Chương 4: Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng - Chương 4: Còn Trẻ Mà Đã Mắc Bệnh Alzheimer?

Lời này của Lục Dĩ Hoài rất nặng, dường như có thể lập tức đem tay bọn họ chặt xuống, đám lưu manh nghe vậy liền hoảng loạn bỏ chạy.

Tài xế xuống xe hỏi: "Ngu tiểu thư, cô không sao chứ?"

Ngu Trà lấy bút máy, lắc đầu, sửa sang lại cổ áo bị lệch, "Không sao."

Tài xế gật đầu, "Không sao thì tốt."

Ngu Trà buổi sáng không ngồi xe Lục gia, cho nên bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự việc này, tài xế cân nhắc trở về sẽ nói với phu nhân.

"Cảm ơn."

Cô xoay người, chuẩn bị đi mua đồ ăn lần nữa cho Lâm Thu Thu, lần này không bị ai ngăn lại.

Chỉ là sau khi mua xong chuẩn bị đến trường, Ngu Trà mới phát hiện xe của Lục Dĩ Hoài vẫn còn ngừng ở đó, chưa hề rời đi, Lục Dĩ Hoài giương mắt, "Lại đây."

Ngu Trà chưa phản ứng lại, tài xế cười tủm tỉm mở miệng: "Ngu tiểu thư mau lên xe, vừa lúc cũng đến trường, nếu không đi sẽ trễ."

"Không xa lắm." Ngu Trà xua xua tay.

Một trăm mét chỉ cần hai phút đi bộ, ngồi trên xe còn phải đối mặt Lục Dĩ Hoài, đương nhiên tự mình đi sẽ tốt hơn.

"Lúc nãy không phải miệng rất ngọt hay sao." Lục Dĩ Hoài híp híp mắt, quét mắt nhìn đồ vật trong tay cô, hơi có chút không kiên nhẫn, "Đi lên."

"..."

"Đừng làm tôi nói lần thứ hai."

Ngu Trà cuối cùng vẫn lên xe, cô cũng không dám nhìn Lục Dĩ Hoài, rốt cuộc ban đầu kêu "Dĩ Hoài ca ca" là hạ sách cuối cùng, không biết hắn có tức giận hay không.

Đời trước cô nhiều nhất là ở trên giường mới gọi như vậy, lúc ấy cô cũng rất không cam tâm tình nguyện.

Lục Dĩ Hoài nghiêng mặt đi, "Lục gia không cho em ăn?"

Gặp chuyện không may mà vẫn phải vòng lại mua, bộ dạng chỉ hận không thể nhét vào bụng, bánh rán giò cháo quẩy này ăn ngon như vậy sao?

Nghe được lời hắn nói, Ngu Trà một tay đem bánh rán giò cháo quẩy nhét sau lưng, "Không có, Lục gia đối với tôi rất tốt."

So với Ngu gia thật sự rất tốt.

Ngu Trà hoảng hốt chớp mắt, cô đời trước không hề biết hưởng phúc, Lục gia trước giờ chưa bao giờ làm khó mình, cô chạy trốn nhiều lần như vậy, Lục gia chưa từng hỏi cái gì, vẫn như ban đầu cho cô toàn đồ ăn ngon.

Lục Dĩ Hoài nhìn cô thất thần, hừ một tiếng không nói gì nữa.

Hắn một mặt cảm thấy Ngu Trà sợ hắn, một mặt lại suy nghĩ gì đó, hỏi ra chắc chắn sẽ không được, hết thảy sau này sẽ biết.

Ngu Trà và hắn ở khác lớp, Lục Dĩ Hoài ở ban một, Ngu Trà ở ban năm, cùng một tầng, nhưng một cái bên trái, một cái bên phải.

Bởi vì Lục Dĩ Hoài không thể đi, xe một đường chạy đến dưới lầu của dãy cấp ba, tài xế xuống xe lấy xe lăn, rồi đỡ Lục Dĩ Hoài ngồi lên.

Ngu Trà không dám đi trước, đi theo phía sau hắn.

Tuy rằng cẩn thận như thế, nhưng vẫn bị một vài bạn học thấy được, nhỏ giọng nghị luận.

"Đây là ai vậy? Đi theo sau Lục Dĩ Hoài."

"Lục Dĩ Hoài thật sự đã xảy ra chuyện, nam thần của tôi, yêu thầm chưa được đáp lại đã phải kết thúc."

Ngu Trà cùng Lục Dĩ Hoài đến dãy phòng học thì đường ai nấy đi, vào phòng học bị mấy nữ sinh vây quanh hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Lục Dĩ Hoài?"

"Cậu tự quấn lấy Lục Dĩ Hoài đúng không?"

Ngu Trà thấy phiền, nối dối: "Hôm nay tôi ở ngoài gặp mấy tên lưu manh, Lục Dĩ Hoài đã giúp tôi."

Cô không nói mình đang sống ở Lục gia.

Nữ sinh trong lớp nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ đến trước kia Ngu Trà cũng không nổi bật, hơn nữa nhìn cũng không giống khẩu vị của Lục Dĩ Hoài, không tiếp tục hỏi nữa.

Ngu Trà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại chỗ ngồi.

Lâm Thu Thu từ bên ngoài vào, thò qua nói: "Trà Trà, mình ở WC nghe thấy cậu cùng Lục Dĩ Hoài cùng nhau đến trường, là thật sao?"

"Bánh rán giò cháo quẩy của cậu." Ngu Trà ném cho cô ấy, thở dài nói: "Nếu không phải vì cậu, mình cũng sẽ không đến trường cùng hắn."

Cô thuận miệng kể lại việc hồi sáng.

Lâm Thu Thu vội vàng kiểm tra rồi một chút, phát hiện cô không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu biết vậy mình sẽ không nhờ cậu mua, nếu vậy Lục Dĩ Hoài vẫn còn khá tốt."

Trong trường học không có nữ sinh nào không thích Lục Dĩ Hoài, trên người hắn có khí chất kiêu ngạo khó thuần, thoạt nhìn mười phần hoang dã.

Con gái tuổi này đều thích nam sinh như vậy.

Các cô trước kia không dám trêu chọc Lục Dĩ Hoài, trước kia có một nữ sinh cố ý ngã trên người hắn, kết quả hắn lại tránh qua một bên, cô gái đó ngã xuống đất, khóc lóc rời đi.

Lục Dĩ Hoài không gần nữ sắc là tin tức đã được đồn đi từ năm nhất, có mấy nữ sinh có gan lớn như vậy.

Không nghĩ rằng sau khi xảy ra chuyện lại có thể anh hùng cứu mỹ nhân.

Đã sắp đến giờ học.

Trong phòng lớp ban một có người đang im lặng làm đề, hoặc nói chuyện tối phiếm, còn có người ăn bánh bao, đủ loại âm thanh cãi cọ ầm ĩ.

Đúng lúc này, bạn học ngồi cạnh cửa nhìn ra ngoài, thấy được Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, khiếp sợ, thật nhanh thông báo tin tức lên điện thoại.

"Lục Dĩ Hoài đã trở lại!"

"Ngọa tào thật sự a, trường học lại thay đổi."

Khi Lục Dĩ Hoài vào lớp, cả phòng học liền yên tĩnh lại.

Vừa rồi các bạn học đang tung tăng nhảy nhót như chim giống nhau đều bật nút yên lặng, ngồi vào chỗ mình.

Đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng hắn đến trường, không mặc đồng phục, nếu không phải tận mắt nhìn thấy xe lăn, các bạn học cũng không dám tin tưởng.

Tính tình Lục Dĩ Hoài trươc kia đã không tốt, bây giờ xảy ra chuyện, không chừng sẽ còn tệ hơn.

Ai dám đắc tội Diêm Vương a.

"Mẹ nó." Tần Du vỗ vỗ cái bàn bên cạnh, quở mắng: "Đến giờ đọc thầm rồi đúng không?"

Lục Dĩ Hoài xốc xốc mí mắt, "Câm hết rồi sao?"

Trong phòng học vang tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Tần Du đem vật chắn ở lối đi nhỏ đều đá đi: "Cậu cuối cùng cũng tới, trên bàn đặt đầy thư từ."

Sau khi xảy ra chuyện, các nữ sinh quan tâm hỏi thăm rất nhiều.

Lục Dĩ Hoài chuyển động xe lăn, đến cạnh bàn, các loại thư tình đầy màu sắc, cũng không thèm mở, trực tiếp giơ tay ném đi, chuẩn xác rơi vào thùng rác, sau đó mới qua đó ngồi.

Tô Ngọc nhìn cảnh đó, thở dài nói: "Tại sao không ai tặng cho tôi, Chẳng lẽ lão tử không đẹp trai sao?"

Tần Du nói: "Không."

Tô Ngọc trừng hắn liếc mắt một cái, ánh mắt như có như không đặt trên người Lục Dĩ Hoài.

Làm anh em, bọn họ đương nhiên biết sau khi xảy ra chuyện Lục Dĩ Hoài đã thay đổi, qua nhà hắn hỏi thăm cũng bị tiễn đi, hôm nay lại đến trường học, chỉ sợ là đã xây dựng tâm lý thật tốt.

Trước kia tuy rằng không cần, nhưng sẽ cười mà ném cho bạn học, cả người mang theo kiêu ngạo không thể kiềm chế được, quà tặng cũng không thiếu.

Hôm nay là lần đầu tiên nhìn cũng không nhìn liền ném vào thùng rác, tâm tình nhìn tựa hồ cũng không tốt lắm.

Tô Ngọc cũng có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, hỏi: "Ngày đầu tiên về trường sao tâm tình nhìn không tốt, ai không có mắt dám trêu chọc Lục ca, đi đập hắn một trận!"

Lục Dĩ Hoài nhấp môi, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo.

"Ai, tôi thích ăn ngọt, cho tôi đi Lục ca." Tô Ngọc không nhìn thấy đó là do hắn lấy ra, nghĩ rằng là của ai đưa.

Hắn vội vàng duỗi tay đi lấy, chỉ bắt được không khí.

Lục Dĩ Hoài cau mày, "Tự mình mua đi."

Tô Ngọc sờ sờ đầu.

Trước kia không phải không ăn kẹo sao, không biết là do ai đưa, không bị ném đi, cũng thật hiếm lạ.

Tin tức Lục Dĩ Hoài trở lại giống như chắp cánh bay đi, từ nhất ban truyền ra, thật nhanh toàn bộ Nhất Trung Ninh thành đều biết, ngay cả sơ trung cũng biết tin.

Đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện quà tặng bị ném hết.

Lớp năm của Ngu Trà cũng có không ít nữ sinh thương tâm, bởi vì bên trong cũng có thư tình cùng chocolate của các cô ấy.

"Hắn thật sự bị tàn tật, nam thần đã không còn rồi a."

"Tuy rằng trước kia rất thích hắn, nhưng nhà tôi cũng không cho phép tôi ở bên một người tàn phế."

"Trước kia nghe tin tức Lục Dĩ Hoài sau khi xảy ra chuyện tính tình thay đổi lớn, không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy."

Hôm nay Lâm Thu Thu mới vừa thay đổi suy nghĩ về Lục Dĩ Hoài sau khi hắn giúp Ngu Trà, lập tức nói: "Xem ra các cậu cũng không phải rất thích hắn."

Các nữ sinh sắc mặt trắng hồng đan xen, "Cậu!"

"Tôi thì sao." Lâm Thu Thu trợn trắng mắt, "Cho dù Lục Dĩ Hoài bị thương, các cậu cũng không thể trèo lên nhà bọn họ, nói không chừng còn bỏ đá xuống giếng."

Mắt thấy các cô ấy cãi nhau, chuẩn bị động tay chân, Ngu Trà vội vàng ngăn cản, "Giáo viên tới rồi, mau dừng lại."

Giáo viên Toán bước vào, bắt đầu giảng bài thi.

Lâm Thu Thu cũng làm bộ cầm bút, cô có rất nhiều bạn bè trong trường, tin tức linh thông, thông tin gì cũng đều trực tiếp nắm được.

Cô bát quái nói: "Mình nghe nói Lục Dĩ Hoài chỉ không ném đi mấy viên kẹo, cũng không biết là ai đưa, cư nhiên có thể làm hắn giữ lại."

Ngu Trà động tác dừng một chút, trên tờ giấy nháp liền xuất hiện một đường.

Bây giờ Lục Dĩ Hoài vừa xảy ra chuyện, cũng không thích ăn trái cây.

Chẳng lẽ Lục Dĩ Hoài thích ăn kẹo?

Ngu Trà còn chưa nói ra, Lâm Thu Thu nhỏ giọng suy đoán: "Cậu nói Lục Dĩ Hoài có phải trở nên thích ăn kẹo?"

"Sau khi xảy ra chuyện tính cách thay đổi, chẳng lẽ khẩu vị cũng đổi luôn?" Lâm Thu Thu vuốt cằm, "Bất quá bây giờ cũng không ai dám tặng gì cho hắn."

Ngu Trà cắn bút nghĩ nghĩ.

Nếu thật sự không ai tặng, chênh lệch lớn như vậy, tính cách Lục Dĩ Hoài kiêu ngạo chắc chắn sẽ nhận thấy được.

Ai cũng sẽ cảm thấy đều là do bị tàn tật.

Ngu Trà nhíu mi lại, việc này không thể được, ảnh hưởng đến tâm tình Lục Dĩ Hoài, lỡ như trở nên thô bạo sẽ không thể trị liệu tốt.

Ngày hôm qua mẹ Vương cho cô rất nhiều kẹo.

Vừa vặn có tác dụng.

Chạng vạng sau khi tan học, ngoài phòng học trở nên ồn ào.

"Ngu Trà, chị gái cậu tìm cậu."

Ngu Trà sửng sốt, không biết Ngu Minh Nhã lúc này tìm cô làm gì.

Lúc trước sau khi được Lục gia chọn, Ngu Minh Nhã truyền ra ngoài cô là em gái của cô ta, hơn nữa Ngu Minh Nhã thanh danh rất tốt, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là đứa em gái bạch nhãn lang.

Sau khi Ngu Trà ra ngoài, liền nghe thấy giọng nói Ngu Minh Nhã,

"Diễn xuất rất vui, mọi người sẽ thật nhanh có thể xem phim, đại khái là cuối tháng sẽ có, mọi người phải giúp đỡ phim truyền hình đầu tiên của tôi nha."

Nữ sinh xung quanh yêu thích mà ngưỡng mộ nhìn cô ta.

"Trường học chúng ta sắp có một minh tinh."

"Minh Nhã thật quá tuyệt vời, nghe nói có một minh tinh nhỏ không được tuyển, vẫn còn ở trên Weibo gào khóc."

Cô ta nghĩ tới cái gì, thở dài nói: "Vốn dĩ tôi cũng muốn mang em gái vào, không nghĩ rằng em gái suy nghĩ chuyện khác, ai, bỏ lỡ cơ hội."

"Phải không?"

Các bạn học sôi nổi quay đầu, nhìn Ngu Trà mặt vô biểu tình đứng trước cửa, lại nhìn nhìn Ngu Minh Nhã.

Ngu Trà giương mắt, nghi hoặc hỏi: "Chị gái, chị có hỏi tôi chuyện này à?"

Ngu Minh Nhã sắc mặt không thay đổi, "Có thể do chị đã quên."

Cô ta nhìn Ngu Trà trước cửa, nhìn quần áo trên người cô, trong mắt hiện lên ghen ghét, rõ ràng chúng phải là của cô ta.

Nhưng nghĩ đến Lục Dĩ Hoài, cô ta liền thấy thoải mái.

Ngu Minh Nhã ý cười tăng lên, ôn nhu mà nói: "Em gái, mau đến đây, mẹ hỏi khi nào em về nhà, không lẽ em định không về luôn sao?"

Nghe vậy, người xung quanh nhìn Ngu Trà ánh mắt không đúng.

Một học sinh cấp 3 không về nhà buổi tốt thì có gì tốt chứ.

Ngu Trà nói: "Vì sao tôi không quay về thì cô cũng biết rồi."

Ngu Minh Nhã sắc mặt chợt biến đổi, lộ ra biểu tình buồn bã thương tâm, những người không bao giờ hoài nghi cô ta liền tin tưởng, sôi nổi an ủi cô ta.

"Em gái cô thái độ thật kém, trách không được không ai thích."

"Không biết cùng tên nào ở bên ngoài lêu lổng."

"Hôm nay còn ngồi Lục gia xe tới, cũng không nhìn xem chính mình được mấy cân lượng, Lục gia sẽ coi trọng cô ta?"

Ngu Trà đã có thói quen bị nghị luận như vậy, lúc trước Ngu Minh Nhã vẫn luôn làm người khác thay đổi suy nghĩ, lực hấp dẫn vẫn luôn quay xung quanh cô ta.

Đời trước cô đã từng nghe qua lời còn khó nghe hơn.

Ngu Minh Nhã mười phần vừa lòng nhìn hiệu quả trước mắt.

Cô ta đang muốn nói cái gì, liền nhìn thấy mắt Ngu Trà chuyển đỏ, phảng phất giây tiếp theo sẽ khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

Ngu Trà ngửa đầu, khóe mắt có giọt nước trong suốt, giọng nói mềm nhẹ: "Chị gái, tôi có trở về, là do các người..."

Vừa nghe thấy cái này, trực giác Ngu Minh Nhã cho biết sẽ không phải là thứ gì tốt.

"-- các người đổi chìa khóa, tôi làm sao trở về."

Bạn học vây xem đều sợ đến ngây người.

Bọn họ nhìn sắc mặt khó coi của Ngu Minh Nhã, nghĩ lại lời nói khẩn thiết của Ngu Trà, cán cân trong lòng liền nghiêng đi.

Cũng chỉ là học sinh cao trung, làm sao có thể nhận thấy được gì.

Ngu Trà cúi đầu, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào: "Chị gái, các người đổi chìa khóa cũng không nói với tôi, làm sao tôi có thể trở về."

Hành lang lẳng lặng.

Kỳ thật cũng không ít người biết Ngu Trà, dù sao cũng là em gái của nữ thần Ngu Minh Nhã, cũng có nữ sinh thường xuyên gây sự, mỗi lần Ngu Trà đều chịu đựng, chưa từng khóc với giáo viên hay bạn học.

Bây giờ lại khóc, có thể thấy là rất ủy khuất.

"Không thể nào." Có đồng học nhịn không được ra tiếng: "Minh Nhã, nhà các người đổi chìa khóa cũng không nói với cô ấy?"

Khó trách không trở về nhà.

"Đúng vậy, cô còn hỏi tại sao Ngu Trà không trở về, như vậy sao cô ấy trở về được, nhà các phải có phải có chút... bất công?"

"Các người làm vậy mà cho là tốt?"

Từng tiếng chất vấn, làm sắc mặt Ngu Minh Nhã tái nhợt.

Bọn họ thật sự là sợ Ngu Trà trở về, sau khi đưa cô đi thì thay hết toàn bộ chìa khóa.

Nhưng Ngu Trà trở về khi nào?

Ngu Minh Nhã hận cắn răng, nếu Ngu Trà trở về sao cô ta lại không biết?

Cô ta há miệng thở dốc, nửa ngày mới nghĩ ra được, cắn răng nói: "Đó là vì chưa kịp nói với em, đây là chìa khóa mới của chị, em cứ dùng trước."

Ngu Minh Nhã đem chìa khóa đưa qua.

Bạn học chung quanh liếc mắt liền biết đó là chìa khóa mới, lời nói lúc nãy xem ra là thật, ánh mắt nhìn Ngu Minh Nhã càng không đúng

"Ngu Trà, cậu cầm đi."

"Chị cậu chắc chắn còn chìa khóa."

Ngu Minh Nhã: "..."

Cái gì mà còn có, cô ta cũng chỉ có một cái.

Ngu Trà nhìn Ngu Minh Nhã nghe thấy lời này liền trừng lớn con mắt, nhịn không được ở trong lòng hoan hô một tiếng, duỗi tay tiếp nhận chìa khóa.

Tiếng chuông vào học lại vang lên.

Ngu Minh Nhã hận không thể lập tức rời đi, lúc này nhẹ nhàng thở ra, vừa vặn lấy cớ: "Đi học, chị về trước."

Bóng dáng cô ta có chút giống chạy trối chết.

Chờ cô ta đi rồi, các bạn học mới sôi nổi an ủi Ngu Trà: "Không nghĩ tới Ngu gia lại bất công như vậy, làm cha mẹ sao có thể như thế."

"Nếu hôm nay Ngu Minh Nhã không đem chìa khóa tới, có khi còn không chuẩn bị chìa khóa cho cậu, căn bản không ghi nhớ cậu trong lòng."

Ngu Trà nói: "Ai, là do cô ấy là chị của tôi."

"Cậu quá thiện lương." Có bạn học cảm thán: "Làm gì có chuyện nhường chị gái, nếu đó mà là chị của tôi, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận."

Ngu Trà nói: "Tôi cũng không nghĩ đến chị ấy còn trẻ mà đã có bị si ngốc."

Ngu Minh Nhã còn chưa đi xa nghe được mấy lời này, thiếu chút nữa ngất đi.

Ngu Trà nghe các cô ấy nói, khóe môi hơi hơi gợi lên một cái độ cung, nhìn chìa khóa trong tay, nghĩ nên ném ở đâu thì tốt.

Trở về? Không có khả năng.

Hết chương 4

#xanh