Chương 4: Xuân Tình và Kiếm

"Đệch"Thân xác này phế đến thế sau, bị cả chị gái của mình giết ư!

"Được lắm, được lắm"Ông trời đã lấy mạng ta kiếp trước nhưng số chưa dứt ta xuyên không và nhập vào cơ thể ngươi, dậy ta sẽ trả thù cho ngươi và sẽ là "Kẻ Mạnh Nhất".

---------------

TẠI TÒA THÀNH AN KIM PHỦ.

Một người hầu đang thở hỗn hển, trên người quần áo sọc sệt: "Lão gia, tha cho ta đi ư ư ư..."

"Này thì tha nè!" Tiểu họa mi của An Kim Vương dũng mãnh sau lớp quần bật ra làm cho cô hầu giật mình hoãn sợ:" Ư to quá đi, lão gia xấu xa quá!"

Lúc này nước dâm đã ra ướt cả một mảng lớn" Nô tỳ, chịu hết nỗi rồi, cho nó vào đi ưm ưm."

Tiểu hoạ mi 17cm đâm thẳng lúc cán vào Âm đạo của cô người hầu xinh đẹp, má hồng khẻ rung, xuân tình dạt dào, môi khẻ nói" Ư Aaaa , Ư ư nhấp đi Lão gia, không phu nhân về thì chết!"

Đột nhiên lúc này ngoài cửa có động" Cốc Cốc Cốc, Phụ thân ơi con có việc muốn bàn với người!"

Xuân tình đang lên bị tiếng kêu phá đám, cả 2 người lúc này đang sắp lên đỉnh lại cuống cuồng rời khỏi nhau ra, chỉnh trang y phục.

Cô hầu má còn đỏ, y phục lại bi dâm thủy cùng mồ hôi thấm ướt cả người trong dâm hết sức nhưng An Kim Vương ráng nhịn và giọng có hơi hầm hực vì bị phá đám" Vào đi Kim Thiên"

Cửa mở cô hầu khẻ chào" Thưa, Tiểu Thư".

"Ừ" giọng nói lạnh lùng mang đầy sát khí mê nguời.

"Con tìm Phụ thân có gì không?"

"Mùi gì vậy nhỉ???"

An Kim Vương lúc này vưa rung đùi vừa láo liên nháy mắt với cô người hầu" Ờ ta vừa vận công xong nên có hơi bóc mùi!"

Kim Thiên biết tổng hết mọi chuyện nhưng cũng không muốn nói ra mà vào chuyện chính" An Kim Phủ này vừa mất đi một người, tổn thất rất lớn!"

An Kim Vương sau khi thấy cô hầu rời đi, thì tập trung Uy nghiêm" Đúng thế, thằng Kim Minh bị giết hại chưa rõ hung thủ nên lòng ta cũng phiền hà"

"Vậy con có manh mối gì chưa?"

"Vẫn Chưa"

--------------------

Kim Minh đang chuẩn bị đi ra khỏi khu mộ thì một luồng sát khí bốc cháy rực lao về phía hắn " Ầm" bụi mờ ché lấp dần hiện ra nguyên 1 khoảng sâu duới đất.

Hắn vốn thân thể yếu ớt lại bị dính 1 đòn của tên lạ mặt" Ngươi là ai sao lại ở khu mộ của sư huynh ta?"thanh niên lạ mặt đang đứng trên 1 cành cây, hắn trong khoảng 11 tuổi.

"Khựu khựu ,Củ tỏi, giờ làm sao ta còn muốn sống, lẽ giờ chết nữa!" Kim Minh nằm duới cái hố và rên rỉ.

"CHẠY, mau dùng 2 viên Hạ Đan đi, nhanh lên!"

Hắn vội nuốt 2 viên Đan mà Củ tỏi biến ra cảm giác khá thoải moái và các vết thương dần biến mất.

"Ta chỉ giúp cho ngươi 1 lúc thôi, hãy câu giờ đi!"

"OKAY, mau đi!!!"

"Này nhóc hỗn láo thế! nguơi tên gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, có người yêu chưa?....blabla..." Kim Minh liền dùng chiêu liên hoàn hỏi để câu giờ.

Tên nhóc kia sau khi hỏi thì không thấy câu trả lời lại còn bị người kia hỏi liên tiếp thì tức lắm" Nguời còn chưa trả lời ta, mà còn sủa như con chó kia!, NÀY XEM ĐÂY"

Vừa dứt lại quả cầu lửa dần dần được tính tụ trên tay, và bay thẳng tới Kim Minh.

Tên nhóc thì nhếch môi"Ngươi chết chắc rồi"

"CỦ TỎI, NGƯƠI LÀM GÌ LÂU QUÁ VẬY"

"ĐÙNG"

"ẦM ẦM" lúc này Kim Minh hoảng quá mặt tái xanh, chân tay thì loạng choạng quơ lên để trên mặt, thanh kiếm trên tay chợt phát sáng mang màu máu quanh thân, luồn khí tím lỡn quởn.

Kiếm trúng chiêu hóa thành hư chiêu bụi mờ vây lấp cả bầu trời.

Lúc này Củ tỏi lên tiếng: "CHẠY"

"Tại sao hắn có thể đở chiêu của ta được,ta đã đo tu vị của hắn, hắn chỉ là người bình thường mà???"Tên nhóc trong đầu mômg lung những suy nghĩ.

"Thanh kiếm ấy...." sau khi thốt được mấy chữ rồi cũng rời đi.

Hắn vừa nghe thấy Củ tỏi nói thì cắm đầu mà chạy, trên cánh tay cầm kiếm máu chảy như suối, chạy được một lúc thì đầu óc đau nhói, phía trước mờ đi.