Tan học, Ngu Trà trở về ký túc xá, Lục Dĩ Hoài muốn đi xử lý công tác, trong lúc hai người đang đi đường, không ít người lặng lẽ nhìn qua.
Lâm Phiên đã chạy đi từ khi mới tan học, “Ngu Trà, chờ cậu về ký túc xá rồi nói tiếp, mình về trước đây.”
Ngu Trà chưa kịp nói gì.
Lục Dĩ Hoài biết cô ấy là bạn cùng phòng của Ngu Trà, lần trước sau khi gặp đã cho người điều tra, tính cách không tệ, hắn không cho phép bất kì người nào có ý xấu ở gần Ngu Trà.
Trước kia hắn đã lo Ngu Trà biết được chuyện này, dù sao Ngu Trà cũng không thích hắn cường thế quá mức, bây giờ cho dù cô có biết thì hắn cũng muốn ra tay.
Ngu Trà không nghĩ đến chuyện này, mà đang suy nghĩ vì chuyện hôm nay hắn đến đây, bây giờ hai người đang rất nổi tiếng trong trường.
Lục Dĩ Hoài nói: “Ra ngoài ăn đi.”
Hắn cũng không chờ Ngu Trà trả lời, trực tiếp nắm lấy tay cô, đưa cô đến nhà hàng đã đặt trước.
Ngu Trà cũng không định từ chối.
Trong miệng cô vẫn còn vị sữa, đột nhiên nhớ đến viên kẹo sữa, hỏi: “Sao anh lại mang kẹo bên mình.”
Lục Dĩ Hoài nhìn cô, “Em nói đi?”
Ngu Trà bị hắn nói làm đỏ mặt.
Cô nhịn không được giải thích: “Trước kia em cho rằng anh thích ăn kẹo nên mới đặt kẹo vào bàn của anh…”
Tuy việc này đã sáng tỏ, nhưng cô vẫn rất xấu hổ.
Lục Dĩ Hoài cười khẽ: “Anh biết.”
Không chỉ biết, mà từ đầu hắn đã cho phép. Hắn vừa nhìn thấy Ngu Trà thì ngay lập tức động tâm.
Ngu Trà không biết chút nào, “À, đi ăn thôi.”
Thật ra đôi khi cô cũng muốn hỏi, vì sao Lục Dĩ Hoài lại xem trọng cô, rõ ràng cô chưa từng quen biết hắn.
Trước khi trọng sinh, liên hệ duy nhất giữa hai người là học cùng trường, trong ấn tượng của Ngu Trà, mình và Lục Dĩ Hoài chưa từng nói với nhau câu nào.
Cả hai đời, Lục Dĩ Hoài đều có một chấp niệm không tên.
Ngu Trà đè nén nghi hoặc trong lòng xuống.
Buổi chiều không có tiết, cô dứt khoát ở ngoài đến chạng vạng mới về ký túc xá, đến lớp cùng Lâm Phiên.
Lâm Phiên hỏi: “Buổi chiều ra ngoài hẹn hò à?”
Ngu Trà nói: “Hẹn hò cái gì.”
“Bạn trai bạn gái không đi hẹn hò thì làm gì?” Lâm Phiên cười hi hi, “Đúng rồi, sáng nay Lương Vũ xin lỗi cậu, tôi thấy cậu ta cũng không có ý đó đâu, trà sữa chắc là mua cho cậu ta, thấy cậu nên mới đưa cho cậu thôi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng đến gần đều thấy tầm mắt cô ta đặt ở đâu.
Lục Dĩ Hoài đẹp trai, gia thế tốt, có thể nói là người tốt nhất trong đám con trai của trường, Lương Vũ động tâm là chuyện bình thường.
Nhưng biết đó là người yêu của bạn cùng phòng còn vội vàng sáp tới, thật không ra gì.
Thần sắc Ngu Trà phai nhạt, “Tôi biết suy nghĩ của cậu ta.”
Ở cấp ba cũng có người như vậy với Lục Dĩ Hoài.
Bất quá lúc trước cô vẫn chưa rõ tâm ý của mình, hiện tại đã khác, Lương Vũ chính là không thèm đặt cô vào mắt.
Lâm Phiên nói: “Tôi lo lắng cậu ta sẽ lén làm gì đó. Chắc cậu không biết, tôi có một người bạn cấp ba, cô ấy thích một học sinh chuyển trường, đã tìm số điện thoại của người đó, rất vui vẻ gọi qua trong ký túc xá, sau đó bạn cùng phòng của cô ấy đã lén ghi nhớ dãy số.”
Không chỉ lén ghi nhớ, còn lén gọi qua.
Mặc dù lúc đó bạn của cô ấy và học sinh chuyển trường kia không phải là người yêu của nhau, nhưng hành vi của người bạn cùng phòng kia thật đúng là một lời khó nói hết.
Muốn theo đuổi thì tự đi mà kiếm phương thức liên hệ, lén ghi nhớ là cái quỷ gì.
Ngu Trà khiếp sợ: “Có chuyện như vậy sao?”
Lâm Phiên gật đầu: “Đúng vậy, nên cậu phải cẩn thận.”
Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Được.”
Nói như vậy thôi nhưng cô vẫn rất tin tưởng Lục Dĩ Hoài, dù sao đã một năm cấp ba trôi qua, dục vọng chiếm hữu của Lục Dĩ Hoài cũng không đơn giản.
Chỉ sợ Lương Vũ sẽ tự rước lấy nhục.
Buổi tối, về ký túc xá, Lương Vũ đang ngồi trang điểm, mặc váy mới, thoạt nhìn vân đạm phong khinh, không thấy bị quấy rầy tí nào.
Cô ta cười nói: “Các cậu về rồi?”
Lâm Phiên và Ngu Trà đều nhàn nhạt đáp lại.
Đang nói, Tô Hạ từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, một luồng hơi nóng truyền qua, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Sao lại không bật điều hòa?”
Ký túc xá nhất thời im lặng quỷ dị.
Tô Hạ là điển hình của tính tình tiểu công chúa, không vừa ý một chút sẽ giận dỗi, nhưng chưa từng nói gì quá nặng.
Tô Hạ đóng cửa lại, nói: “Hơn ba mươi độ mà vẫn không bật, các cậu không nóng nhưng tôi nóng.”
Lương Vũ buông đồ trên tay xuống, ôn nhu mở miệng: “Đợi lát nữa tắm xong rồi mở, bây giờ chắc mọi người cũng muốn tắm rồi.”
Tô Hạ cười lạnh một tiếng: “Chút tiền điện này cũng thấy tiếc?”
Lương Vũ bị cô ấy nói như vậy, sắc mặt cứng đờ, nửa ngày mới mở miệng: “Tôi chưa nói sẽ không mở, cậu cứ mở đi, tôi có nhắc đến tiền điện lúc nào.”
Thấy hai người cãi nhau, Lâm Phiên ngồi đó hóng chuyện.
Ngu Trà không quan tâm đến chuyện này, cầm quần áo chuẩn bị đến phòng vệ sinh tắm rửa.
“Mở muộn một chút không phải là vì tiền điện hay sao.” Tô Hạ gỡ hoa tai xuống, ngữ khí bình đạm nhưng chói tai.
“Cậu…” Lương Vũ nghẹn lời.
Gia cảnh cô ta bình thường, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, học phí đại học chính là giới hạn cuối cùng, tiền sinh hoạt thì phải tự kiếm.
Nên khi ở trường cái gì có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, Tô Hạ ở cùng phòng với cô ta, tất nhiên là biết chuyện.
Tô Hạ nhướng mày: “Tôi làm sao?”
Cô ấy trực tiếp mở điều hòa, quay qua Lâm Phiên và Ngu Trà, “Tôi mở điều hòa các cậu có ý kiến gì không?”
Lâm Phiên nói: “Tôi không sao hết.”
Ngu Trà chỉ ừ một tiếng rồi vào phòng vệ sinh.
Tô Hạ rất vừa lòng, liếc mắt nhìn thấy Lương Vũ vẫn chưa trang điểm xong, “Tôi đến ở ký túc xá không phải để chịu khổ, nếu cậu không có tiền thì tôi sẽ trả.”
Lương Vũ muốn phản bác, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô ta nhìn vành mắt đỏ ửng của mình trong gương, nếu không phải không có tiền, sao có thể bị Tô Hạ nói đến mức đó, bị cô ấy khinh thường.
Nếu cô ta có tiền thì sẽ không như vậy.
Tối nay Lương Vũ định sẽ đi làm thêm, sau khi lên đại học cô ta mới biết chỗ này khác với cái địa phương của cô ta, vừa tầm thường lại còn khổ cực, cô ta không muốn.
Bằng diện mạo của mình, cô ta đi làm ở tiệm cà phê trong lầu hai của nhà ăn, công việc nhẹ nhàng, có điều hòa, hơn nữa sẽ có thể thường xuyên nhìn thấy một ít nam sinh không tệ.
Cũng có người xin Wechat của cô ta, muốn theo đuổi.
Tâm tư Lương Vũ khẽ nhúc nhích, không biết nghĩ đến chuyện gì.
Tô Hạ đang ngồi trước bàn gọi điện thoại, “Ba, cái ký túc xá này rất khó ở, mở điều hòa cũng phải xem giờ, con không ở ký túc xá nữa.”
Ông Tô chỉ có một đứa con gái, rất sủng ái, nghe cô ấy oán giận thời tiết quá nóng còn không thể mở điều hòa, đau lòng không chịu được, “… Chờ hết học kì này, ba sẽ mua nhà bên ngoài cho con, không cần sống ở ký túc xá nhỏ xíu kia.”
Tô Hạ làm nũng: “Được, con biết ba thương con nhất.”
Lương Vũ nghe từ đầu tới cuối sắc mặt càng ngày càng khó coi, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng trang điểm xong, cầm túi xách rồi ra ngoài.
Ngu Trà tắm xong bước ra, ký túc xá vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Phiên chớp mắt vài cái với cô, nhắn tin Wechat cho cô: “Lương Vũ bị Tô Hạ chọc giận bỉ đi rồi, tôi nhìn rất hả giận.”
Ai cũng được dùng điều hòa, nhưng mỗi lần như vậy Lương Vũ đều phải nói một hai câu, làm như các cô rất lãng phí.
Có ai không đóng tiền điện à.
Ngu Trà thấy Lâm Phiên oán giận, không thể nhịn cười.
Tính tình Tô hạ rất khó chiều, nhưng bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không gây sự, khi nào ảnh hưởng đến cô ấy, cô ấy sẽ rất độc miệng.
Nên Ngu Trà chưa từng cãi nhau với cô ấy.
Chưa kịp trả lời Lâm Phiên, Tô Hạ đối diện bất ngờ hét lên: “Có sâu ——”
Cả ký túc xá đều bị thanh âm này làm chấn động.
Lâm Phiên chạy tới: “Sâu gì?”
Tô Hạ nhảy dựng ra phía sau, “Ly của tôi!”
Ngu Trà nhìn qua, phát hiện là một loài bò sát, cái ly không có nước, sâu bỏ trên đế ly, một lát sau đã bò ra trên bàn.
Da đầu cô có chút tê dại.
Ngu Trà nói: “Lấy đồ đập nó đi!”
Tô Hạ dùng sức lắc đầu: “Tôi không làm!”
“Sao lá gan cậu nhỏ thế.” Lâm Phiên nói một câu, duỗi tay lấy một quyển sách trên bàn Tô Hạ đập xuống.
Tô Hạ khó chịu: “Sao cậu lại dùng sách của tôi?”
Lâm Phiên nói: “Tôi đã giúp cậu mà còn chất vấn.”
“Tô Hạ, cậu nói đi.” Ngu Trà nói: “Tình huống lúc nãy phải dùng sách của ai.”
“… Dùng của tôi.” Lần đầu tiên Tô Hạ ăn mệt.
Sau khi xác nhận con sâu đã chết mới chậm chạp đến cạnh bàn, cầm quyển sách lên bằng hai ngón tay.
Nhìn thấy thi thể con sâu còn hét lên một tiếng.
Quyển sách trực tiếp bị Tô Hạ ném vào thùng rác, không có một chút lưu luyến.
Ngu Trà lắc đầu, chưa từng nghĩ rằng giọng của Tô Hạ lại có thể lớn đến vậy
Cô hỏi: “Cậu ném sách đi, vậy học bằng cái gì bây giờ?”
“Mua cuốn mới.” Tô Hạ không chút để ý, vẫy vẫy tay, “Không lẽ không mua được một quyển sách, cùng lắm thì mua sách cũ.”
Mặc dù sách cũ dùng không thoải mái nhưng vẫn đỡ hơn cuốn sách dơ bẩn kia.
“…” Ngu Trà nghĩ thầm, cậu vui là tốt rồi.
Điện thoại đột ngột lên, cô bắt máy.
Thanh âm Lục Dĩ Hoài truyền đến: “Về ký túc xá rồi?”
Ngu Trà ừ một tiếng, nói với hắn vài câu, nghe thấy Tô Hạ đang oán hận với ông Tô ngoài ban công, sắp khóc đến nới, cười kể lại việc này.
Cô thấp giọng nói: “Không nghĩ rằng Tô Hạ là dạng này.”
Lục Dĩ Hoài nghĩ thầm em cũng có lúc như vậ đó.
Bình thường thoạt nhìn rất đứng đắn, lá gan không nhỏ, nhưng mỗi lần hắn vẫn chưa làm gì hết, đã làm ra dáng vẻ ủy khuất chực khóc.
Lục Dĩ Hoài hỏi: “Không phải lần trước em cũng không hay sao.”
Ngu Trà phủ nhận: “Em không có.”
Rõ ràng cũng chỉ đỏ vành mắt thôi, dù sao chưa rớt nước mắt thì chưa tính là khóc.
Lục Dĩ Hoài cười khẽ: “Em không có.”
Hắn trả lời như vậy càng làm Ngu Trà thẹn thùng, may mà không nhìn thấy, nhéo nhéo lỗ tai hơi đỏ.
Lục Dĩ Hoài lại nói: “Anh đang ở dưới ký túc xá của em.”
Ngu Trà a một tiếng, yếu ớt nói: “Trễ rồi, anh chờ em xuống.”
Cô thay áo ngủ ra thật nhanh, tuy Lục Dĩ Hoài đã thấy cô mặc áo ngủ vô số lần, nhưng đây là trường học.
Vài phút sau, Ngu Trà mới vội vàng xuống lầu.
Cô mới tắm xong, tóc cũng chưa sấy, qua thời gian đã khô một nữa phía sau gáy, có cảm giác thanh thủy xuất phù dung (hoa sen mọc lên từ nước trong).
Ánh mắt Lục Dĩ Hoài đen tối, sờ tóc cô.
Ngu Trà thở dốc, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Dĩ Hoài không trả lời, đến gần cô, chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm, không nhịn được nhắm mắt hít thật sâu.
Hô hấp ấm áo phun trên sườn mặt, Ngu Trà nổi lên suy nghĩ, đẩy đẩy hắn, “Đây là ký túc xá…”
Lục Dĩ Hoài than thở: “Nhớ em.”
Ngu Trà nghe hắn nói vậy, cầm lấy tay hắn, sợ châm ngòi thổi gió, “… Vừa gặp nhau lúc chạng vạng.”
Mới có mấy tiếng không thấy.
Trong giọng nói Ngu Trà không tự giác mang theo oán trách.
Lục Dĩ Hoài thích tính tình của cô, sinh động tươi đẹp, làm hắn yêu thích không buông tay, mê luyến thật sâu, “Không chờ nỗi.”
Trong lòng Ngu Trà ngọt ngào, không nói lời nào.
Hai người tản bộ trên đường nhỏ, thỉnh thoảng nói nói mấy câu, Lục Dĩ Hoài nói cho cô vài chuyện gần đây của đám Tần Du.
Đến khi gần về đến ký túc xá, điện thoại Lục Dĩ Hoài vang lên.
Dư quang Ngu Trà liếc qua, là số lạ, nhưng cô cảm thấy hình như đã gặp qua đâu đó.
Lục Dĩ Hoài tùy tiện bắt máy, “Alô?”
Bên kia vài giây mới lên tiếng: “A, xin lỗi, hình như tôi lộn số, thực xin lỗi.”
Lục Dĩ Hoài nhíu mày, đương nhiên nghe ra được.
Thần sắc Ngu Trà lại lạnh lùng.
Giọng nói này vừa nghe đã biết là Lương Vũ.
Ngu Trà duỗi tay chạm vào điện thoại Lục Dĩ Hoài, nhẹ giọng nói: “Để em nghe.”
“Được.” Lục Dĩ Hoài trực tiếp để qua tai cô, thuận tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi loạn của cô.
Điện thoại vẫn chưa cúp.
Ngu Trà không hề khách khí: “Lương Vũ, đã trễ thế này, sao lại gọi nhầm số của bạn trai tôi, tìm tôi phải không?”
Cô nói không nhanh, thanh âm bình thường rất mềm mại nay lại thêm chút bình tĩnh.
Đối diện không lên tiếng.
Lục Dĩ Hoài như nghe được chuyện thú vị, cứ như vậy nhìn chằm chằm Ngu Trà, thấy biểu tình chơi xấu của cô, trong lòng ngứa ngáy.
Xưng hô bạn trai này, rất êm tai.
Ngu Trà nhăn mũi, yêu kiều trừng mắt Lục Dĩ Hoài, ngoài miệng lại không lưu tình: “Nếu cô tìm tôi gấp đến thế, vài phút nữa tôi sẽ về đến ký túc xá, chúng ta sẽ tâm sự thật tốt.”
Cô trực tiếp tắt máy, đưa điện thoại cho Lục Dĩ Hoài.
Sắc mặt Lục Dĩ Hoài không tốt lắm.
Phương thức liên hệ của hắn không được công khai, không biết Lương Vũ làm thế nào mà lấy được, hắn sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng.
Đúng lúc về đến ký túc xá, Lục Dĩ Hoài nắm lấy tay Ngu Trà, đầu ngón tay chạm vào da thịt tinh tế, thật thoải mái.
Ngu Trà muốn rút về, “Em muốn lên lầu.”
Trời đã khuya, bên dưới ký túc xá không còn bóng người, chỉ có hai cái bóng của bọn họ ven đường, thiếu nữ dưới bóng đêm càng trở nên động lòng người.
Lục Dĩ Hoài không nhịn được hôn cô, dễ dàng phá vỡ phòng ngự, ban đầu là hung ác, sau đó dần trở nên ôn nhu.
Mãi đến khi Ngu Trà phải chống vào ngực hắn để đứng vững, hắn mới buông cô ra, cọ khóe môi, “Được rồi, ngủ ngon.”
“…” Ngu Trà vừa tức vừa thẹn.
Lục Dĩ Hoài nhìn bộ dáng của cô, đột nhiên nhớ đến một từ Tần Du thường xuyên nói trước kia, rất thích hợp.
Mềm mại hung hãn (mình không biết diễn tả sao hết, gốc là 奶凶奶凶的).
Ngoại truyện 4