Chương 16: Liệu hồn... Không thì !

"Làm tình với ai chứ ! " Kim Minh ngơ ngác nói.

"Anh Hoa Trúc, dì của Anh Hoa Mai, em gái thành chủ Anh Trác Việt." Củ tỏi đều đều nói.

"Cái gì ? Fuck, cái này hơi sai sai rồi tỏi ơi ! "

"Nhưng ta thích ..... ka ka ka...." câu trước lời hay ý đẹp lại bị câu sau thể hiện sự biến thái trỗi dậy mà lấp liếm.

Cửa phòng đột nhiên mở, hai thân hình mỹ miều một cao một thấp trong gương mặt cả hai thập phần có nét giống nhau.

Hoa Mai nấu cháu xong, sẵn tiện dì của mình về thì kêu nàng vào xem hắn có ra sao không.

Anh Hoa Trúc trên người một bộ váy liền áo màu lục đang bước những bước quyễn rũ mê người, luồng hương thơm phả ra thơm ngát khắp phòng. Bước về phía Kim Minh đang ngồi, khẻ đặt cái mông đẩy đà xuống chiếc ghế đối diện.

Kim Minh say đắm nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt thập phần lạnh lùng nhưng có gì đó lẳng lơ quyến rũ, đôi gò má mủm mĩm đỏ hồng khiến hắn chỉ muốn véo nhẹ một cái, còn cặp ngực to hơn Hoa Mai chút nhưng cái mông tròn cong khiến hắn chãy nước vãi đầy ra miệng.

Hắn thầm nghĩ:" Mai Mai của hắn và cô dì trước mặt thì khẻ tám lạng người nữa cân, hai người phụ nữ đẹp nhất mà từ trước tới nay hắn từng gặp."

Hoa Mai vốn ngây thơ lại thấy hắn chảy nước vãi đầy ra mồm, liền lo lắng nói:" Dì Dì, Xem hắn có sao không? Mà sao Vô Tâm chảy nhiều nước như thế ! Mau cứu hắn đi !" nàng vừa lo lắng nói như sắp khóc vừa kéo người dì dậy khám cho hắn.

Anh Hoa Trúc chỉ liếc sơ qua đã biết rõ sự tình, thầm nghĩ:" Cô cháu gái ngây thơ của dì sao lại đi thương tên háo sắc này nhĩ, thiệt là...."

Hoa Trúc nhìn cô cháu gái trấn an, rồi nói:" Từ từ nào, làm gì sốt sắn thế.. thong thả đi Hoa Mai."

Hoa Mai nghe như vậy có hơi đỏ mặt, sao mình lại lo lắng thái quá như thế chứ.....

Hoa Mai dìu Kim Minh lại đằng phía giường, hắn nằm xuống khẻ liếc nhìn Hoa Trúc.

Anh Hoa Trúc ngồi xuống giường khom người nhìn hắn, để lộ ra cặp bưởi trắng như tuyết sau lớp áo, Kim Minh thầm nuốt nước bọt, thằng nhỏ phía dưới chào cờ từ lúc nào.

Nàng biết tên kia đang đăm đuối nhìn ngực mình càng hỗ trợ hắn mà càng khóm người hơn.

Kim Minh sướng khoái nhìn nhưng rất tiết đã bị áo lót nàng che mà không thấy hết toàn bộ.

Hoa Mai vẫn cứ ngơ ngác, thấy dì mình xoa bóp uốn nắng hắn, thì chắc thoái mái mới có vẻ mặt phê như vậy.

Hoa Trúc tính kích dục cho tên này nghẹn mà chết nhưng không ngờ sau khi chạm vào thân thể hắn, không hiểu sao khiến lòng nàng kích thích nữa.

Nàng nhìn Hoa Mai rồi dy chuyển bàn tay, xoa bóp chân hắn rồi nói:" Hắn không có sao hết, cứ yên tâm... chắc do lúc chiếc ghế nổ tung đầu va chạm vào tảng đá nên mới dẫn đến hôn mê lâu như vậy."

Hoa Mai nghe vậy tâm tình vui hẳn, nói:" Cảm ơn dì yêu nha, Vô Tâm thấy sao rồi, dì của ta là thiên tài sinh mệnh hệ đấy ! Chỉ cần dì ra tay mọi vết thương đều có thể chữa khỏi, hihi."

Kim Minh đang hưởng thụ sự thoái mái của mỹ nhân trước mặt nên chẳng còn tâm chí để ý lời Hoa Mái nói chỉ biết gật đầu ậm ừ.

Hoa Trúc cười nói:" Bé Mai nói quá, đâu phải cái gì ta cũng chữa được." nàng vừa nói vừa truyền thêm linh lực ra nơi bàn tay đang xoa bóp thân thể hắn.

Đôi tay Anh Hoa Trúc thon thả xung quanh có những hạt li ti lỡn quẩn cứ thế nàng xoa bóp tới đâu những hạt đó tan biến vào cơ thể hắn.

Cứ thế một người trị thương, một người tận tụy đúc từng muỗng cháu cho tên số hưởng đang nằm phê lá đu đủ trên giường.

------------------------

Một Lát sau, Anh Hoa Trúc hô to:" Sinh Mệnh Liên Hoa Pháp." Thân thể nàng phát ra luồng ánh sáng màu xanh bao phủ lấy nàng và Kim Minh.

Kim Minh thấy vậy thì hoảng sợ kinh ngạc vô cùng, tưởng Hoa Trúc định bay vào đập hắn vì lúc đó Hoa Mai đi ra ngoài lấy nước cho hắn thì Hoa Trúc khom người lụm chiếc châm Hoa Mai làm rớt và Kim Minh lở... à mà cố tình nhìn, khi nàng khom người cái váy Hoa Trúc ngắn quá lộ ra cái quần lót màu xanh đọt chuối có hình con mèo rất dễ thương, nhưng không có cảm giác đau đớn nào mà sau đó cảm giác thân thể dễ chịu vô cùng.

Hoa Trúc cười tình nhắn nói:" Cây trâm này ta chừa từng thấy con bé mang bao giờ.... và cũng chẳng tầm thường ....."

Kim Minh bối rối gãy đầu, nói:" Dạ, là tiểu đệ tặng cho Mai Mai lúc nàng khảo hạch ạ."

Đột nhiên, Hoa Trúc khom người sát vào mặt hắn nói: "Vậy sao ?...Tưởng ta nãy giờ không biết ngươi làm gì à.... liệu hồn mà yêu thương con bé....không thì....ta thiến cái đó của ngươi."

Đoạn Hoa Mai bước vào, trên tay đang cầm ly nước, Hoa Trúc cũng đứng dậy đi ra ngoài.

" Dì có việc rồi, đi trước đây.... hắn, ta đã phục hồi lại tình trạng ban đầu rồi, chỉ cần nghĩ khoảng tuần là khỏe hẳn."

Hoa Mai vội ôm dì mình một cái rồi nói: "Cảm ơn dì nhiều, tối con sẽ qua phòng dì học tiếp nha..."

Hoa Trúc nhìn cô cháu gái gật đầu, rồi khẽ liếc hắn cái rồi khuất dần sau cánh cửa.