của vương quốc Faustain này kỳ thực là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn so với nàng. Mặc dù Locke có vẻ ngoài trầm ổn, lãnh khốc, song trông hắn vẫn còn vẻ hơi non nớt.

 

Locke cũng bị nụ cười này kéo ra khỏi trạng thái cứng ngắc, không giống với nụ cười giập khuôn lúc thanh toán tiền, nụ cười lần này có vẻ linh hoạt và đáng yêu hơn gấp nhiều lần, khiến trái tim Locke trật mất mấy nhịp. Akano cảm nhận được sự thay đổi của Locke, bèn đỏ mặt cúi đầu nói.

- Đa tạ.

Nàng lại nói với Locke một lần nữa.

 

- Ừm, cũng không có việc gì.

Locke chưa vội từ biệt, hiện tại hắn cũng không có ý rời đi ngay, đoán chừng quân doanh cũng đã chẳng còn cơm tối. Về phần tuần tra ban đêm, một tiểu đội trưởng như hắn cũng không sợ, còn có thủ hạ của mình trợ giúp. Hiện giờ hắn cũng không biết mình nên có thái độ gì với nữ nhân quyến rũ này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn không thể rời đi lúc này. Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.

 

Ngay vào lúc cả hai vẫn còn nhìn nhau, Locke bỗng lộ ra nụ cười bí hiểm. Akano tỏ ra khá bối rối trước nụ cười khó hiểu của Locke, nàng theo ánh mắt của Locke hướng về phía quầy rượu, lại thấy vài món nội y cùng y phục nữ nhân đang nằm rải rác ở đó.

- A…!

Akano giật mình, nàng đỏ mặt nhào về phía đống quần áo kia, dùng nửa người trên chắn lấy không để Locke tiếp tục nhìn.

 

Locke xoa xoa lỗ tai bị tiếng thét của Akano làm cho chấn động không nhẹ, cười nói với Akano:

- Không cần che đâu, dù sao ta cũng nhìn thấy rồi…

Locke đang định nói tiếp gì đó đột nhiên dừng lại. Akano tuy che được đống y phục nhưng phần y phục mặc trên người có phần hơi rộng hiển nhiên không ôm nổi thân hình đầy đặn, nở nang cùng lồng ngực căng tràn sức xuân. Nhìn thấy cảnh xuân tươi mát trước mặt lồ lộ đã khiến Locke quên mất mình đang định nói gì, chỉ buột miệng thở hắt một câu:

- Lớn quá.

 

Akano cũng phát hiện ra, lại hét lên một tiếng rồi vội vàng lấy y phục trong tay lên che ngực, nhưng việc này lại để lộ chiếc nội y nóng bỏng của nàng trước mắt Locke. Bà chủ vốn dĩ rất khôn khéo này lúc ấy giống như một con thỏ sợ hãi, vừa muốn che chắn thân thể, vừa muốn che giấu y phục, rất là đáng yêu.

 

Sau một hồi luống cuống, cuối cùng Akano cũng cất kỹ đống y phục vương vãi của mình, còn lấy tay che lại cảnh xuân trước ngực.

 

“Trời ơi, cho ta xin đấy, nàng không nằm lên quầy thì ta cũng đâu thể thấy rõ như vậy được.”

Locke than thở trong lòng.

 

- Nếu không có việc gì khác, lại muộn như vậy rồi ta trở về quân doanh đây.

Locke nhìn bà chủ xinh đẹp nói, hắn thật sự không biết ở lại thêm để làm cái gì.

 

- Ưm… vâng, hôm nay đa tạ ngài…

 

“Ục!”

Akano còn chưa nói hết bỗng tiếng trống kêu ở bụng Locke vang lên, khiến hắn cực kỳ xấu hổ.

- Đại nhân, ngài vẫn chưa ăn cơm tối, hay là… đêm nay ngài ở lại đây dùng bữa?

Akano nhìn vẻ mặt lúng túng của Locke, trong lòng cũng bớt đi phần nào căng thẳng, sự khôn khéo cũng quay trở về, nàng lập tức mời Locke ở lại ăn cơm, đây cũng là cơ hội tốt để đáp lại ân huệ hôm nay, hơn nữa hắn cũng là binh sĩ, sau này còn nhờ cậy được.

 

- Vậy... ừm, làm vài món đơn giản thôi.

Locke nghĩ bụng bây giờ quay về cũng chẳng còn gì ăn, đoán chừng chỉ có thể gặm bánh nếp hoặc là bánh mì đen chống đói, chi bằng ở lại đây ăn cơm. Hắn bảo Akano không cần làm món cầu kỳ cũng không phải khách sáo mà là vì hắn biết hiện trạng của những thường dân vương quốc Charlie sau khi bị công chiếm, đa phần ăn còn chẳng đủ no, huống gì nói tới ăn ngon. Nàng ta dẫu có kinh doanh nhưng nhìn tình cảnh đám dân bản địa lưu manh tới bắt chẹt hôm nay, đoán chừng sinh hoạt của nàng cũng không tốt đẹp gì.

 

- Vâng, ta đi chuẩn bị ngay đây.

Akano đầu tiên là bước tới quầy rượu, sau đó lấy một tấm ván gỗ cạnh đó chặn cửa lại, như vậy đồng nghĩa với quán đóng cửa. Kế đến nàng mới uốn éo cái mông đi vào căn bếp sau quán, nấu cơm cho khách quý. Locke quan sát được khi nữ nhân kiều diễm ấy đóng cửa lại, khuôn mặt của nàng bỗng ửng hồng, giống như một mỹ nhân muốn yêu đương vụng trộm, rất mê người. Đúng là phụ nữ trưởng thành, đẹp một cách khác lạ.

 

Nhìn bà chủ đi vào phòng bếp phía sau, Locke cũng không ngồi tiếp, hắn giúp nàng nhặt những đồng Diller rơi xuống sàn, rồi gói lại vào trong túi như cũ. Trời đã tối và không có ánh sáng, đấy cũng là nguyên nhân ban nãy nàng chỉ thu dọn y phục mà không nhặt tiền dướt đất, Locke thực ra cũng không nhìn thấy, hắn chỉ dựa vào đôi mắt đã được luyện nhìn trong bóng tối mấy năm qua mà nhặt tiền.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca