Chương 23: Chèn ép
Người dịch: Nxkhiêm
Vù!
Trong cơ thể giống như là tuôn ra một dòng nước ấm, giống như là nước mưa tẩm bổ mặt đất khô hạn, dòng nước ấm nhanh chóng du tẩu toàn thân, bắt đầu tẩm bổ cơ thịt xương cốt trong cơ thể.
Nếu như là người bình thường, sau khi được một luồng dược lực ẩn chứa sinh cơ này tẩm bổ thân thể, bệnh tật sẽ tiêu tán, không chỉ thế còn bảo đảm người uống thuốc thân thể cường tráng, bách bệnh không sinh.
Đương nhiên vì người bình thường không biết vận công tiêu hóa nên trong quá trình này, một nửa dược lực Phục Linh Hoàn đều sẽ lãng phí.
- Địa Tái quyền pháp!
Phong Nguyên biết điểm ấy, chính vì thế sau khi uống thuốc, hắn lập tức thôi động môn quyền pháp rèn luyện gân cốt toàn thân trong Hồn Thiên Huyền Công, mỗi một chiêu bộ quyền pháp này đều có thể rèn luyện đối ứng trong cơ thể.
Chờ đánh xong mười tám chiêu quyền pháp một lần, chẳng khác nào rèn luyện gân cốt toàn thân một lần.
Bộ quyền pháp này triển khai lên, vô cùng tiêu hao khí lực, lúc trước, khi Phong Nguyên vừa tới thế giới Phong Thần còn không thể đánh xong một chiêu đã mệt bở hơi tai rồi.
Chỉ có điều bây giờ Phong Nguyên đã bước vào tầng thứ nhất của Hồn Thiên Huyền Công, khí lực tăng nhiều. Không cần nói một lần, chính là ba lần bốn lần cũng có thể ung dung đánh xong.
Quyền phong gào thét, xé rách không khí, khiến cho Phương Nguyên cũng tỏa ra khí thế bất phàm.
Trong khi đang sử dụng quyền pháp đồng thời, Phong Nguyên còn vận dụng vượt xa thường tinh thần lực của con người lượng cảm ứng toàn thân, toàn thân hắn bắp thịt xương cốt, giống như là đứa bé đói khát, không ngừng hấp thu dòng nước ấm trong cơ thể, sau đó lại thông qua sự ảnh hưởng của Địa Tái quyền pháp, bắt đầu rèn luyện gân cốt toàn thân.
Sau nửa ngày, đợi đến khi hấp thu hết dòng nước ấm trong cơ thể do dược lực biến thành, Phong Nguyên mới dừng động tác lại.
Hô!
Hắn phun ra một hơi thật dài, không quản mồ hôi chảy ra trên người, bắt đầu kiểm tra tình huống tiến triển của lần tu luyện này.
- Một viên Phục Linh Hoàn để khí lực của ta tăng thêm ba phần mười. Không tệ! Dựa theo tính toán này, chỉ cần phục dụng năm mươi viên Phục Linh Hoàn là ta có thể luyện tầng thứ hai đến đại thành!
Về phần số Phục Linh Hoàn còn lại, Phong Nguyên cũng đã có dự định riêng.
Sau đó, nếu như thu được công pháp nội gia thượng thừa của thế giới này, có thể dùng Phục Linh Hoàn nhanh chóng tăng nội lực. Đến thời điểm đó, bản thân nội ngoại kiêm tu, có lẽ không cần đột phá đến tầng thứ ba thì cũng có thể chống đỡ được vị thiên hạ đệ nhất nhân Mục Nhân Thanh này.
Sau khi bắt đầu dùng Phục Linh Hoàn luyện công, Phong Nguyên liền ở lại trong phủ không ra ngoài, dựa theo mức cực hạn bản thân có thể chịu đựng, mỗi ngày dùng hai viên đan dược, dồn hết thảy tâm tư lên phương diện tu luyện.
Phong Nguyên một lòng tu luyện, chuyện đối nội đối ngoại của Vương phủ liền rơi vào trên người đại quản gia là Cổ Như Kim.
Lúc này, tin tức Phục Linh Thủ Ô Hoàn luyện thành cũng theo những kia danh y quốc thủ rời khỏi truyền bá về bốn phương, những huân quý quan lại có niên kỷ không nhỏ ở một vùng Giang Chiết này đều thèm nhỏ dãi Phục Linh Hoàn.
Không ít giang hồ cao thủ cũng nghĩ chia một chén canh, mỗi ngày buổi tối đều có đầu trộm đuôi cướp đến bái phỏng phủ Chu Vương, cũng may có mấy người Triệu Hoành, Tôn Kỳ ngày đêm phòng bị, cũng không có để những người này quấy nhiễu đến Phong Nguyên luyện công.
Theo thời gian trôi qua, mấy huân quý trong thành Kim Lăng cũng lại không chịu được nữa, sau khi quản gia của phủ Hãn Thành Bá rồi Bảo Quốc Công trước sau đến đây, trong bóng tối uy hiếp đều không có tác dụng, các loại chèn ép lập tức vọt tới.
Đầu tiên là cửa hàng Cổ Như Kim thường mua dược liệu đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn bàn chuyện làm ăn với phủ Chu Vương, sau đó điền trang ngoài thành, không ngừng gặp phải người xa lạ dò xét, thám thính.
Còn có lương thực, đao thương, hỏa dược, . . . tiêu hao khi huấn luyện ba trăm gia đinh, con đường mua những thứ này đều bị chặt đứt, Khương Anh Kiệt không thể không tạm dừng luyện binh, vững vàng bảo vệ tốt điền trang, chờ đợi mệnh lệnh của Phong Nguyên.
Khi phủ Chu Vương không ngừng bị các thế lực trong thành Kim Lăng chèn ép, có mấy giang hồ cao thủ do Phong Nguyên mời chào lúc trước lựa chọn không chào mà đi, chỉ còn dư lại mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc cùng Triệu Hoành.
Đối mặt với đả kích liên miên, Cổ Như Kim cũng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, lại không có biện pháp gì, chỉ có thể lệnh người hầu cùng giáo đầu trong tạm thời không cần ra ngoài.
Cuối cùng, nhìn thấy các loại chiêu số chèn ép không tạo được tác dụng như ý muốn, khoảng chừng hai mươi ngày sau, thám tử ẩn giấu ở quanh Vương phủ đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Đột nhiên xuất hiện thả lỏng, để trong lòng đám người Cổ Như Kim xuất hiện một loại ảo giác, khoảng thời gian này giống như là một giấc mộng.