Chương 10: Hoang dã
Người dịch: Nxkhiêm
Đối với tình huống đại khái cùng tình tiết phát triển của thế giới này, Phong Nguyên vẫn tương đối quen thuộc. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn trở nên mạnh mẽ ở trong thế giới Bích Huyết kiếm này.
- Hiện tại là Sùng Trinh năm thứ mười lăm ... Khoảng thời gian này, nhân vật chính Viên Thừa Chí hẳn là còn đang học nghệ của Hoa Sơn, ta nhớ tới, thời gian Viên Thừa Chí chính thức xuống núi . . . là Sùng Trinh năm thứ mười sáu!
Trong lòng của Phong Nguyên trầm ngâm, bắt đầu suy tư chính mình làm sao nhanh chóng tăng cường thực lực ở thế giới này.
Ở biết đại khái nội dung kế tiếp của thế giới này, muốn tăng cường thực lực bản thân, biện pháp tốt nhất chính là đoạn đi kỳ ngộ nguyên thuộc về nhân vật chính.
Phong Nguyên còn nhớ đại khái tình tiết của thế giới Bích Huyết kiếm, cố sự chính là năm đó, sau khi Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán bị giết, con trai của hắn Viên Thừa Chí gặp may đúng dịp bái vào phái Hoa Sơn, xuống núi hành tẩu giang hồ báo thù cho cha.
Trong đó Viên Thừa Chí ngoại trừ tu luyện rất nhiều tuyệt học phái Hoa Sơn, còn đạt được Kim Xà kiếm pháp của giang hồ kỳ hiệp Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi, cùng với bản đồ kho báu do Hạ Tuyết Nghi lưu lại.
Chỉ có điều Phong Nguyên đi tới thế giới này quá muộn, Viên Thừa Chí từ lâu đã đi tới phái Hoa Sơn bái sư, đồng thời đã tìm tới thần công bí tịch cùng bản đồ kho báu do Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi lưu lại. Trong thời gian ngắn, hắn căn bản là không có cách cướp giật hai cơ duyên này.
- Thần công bí tịch tạm thời không thể tới tay, chỉ có điều bảo tàng của Kiến Văn Đế mà Viên Thừa Chí phát hiện sau đó ngược lại một thu hoạch lớn, ta muốn sớm đi tới Kim Lăng, đi trước chiếm lấy bảo tàng này!
So sánh với thực lực của bản thân, vàng bạc tài vật đều là ngoại vật, nhưng vàng bạc tài bảo nhiều tới trình độ nhất định cũng có thể phát huy ra tác dụng khó có thể tưởng tượng.
Có câu nói có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, có đầy đủ vàng bạc, Phong Nguyên có thể mời chào các lộ hảo thủ trong giang hồ, cũng có thể lấy được các loại bí tịch võ công từ trên người bọn họ, thậm chí còn có thể chiêu binh mãi mã.
- Hừm, bảo tàng Kiến Văn Đế năm đó lưu lại thật giống là ở khu nhà cũ trong Đại Công phường của Ngụy quốc Công, bên trong có ít nhất 10, 20 triệu lượng bạc trắng, tương đương với mấy năm thuế má của vương triều Đại Minh rồi!
Có nhiều bạc như vậy làm làm hậu thuẫn, Phong Nguyên sẽ có thể mua các loại kỳ trân bảo dược, ở thế giới này lại tu luyện Hồn Thiên Huyền Công từ đầu.
Hồn Thiên Huyền Công chú trọng căn cơ, lúc còn ở thế giới Phong Thần, coi như có các loại linh dược linh quả phụ trợ tu luyện, Phong Nguyên cũng không dám tu hành quá nhanh, e sợ phá hỏng căn cơ.
Mà ở thế giới này, Phong Nguyên lại không có nhiều lo lắng như vậy rồi. Chỉ cần có thể tu luyện Hồn Thiên Huyền Công đến tầng thứ ba, trở thành Nhân cảnh Võ sĩ đỉnh phong trong thế giới Phong Thần, hắn sẽ có thể hoành hành vô kỵ ở thế giới này.
Mặc dù là phải đối đầu với Thần Kiếm Tiên Viên Mục Nhân Thanh được xưng đệ nhất thiên hạ, cũng phải đánh qua mới biết ai càng lợi hại.
- Đúng rồi, còn có tám mươi viên Phục Linh Hoàn trong tay Tổng đốc Phượng Dương Mã Sĩ Anh, đây chính là bảo dược tốt nhất để bổ huyết cường thân, chiếm được Phục Linh Hoàn nói không chừng có thể giúp ta luyện thành Hồn Thiên Huyền Công tầng thứ nhất, thậm chí còn có khả năng đột phá đến tầng thứ hai!
Trong thế giới này, kỳ ngộ chỗ tốt cũng không có quá nhiều, rốt cuộc Viên Thừa Chí vừa ra núi chính là cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ, đã không cần kỳ ngộ để tăng cường thực lực rồi.
Ngày thứ hai, sắc trời vừa tờ mờ sáng, mười mấy người trong miếu thổ địa cũng dồn dập tỉnh lại.
- Tiểu vương gia!
Sau khi những người này tỉnh lại, phát hiện ba người Phong Nguyên, Khương Anh Kiệt còn có Cổ Như Kim đã đứng dậy, mấy tên hộ vệ thuộc về Vương phủ dồn dập tiến lên hành lễ, còn về phần gia đinh của Trần Vĩnh Phúc cùng bọn họ đồng thời phá vòng vây lại không có cung kính như vậy rồi.
Phong Nguyên cũng không để ý lắm, trên mặt nở nụ cười, gật gù với mọi người.
Sau khi mọi người ăn lương khô, Khương Anh Kiệt tuyên bố với mọi người, chuẩn bị đi tới Kim Lăng.
Mấy hộ vệ của Vương phủ kia liếc mắt nhìn nhau, dồn dập đáp lời lĩnh mệnh, còn về phần bảy gia đinh lại ồ lên, mấy người đó bàn luận với nhau một lúc, cảm giác trên đường quá mức nguy hiểm, chuẩn bị tách ra tự thoát thân.
Phong Nguyên không có giữ lại, tùy ý để mấy người này rời đi.
- Hừ, nói là đi tìm Trần tổng binh, theo tiểu nhân thấy, bọn họ sợ là đi đầu hàng lưu tặc rồi!
Nhìn mấy người này rời đi, Cổ Như Kim hừ lạnh một tiếng.
Bàn tay phải của Khương Anh Kiệt rơi vào bên hông trên chuôi đao, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra sát khí, chỉ có điều nhìn thấy Phong Nguyên không có dặn dò, chỉ đành kiềm chế sát khí, nhìn mấy người này rời đi.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Phong Nguyên cười cợt, chỉ là mấy gia đinh mà thôi, đi thì đi rồi. Sau khi bọn họ rời đi, đoàn người mình cũng chỉ còn sót lại sáu người, đội ngũ tinh giản không ít nhưng ngược lại là lợi cho đi đường.
Sau khi rời đi miếu thổ địa, tâm tình của Phong Nguyên trở nên hơi trầm trọng, chỉ thấy lượng lớn vũng nước, nước bùn trải rộng, lượng lớn cây cối chạc cây, đất đá rải rác, cũng không có thiếu thi thể của động vật, gia súc đã mục nát có mùi.
Tất cả mọi thứ hội tụ rồi bị mắt trời phơi nắng nhiều ngày đã lên men ra mùi tanh hôi quái dị, khiến cho người ta ngửi phải mà cũng váng đầu.
- Sau hồng thuỷ tất có đại dịch! Tương lai Hà Nam sợ là mấy chục năm đều không thể khôi phục nguyên khí!
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của Phong Nguyên cũng không hề dễ chịu, tuy rằng mục đích của hắn khi đi tới thế giới này không đơn thuần, nhưng bách tính nơi này cũng là loài người, đồng căn đồng nguyên với hắn.
Thời kì Minh mạt, bách tính trước sau tao ngộ nạn hạn hán, binh tai, tương lai hung tàn không gì sánh được, sau đó đao binh lại càn quét thiên hạ một lần, tàn sát vô số người, sinh linh mười không còn một.
Nếu đi đến thế giới này, Phong Nguyên đương nhiên cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng của mình, để bách tính trong thiên hạ đỡ khổ hơn một chút.
- Sấm tặc hung tàn thành hình, đào thủng đê lớn của Hoàng Hà, tương lai, tên ác tặc này nhất định sẽ chết không yên lành!
Khương Anh Kiệt cũng là người của phủ Khai Phong, lần này Lý Tự Thành đào thủng đê cho nước chìm Khai Phong, vô số bách tính của Hà Nam tử nạn, đã khiến hắn cực kỳ căm hận. bậy giờ, vừa nhìn thấy sự tàn tạ sau khi hồng thuỷ qua đi, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi chửi mắng.
Cổ Như Kim cùng mấy tên hộ vệ khác cũng hận Lý Tự Thành không kém hơn Khương Anh Kiệt, bởi vì lúc trước vợ con của bọn họ đều đang ở trong thành Khai Phong, cho nên khi nước chìm thành, hầu như tất cả đều tử nạn. Hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng sau hồng thủy, nghĩ đến vợ con, sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi.
Chỉ có điều, bây giờ thanh uy của lưu tặc chấn động thiên hạ, dưới trướng Lý Tự Thành có mấy trăm ngàn binh mã , mà bọn họ chỉ là một đám chó mất chủ may mắn trốn ra được, coi như trong lòng tức giận nữa, cũng không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Sấm tặc.
Phía Đông Nam huyện Kỷ chính là phủ Quy Đức.
Trước khi lưu tặc cùng quan quân quyết chiến ở Trấn Chu Tiên, phủ Quy Đức cũng đã bị binh mã của lưu tặc tấn công, mấy trăm dặm địa giới biến thành vùng hoang dã, xương chất đầy đồng, người ở hầu như tuyệt tích.
Hết thảy bách tính may mắn còn sống sau binh tai cùng hồng thuỷ, một phần đã biến thành lưu dân, còn có một phần trốn vào núi rừng, bị những lục lâm sơn trại chiếm núi làm vua kia hợp nhất.
Dọc theo đường đi, mọi người không biết nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng thê thảm.
Nguyên bản trong lòng mọi người còn có phẫn nộ, nhưng thấy nhiều, mọi người cũng dần dần mất cảm giác. Chỉ có lúc tao ngộ lục lâm sơn tặc cướp đường, mọi người mới có một chút sức sống.
Lúc đi đường, một đoàn mấy người Phong Nguyên đã cởi áo giáp của quan binh hộ vệ, đổi người quần áo bình thường, né qua những sơn trại cỡ lớn kia, nhưng vẫn không tránh khỏi bị một ít giặc cướp nhắm đến.
Cũng may những giặc cướp này đều không có thực lực gì, lợi hại nhất cũng chỉ là học được một điểm công phu quyền cước.
Ngược lại từ trên người của những giặc cướp này, mấy người Phong Nguyên còn cướp đoạt được một chút lương thực, thỏa mãn sự tiêu hao của mọi người khi đi đường.