Chương 26: Giết quan

Chương 26: Giết quan

Người dịch: Nxkhiêm

- Tiểu vương gia? Làm sao bây giờ?

Trên mặt của Cổ Như Kim còn có đám người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc đều hiện ra cảm xúc giận dữ, nếu như ở nơi hẻo lánh gặp phải loại quan binh này, lấy tính tình của bọn họ thì đã sớm rút một đao chém chết đối phương rồi.

Chỉ có điều hiện tại địa điểm không đúng, ở cửa thành lúc này, quan binh khá nhiều, người vây xem cũng không ít, một khi động thủ, bọn họ sẽ biến thành phản tặc giết quan tạo phản.

- Làm sao bây giờ? Người khác đều gác đao lên trên cổ chúng ta rồi, chúng ta còn có thể làm sao?

Phong Nguyên vừa dứt lời thì đã tiến lên một bước.

Bá một tiếng.

Trường đao treo lơ lửng bên hông Cổ Như Kim đã rơi vào lòng bàn tay của hắn, mấy người Cổ Như Kim, Tôn Kỳ chỉ nhìn thấy một dải lụa chớp mắt phóng qua.

Ánh đao như thác nước! Máu me tung tóe!

Mặt của thiên hộ lộ ra biểu cảm không dám tin tưởng, hai tay bưng yết hầu, máu tươi ồ ồ chảy xuôi, sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch, căn bản không nghĩ tới, vị Đại Minh Vương gia ở trước mắt này lại tự mình động thủ chém giết quan binh.

Lúc này, trong lòng của vị thiên hộ rốt cục hiện ra cảm xúc hối hận, hối hận tại sao nhân vật nhỏ như mình lại muốn dính líu đến trong tranh đấu giữa những quý nhân này.

- Thiên hộ đại nhân!

Ở bên cạnh quan binh cũng không có dự liệu được sẽ xuất hiện tình cảnh thế này, theo bản năng rút đao nhấc thương, chuẩn bị ra tay đối với đám mấy người Phong Nguyên.

- Giết người rồi! Chạy mau!

Ở một bên, quần chúng đang vây xem ăn dưa đột nhiên nhìn thấy máu tươi tung toé, thiên hộ nhuốm máu ngã xuống đất, dồn dập lùi về phía sau rồi vội vàng xoay người chạy tán loạn.

- Hả? Các ngươi dám ra tay với bản vương sao?

Ánh mắt của Phong Nguyên rơi vào trên người những quan binh này, hai con mắt ẩn chứa sát khí, tỏa ra khí thế ác liệt.

Lúc trước, trên đường từ phủ Khai Phong chạy tới Kim Lăng, trong tay Phong Nguyên đã dính mấy nhân mạng, giết đều là giặc cướp chặn đường cùng với lưu dân bạo dân muốn cướp giật đồ ăn.

Bất luận là thế giới Phong Thần vẫn là thế giới Bích Huyết kiếm trước mắt, đều không phải là thái bình thịnh thế, Phong Nguyên rất rõ ràng điểm ấy, chính vì thế cố ý mài giũa bản thân. Dùng máu tươi rửa đi sự do dự, nhu nhược trong nội tâm, cố gắng để cho mình nhanh chóng trở nên quả quyết.

Quả quyết chém giết thiên hộ để uy hiếp, hơn nữa còn có thân phận của Phong Nguyên mang đến bổ trợ.

Nhất thời để quan binh chuẩn bị ra tay lùi về sau hai bước, trở nên do dự.

Phong Nguyên nhìn thấy đối phương lùi về sau, khà khà cười nhạt, tay phải vung một cái, trường đao bá một tiếng rơi vào trong vỏ đao bên hông Cổ Như Kim. Nếu như đối phương thật sự xông lên, hắn tuyệt đối sẽ không chùn tay.

- Cổ đại ca, chúng ta đi!

Nghe được mệnh lệnh của Phong Nguyên, Cổ Như Kim mới kịp phản ứng lại, không chỉ có hắn, ngay cả mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc quen nhìn máu tươi cũng bị hành động vừa nãy của Phong Nguyên làm cho kinh sợ, phải một lúc sau mới hoàn hồn.

- Đi!

Cổ Như Kim phản ứng cực nhanh, lập tức hô quát một tiếng, để hạ nhân đánh xe vung roi ngựa lên, tiếp tục đi về cửa thành. Mấy chục quan binh ngăn ở mặt trước ngươi nhìn ta ta xem ngươi, không có một người nào dám lên trước.

Kim Lăng thái bình trăm năm, bất luận là Vệ Sở Binh hay là doanh binh, sớm cũng chỉ còn sót lại một cái vẻ bề ngoài, đối phó dân chúng tầm thường, bọn họ là một tay cao thủ, nhưng đụng phải những quý nhân kia, bọn họ sẽ theo bản năng cúi đầu khom lưng, hoàn toàn không có chút huyết tính nào.

Hiện tại, thiên hộ chết thảm, bọn họ không có người dẫn đầu, vậy sao còn dám chặn lại một đoàn mấy người Phong Nguyên.

Ở xe ngựa sắp vọt tới trước người, những người này dồn dập di chuyển sang hai bên, lộ ra một con đường thẳng tắp ra khỏi thành.

Bánh xe lộc cộc quay đều, rất nhanh ở trong mắt rất nhiều quan binh cùng bách tính đang lặng lẽ nhòm ngó ở xa xa, ba chiếc xe ngựa đã biến mất không còn tăm hơi.

Khoảng chừng nửa nén hương sau, hai đại hán cưỡi ngựa xông thẳng tới.

- Xảy ra chuyện gì? Người đâu?

Người đi trước chính là gia đinh đầu lĩnh Triệu Quảng Ân của phủ Hãn Thành Bá Triệu Chi Long, khi hắn chạy tới cửa thành, liếc mắt liền thấy thi thể nằm trên đất của thiên hộ.

Sau đó, hắn từ trong miệng quan binh biết được chuyện đã xảy ra vừa nãy.

- Tên tiểu vương gia kia lại tự mình động thủ giết người sao?

Triệu Quảng Ân nheo mắt lại, biết chuyện này đã không phải là mình có thể làm chủ, quay đầu ngựa lại trở về bẩm báo tin tức, để Bá gia quyết định.

Ra khỏi thành sau, Cổ Như Kim cùng mấy người Tôn Kỳ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn họ có thể hội hợp cùng ba trăm gia đinh điền trang ngoài thành, coi như Kim Lăng có truy binh chạy tới, cũng không cần lo lắng rồi.

- Thực sự là thoải mái! Một đao vừa nãy của Tiểu vương gia để tiểu nhân khâm phục!

- Đúng đấy, thiên hộ kia quá chó má, vừa nãy lão tử thực sự là hận không thể chém hắn một đao, không nghĩ tới bản thân còn không có động thủ, Tiểu vương gia đã tự mình ra tay, thay chúng ta xả ra khẩu khí này!

Lúc này, mọi người nói tới chuyện vừa rồi, những giang hồ cao thủ như Tôn Kỳ đều cảm thấy tâm thần khoan khoái, vô cùng tán đồng đối với việc Phong Nguyên quả quyết ra tay giết người.

Trước đây chỉ nghe tin tức những giang hồ dân gian như bọn họ hơi một tí giết người, không nghĩ tới Tiểu vương gia cao cao tại thượng cũng sẽ hành sự như vậy.

- Tiểu vương gia, thiên hộ kia cố nhiên đáng chết, nhưng hắn vừa chết, những huân quý trong thành Kim Lăng kia nhất định sẽ điều binh truy sát, chúng ta sau đó phải vạn phần chú ý!

Cổ Như Kim nhắc nhở.

- Ta biết! Ngươi phái người đi điền trang, để Khương đại ca chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi hội hợp cùng chúng ta thì đi thẳng luôn lên phía Bắc!

Phong Nguyên vô cùng rõ ràng hậu quả của việc chém giết quan binh giữa thanh thiên bạch nhật là thế nào nhưng mà biểu cảm ở trên mặt lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có một chút lo lắng nào.

Nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, Cổ Như Kim cũng yên tâm không ít.