Chương 7: Hàng Này Khó Xơi - Chương 7: Hay Là Thử Một Chút?

Thúy Hoa kiến nghị với tôi một chiêu: “Ánh mắt tri phủ đại nhân nhìn tiểu thư không bình thường, chi bằng tiểu thư tranh thủ lúc này, dùng mỹ nhân kế đi dụ dỗ, nói không chừng đại nhân sẽ thả chúng ta ra!”

Vì vậy tôi đi cầu kiến Cố Hoa với cặp mắt sưng vù vì khóc. Gió đông thổi những tán liễu mềm mại rủ xuống bay lên, từng dải liễu như đa tình quấn lấy những cánh hoa đào rụng xuống. Cố Hoa mặc một bộ quần áo hoa văn trúc thêu hình hoa lê, đi đến với dáng thẳng tắp...

Cố Hoa nói: “Tiểu thư có biết tên họ của lệnh tôn? Nếu không thì làm sao bản quan có thể chứng minh rằng lời tối qua của tiểu thư là thật? Hay là giả?”

Tôi im lặng, lúc lâm chung mẫu thân vẫn còn nghĩ cho phụ thân, không cho tôi đi làm loạn lên, khuyên tôi nên tha thứ và đến nương nhờ ông. Tôi đủ thông minh, không đi tìm, một năm sau phụ thân bị người ta gài bẫy rồi bị kết tội, giáng chức tới Kinh châu, không lâu sau ốm nặng mà qua đời.

Tôi thành thật bẩm báo tri phủ đại nhân, hắn ngạc nhiên đờ người. Vì phụ thân tôi chính là Đỗ đại nhân Lại bộ thượng thư triều trước, mà con của ông là Đỗ trạng nguyên hai năm trước từng ở tạm trong Phổ Đà tự. Ngày nay Đỗ trạng nguyên kia đã là đại nguyên soái nắm quyền điều binh!

“Không giấu gì đại nhân, ngày nhỏ tiểu nữ rất hận Đỗ tướng quân và mẫu thân hắn, tưởng rằng nếu không có bọn họ thì mẫu thân của tiểu nữ sẽ vẫn được gả cho phụ thân, rồi hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng sau đó tiểu nữ mới biết họ cũng là người bị hai, bọn họ không hề biết phụ thân từng vong ơn phụ nghĩa...” Tôi trầm mặc, không muốn nhắc tới những chuyện này nữa, gượng cười một cái: “Vẫn xin đại nhân giữ bí mật cho tiểu nữ, cứ coi như không biết.”

Hắn hơi kinh ngạc: “Tiểu thư không muốn nhận Đỗ tướng quân sao?”

Tôi lắc đầu: “Nếu đại nhân đồng ý thả tiểu nữ thì tiểu nữ sẽ về phương nam sinh sống, yên ổn qua ngày, có lẽ cũng chẳng có ai đến lấy tiểu nữ...”

Hắn không khỏi bật cười, ánh mắt như sao trong đêm tối: “Cô nương không định đợi nữa thật sao?”

“Đợi ai? Chẳng có ai nhớ tới tiểu nữ cả.”

Hắn cười xa xăm, giơ tay ngắt một bông hoa lê rồi cài lên tóc tôi: “Con người vốn lương thiện, dù là thật hay giả dối thì có đôi lúc, có những chuyện cô nương phải tin tưởng trước, khi cô nương tin rồi thì nó mới có thể thành sự thật, nhất là... tình yêu.”

Tôi ngẩn người, mắt nhìn vào đôi mắt phượng đầy niềm vui của hắn...

Tôi nói: “Tiểu nữ cũng tin tình yêu, chân tình sẽ khó mà bị quên lãng, nhưng trong số những người tiểu nữ đã từng gặp...”

Hắn cười cười: “Cô nương không tin vào tình yêu tất nhiên sẽ không biết có ai đó không thể quên được mình. Cô nương không để tâm thì sao biết có phải người ta chân thành với mình hay không?”

Hắn thấy tôi không nói nữa thì đến gần hơn rồi nói: “Hay là thử một chút, xem lần này sau khi tại hạ đi, liệu tại hạ có thể quên được cô nương không?”

Tôi: “...”