Ánh chiều dần buông sau những rặng núi xa, từng tia nắng chiều vàng óng khẽ soi chiếu vào làn nước nhu động giữa mặt hồ rộng lớn, làm cho nơi đây hệt như một tấm gương đồng mỹ lệ, trước khung cảnh ấy, dưới một tán cây cao ven hồ, Hàn Thiên với ánh mắt thất thần đang ngắm nhìn hoàng hôn ở nơi xa.
Nhìn cảnh sắc diễm lệ mà hoang tàn trước mắt, hắn chợt nhận ra, những ngọn núi, những quả đồi, những con sông, chúng có dáng vẻ như hôm nay, nói không chừng là vì khi trước đã có đại năng giả nào đó tác động vào.
Chẳng nói đâu xa, chỉ hôm nay thôi, sau trận chiến long trời lở đất giữa Hàn Thiên hắn và Lưu Thanh Nam, vài ngọn núi đã đổ sụp, tạo thành một vùng bình nguyên khác, trong khi đó vài ngọn núi nhỏ hơn lại vô tình được tạo thành từ những đống đổ nát.
Vài con sông con suối mới được hình thành bắt nguồn từ mặt hồ này, cũng có vài đồi chè, thoáng chốc biến thành đồng ruộng, đại năng tranh đấu, ảnh hưởng thực sự không nhỏ, bất quá đại thiên giới linh khí dồi dào, chỉ mấy tháng nữa thôi, từ trên phế tích thực vật sẽ lại đâm chồi, một làn sinh khí mới sẽ lại bao phũ nơi này.
Hoặc sẽ có ai đó sở hữu chủ ý tốt, bỏ công sức khôi phục nguyên trạng ban đầu của nơi này, thực lòng mà nói, vì chuyện riêng của bản thân, mà khiến sinh linh của mấy trăm dặm quanh đây phải rơi vào cảnh lầm than, Hàn Thiên trong lòng cũng thấy mấy phần áy náy.
Sau cùng Nhược Mộng vẫn không thể ở lại bên cạnh Hàn Thiên hắn, không thể ở lại không hẳn là vì Hàn Thiên hắn không thể níu giữ, mà là vì từ trong thâm tâm, hắn thực sự nghĩ Nhược Mộng nên trở về thần châu, tránh xa những thị phi tại đây.
Chẳng nói Lưu Thanh Nam thực lực thâm bất khả trắc, những gì mà hắn thể hiện, chưa chắc là toàn bộ chân thực lực của hắn, từ đầu đến cuối đều là Lưu Thanh Nam đã nhường Hàn Thiên hắn, nếu thực sự có sát tâm, Hàn Thiên hắn chỉ sợ khó mà toàn thân trước thực lực kinh hoàng của Lưu Thanh Nam.
Chỉ điểm này thôi đã có thể thấy được, cổ tộc tại thần châu rốt cuộc là có bao nhiêu sự đáng sợ, một Lưu Thanh Nam đã khó đối phó như thế, nếu càng có thêm nhiều người từ Lưu gia đến, đông bộ châu đã loạn lại càng thêm loạn, kéo theo cả hoàng tộc Thái Văn và thần võ minh vào chuyện của mình, Hàn Thiên thực sự không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Sau cùng hắn vẫn chọn tạm thời buông tay Nhược Mộng, để tốt cho cả hai, đang chậm rãi gặm nhấm sự cô đơn và mất mát do Nhược Mộng để lại, tiểu kim long đã hóa thân dài còn tầm một trượng ở bên cạnh, chợt lên tiếng.
-ban nãy ngươi rất mạnh miệng, rất dứt khoát kia mà?, tại sao lúc người ta thực sự đi rồi, lại bày ra bộ dạng khó coi như con gà bệnh thế kia???.
Khóe môi thoáng nở một nụ cười nhạt, Hàn Thiên chậm rãi đáp.
-nếu lý trí và trái tim ta đều nhất quán được như thế thì tốt biết mấy, ở bên trong ta phần chủ quan nói rằng bản thân không muốn để Nhược Mộng rời đi, bởi vì chỉ cần xa nàng một khoảng thời gian thôi, đâu đó trong ta sợ rằng bản thân sẽ vụt mất nàng vì điều bất ngờ nào đó.
-có thể nàng sẽ bị gia tộc cấm túc, có thể nàng sẽ vô tình gặp được nam nhân nào đó càng tốt hơn cả ta, rồi hồi tâm chuyển ý, với tất cả tình cảm mà ta dành cho Nhược Mộng, một nửa linh hồn của ta không muốn để nàng rời xa ta chút nào, dù điều đó ích kỷ cách mấy đi chăng nữa.
-nhưng nửa còn lại trong ta nói rằng bản thân nên để nàng rời đi, ta không muốn Nhược Mộng vì ta mà quay lưng với gia đình, tình nghĩa khó vẹn toàn, mà trên tất cả, chính những lời nói của Lưu Thanh Nam khiến ta đưa ra quyết định đó.
-ta sợ rằng chuyện như năm năm trước sẽ lại xảy ra một lần nữa.
-chuyện giữa ta và Nhược Mộng bị gia đình nàng ngăn cấm ta không sợ, chỉ cần ta càng thêm nổ lực, càng thêm cường đại, rồi sẽ có lúc bản thân đủ sức mạnh xoay chuyển thế cục.
-nếu như một thời gian xa cách có thể khiến Nhược Mộng thay lòng yêu nam nhân khác, thế thì xem như ta nhìn lầm nàng ấy, một chút ngăn cách đã không thể vì đối phương mà giữ trọn tấm chân tình, giữa chúng ta có lẽ đã chú định vô duyên.
-ta chỉ sợ chiến cục hỗn loạn, Nhược Mộng chẳng may có bề gì, thì ta sẽ ân hận cả đời.
-xo với việc có nguy cơ không thể nên duyên cùng Nhược Mộng, và việc có nguy cơ mất nàng vĩnh viễn, ta nghĩ lựa chọn đầu tiên vẫn dễ chịu hơn.
-suy cho cùng ta vẫn không thể ích kỷ, không thể trở thành một tên nam tử đốn mạt có thể dùng mọi thủ đoạn để có được nữ nhân mình muốn.
-nhiều kẻ sẽ chê cười ta, vũ nhục ta, thậm chí khinh bỉ ta, nhưng con người thật của ta chính là như thế, dù chuyện có thế nào, quyết định đó là ta đã cân nhắc rất nhiều lần rồi mới chọn lựa.
-và dù đã chọn lựa dứt khoát như thế, nhưng ngươi cũng chẳng thể bắt ta không có một chút nào sợ hãi, hối hận và buồn bã đi chứ???.
Khóe môi của tiểu kim long thoáng nhếch lên một đường, làm lộ ra hàm răng trắng nhọn đầy hàm ý, long trảo của nó bất giác vỗ vai Hàn Thiên, giọng an ủi nói.
-không sao không sao, hãy suy nghĩ tích cực lên nào, chẳng qua chỉ là tạm xa cách một thời gian thôi mà.
-đợi lúc chúng ta thu dọn xong chiến cục ở đại ninh, trực tiếp đến thần châu một chuyến tìm Lưu gia đòi người không phải được rồi sao???
-ngươi cứ yên tâm, tuy long gia không có minh thần nhãn giống ngươi, nhưng ta vẫn tự tin với mắt nhìn người của mình lắm, Nhược Mộng là một cô nương tốt, nàng sẽ không vì một thời gian cách mặt mà thay lòng đổi dạ đâu, ngươi đừng lo về việc đó.
-bằng như Lưu gia có ý định không thả người, thế thì long gia sẽ cùng ngươi quậy banh nóc cổ tộc kia một trận, chỉ cần là thứ chúng ta muốn, liền sẽ ra tay giật về, không phải trước nay đều là vậy sao???.
Mấy lời an ủi của tiểu kim long tuy hơi thô thiển, nhưng thực tế cũng làm cho Hàn Thiên cảm thấy tốt hơn đôi phần, thoáng sốc lại tinh thần, hắn nhanh chóng đứng dậy nói.
-đúng vậy chỉ cần giải quyết xong chiến sự ở đại ninh, ta sẽ lập tức đi thần châu tìm Nhược Mộng, nếu muốn sớm gặp lại nàng không phải chúng ta cần phải nhanh tay hơn hay sao???.
Nói đoạn liền tức tốc lôi theo tiểu kim long đằng vân giá vũ đến thẳng soái doanh của đại ninh.
Với tốc độ của Hàn Thiên hiện tại, chẳng tốn mất bao nhiêu thời gian, trời vừa sập tối, hắn cùng tiểu kim long đã có mặt tại soái doanh đóng ở biên cương của đại ninh.
Soái doanh lúc này đang giờ giới nghiêm, nên không khí có phần căng thẳng, xung quanh doanh trại từng tốp từng tốp binh sĩ trang bị quân trang hạng nặng tuần tra liên tục, từ trên mặt đất đến trên bầu trời, thậm chí cả ở dưới mặt đất và những chổ khuất tầm mắt, đều có người của đại ninh canh gác ngày đêm không lúc nào ngơi nghỉ.
Bởi lẽ đây là nơi hoàng đế hiện tại của đại ninh, cùng vô số tướng lĩnh quan trọng đang cư ngụ, thế nên đây cũng chính là nơi mà đại quân vạn kiến muốn tiêu diệt đầu tiên nhất, dù chiến tuyến chính còn cách chổ này đến tận ba ngàn dặm, nhưng thi thoảng cũng có vài tốp nhân mã của vạn kiến bí mật phái đến hòng ám toán các tướng lĩnh của đại ninh.
Hàn Thiên thoáng dùng minh thần nhãn nhìn qua một lượt, liền phát hiện quanh soái doanh bố trí không ít cấm chế, thậm chí sau lưng mấy mươi dặm cũng có cấm chế báo động thâm nhập trái phép, thế nhưng không hiểu sao Hàn Thiên hắn đi đến cách soái doanh độ mười dặm rồi, mà cấm chế báo động vẫn chẳng có phản ứng gì.
Linh cơ thoáng động một chút, Hàn Thiên chợt hiểu được vấn đề, nhanh như một tia chớp, Hàn Thiên cùng tiểu kim long đã đáp thẳng xuống một tòa nhà lớn giữa soái doanh mà không vấp phải bất kỳ sự ngăn trở nào.
Đám lính canh phòng đột nhiên thấy có người đột nhập soái doanh, tinh thần cảnh giác chợt dâng lên đột ngột, không ngờ đêm hôm tăm tối, lại có kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện giữa soái doanh mà không một ai hay biết, nếu như hắn không đến một mình?, nếu như hắn đến với ý đồ bất chính?, hoặc giả hắn thực sự đã làm được chuyện gian trá nào đó???, ngoại nhân thâm nhập được sâu đến mức này trong soái doanh, những tốp lính canh thực không dám nghĩ đến những hệ quả khủng khiếp mà điều này có thể mang lại.
Rất nhanh đã có vô số lính canh bao vây lấy Hàn Thiên, một tướng lĩnh giáp trụ sáng loáng trong đó chợt lớn tiếng quát.
-kẻ lạ mặt từ nơi nào đến, mau xưng danh tính và mục đích, có biết nơi đây là soái doanh của quân đội đại ninh, tùy ý xông vào chính là tử tội hay không???.
Hàn Thiên chợt cười lớn một tiếng, sau đó ngẫng đầu nhìn những binh sĩ kia nói.
-năm năm không về, chẳng ngờ mọi người đều không còn nhận ra ta nữa rồi???.
Nói đoạn liền chỉ tay về một tướng lĩnh bên phải nói.
-Lý Huy thiên phu trưởng số ba thuộc diệt ma binh, lúc họp quân lệnh ta thường bảo ngươi tính cách thanh thuần, suy nghĩ đơn giản, muốn thành việc lớn, cần học cách quyết đoán hơn.
-lại chỉ tay vào một kỵ sĩ cưỡi hoàng báo hướng chếch về bên trái, Hàn Thiên bình thản tiếp.
-Lưu Hống thiên phu trưởng kỵ sĩ đoàn, thân tín của Ám Dạ, ta nhớ từng uống rượu với ngươi mấy lần.
-còn có mấy huynh đệ khác trong diệt ma binh nữa, thấy các ngươi đều còn sống, lòng ta quả thực cao hứng, không biết dạo này diệt ma binh của chúng ta như thế nào rồi, liệu có còn hưng thịnh như lúc xưa???
Đám binh sĩ bao vây thoáng đờ người trước những gì Hàn Thiên vừa nói, nhưng chỉ trong tích tắc bọn họ dường như đã nhận ra một bóng hình hiên ngang thẳng tắp đầy quen thuộc.
Không biết qua bao lâu rồi, những binh sĩ của đại ninh này gần như quên mất, rằng trước đây bọn họ từng nhiệt huyết ngóng nhìn về một bóng lưng vĩ đại hùng tráng, từng tự hào xung phong dưới sự dẫn dắt của người đó, chiến thắng không biết bao nhiêu trận.
Cái bóng dáng bảo chứng cho chiến thắng ấy chợt biến mất, rồi năm năm qua quân đại ninh thua nhiều hơn thắng, cương thổ dần dần bị đại quân vạn kiến xâm chiếm mất, trong tâm khảm binh sĩ đại ninh cũng dần chấp nhận và buông bỏ cái hình bóng hùng tráng đầy vị ngọt kia, thay vào đó là sự chấp nhận hiện thực tàng khốc đắng chát, ngày ngày cắn răng cầm cự được đến đâu thì hay đến đó vậy.
Thế nhưng hôm nay trong lúc chẳng ai ngờ đến, cái bóng dáng hào hùng khôi vĩ năm nào dường như sống dậy, rất nhanh trong đám binh sĩ đã có người nhận ra.
“là tự tại vương, đó thực sự là tự tại vương…người đã trở về cứu chúng ta rồi”
Như một hiệu ứng dây chuyền, chỉ trong phút chốc, từng tràng những tiếng reo hò vui sướng đến khản cả giọng đã vang khắp quân doanh, ai nấy nghe tin đều lần lượt rũ rượi chạy tới, có người đến cả quân tư trang còn chưa mặc chỉnh tề, đã vội qua xem tình hình, bởi lẽ trong quân đội đại ninh, từ lính mới đến lính cũ, có ai chưa từng nghe qua đại danh của tự tại vương kia chứ???.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên đã kinh động đến các thống lĩnh, từ trong đám đông chợt dạt ra một con đường, ở giữa con đường ấy, một tốp có đến gần hai mươi người chợt nhanh chóng đi đến.
Cũng chẳng cần quá lâu Hàn Thiên đã nhận diện được tất cả, đám người kia dẫn đầu chính là Lưu Mộ thân vận long giáp sáng lòa, khí độ hiên ngang, mấy năm qua Lưu Mộ ngoài một chút khắc khổ trong đáy mắt vì có nhiều chuyện lao tâm, còn lại dung mạo đều không có quá nhiều khác biệt xo với lúc xưa.
Nhìn thấy Hàn Thiên, vẻ mặt Lưu Mộ chợt hiện đầy nét mừng rỡ hoan hỉ, đâu đó còn là một chút biểu hiện hài lòng như thể muốn nói, “ ta sớm biết đệ rồi sẽ đến” vậy.
Đi sau Lưu Mộ là rất nhiều người quen cũ mà Hàn Thiên đều đã biết mặt, trong đó có Dạ Vân Xuyên, Công Tôn Bá Nhiên, các tướng lĩnh lão làng khác cùng theo Lưu Mộ từ đế đô đến đây để chỉ huy tác chiến.
Đặc biệt trong đám người đó còn có cả những bằng hữu chí thân của Hàn Thiên, như Ám Dạ, Lam Thu, Hồng Yến Linh, Chấn Tây, Chu Hân, Vũ Vệ, Thi Đồng, A Liên.
Mấy năm Hàn Thiên mất tích, những bằng hữu này ở trong quân ngũ đã lập được vô số công trạng, vị thế trong quân ngày càng được củng cố, đến bây giờ có thể coi họ đều là những cá nhân công thành danh toại, là trụ cột nước nhà.
Lưu Mộ dẫn đầu đoàn người, với nụ cười rạng rỡ cùng nét mặt nhu hòa, hắn rất nhanh đã tiến đến chổ Hàn Thiên, rồi không chút ngần ngại ôm chầm lấy đối phương nói.
-ta biết đệ vẫn còn sống mà, ta biết là đệ vẫn còn sống mà…, ông trời không phụ người tài, sau những biến cố lớn như thế, vẫn để cho huynh đệ ta có ngày trùng phùng.
Hàn Thiên và Lưu Mộ biết nhau không chỉ ngày một ngày hai, tình cảm có thể nói là keo sơn khắn khít, dù nhiều năm không gặp, nhưng khoảng thời gian đó cũng chỉ làm tăng thêm sự trân trọng giữa người này với người kia, phút giây gặp lại mà cứ như mới xa cách hôm qua, khoảnh khắc xúc động, Hàn Thiên chỉ chực vỗ vai Lưu Mộ nói.
-ta đã trở về rồi đây đại ca, mấy năm qua huynh sống thế nào?, vẫn chưa bị quân vạn kiến làm cho sợ mất mật đấy chứ?.
Khóe mắt Lưu Mộ thoáng có nét cười, vỗ vỗ vào vai Hàn Thiên đáp.
-nếu đệ còn không về cáng đáng việc quân giúp, ta sợ mình cũng sớm bị áp lực dọa chạy mất đấy.
-mấy năm nay tình hình quân ta quả thực không mấy khả quan, nếu cứ kéo dài thế này, ta sợ đại nghiệp nước nhà có thể mất trong tay mình.
-nghĩ đến cảnh nước mất nhà tan, lòng vi huynh thực sự sầu não vô cùng.
Nhìn thấy Lưu Mộ như vậy Hàn Thiên chợt lên giọng đáp.
-không cần lo lắng, bây giờ đệ đã trở về, hơn nữa cũng không còn là thiếu niên nhược tiểu ngày nào, vạn kiến muốn chiếm nước ta, đệ sẽ đánh cho chúng chạy về nhà không kịp.
Những lời này Hàn Thiên đã quán nhập không ít linh lực vào trong đó, tuy không lớn nhưng len lõi khắp nơi, khí thế hùng bá tự tin, khiến ai nấy nghe phải đều cảm thấy một cảm giác hứng khởi tự tin tột độ.
Như để củng cố thêm sức nặng trong lời nói của chính mình, Hàn Thiên còn cố ý hiển lộ ra một chút uy áp bằng thực lực chân chính của hắn, ngũ hành thần thông cảnh giới của luyện thể đạo, lại thêm luyện hư kỳ cảnh giới của luyện khí đạo, hai luồn uy áp gộp làm một, thanh thế còn lớn hơn võ vương thông thường một đoạn.
Không ngờ Hàn Thiên mất tích mấy năm, lúc trở về tu vi liền đại tiến, hắn bây giờ đã có thực lực cấp võ vương, thậm chí mạnh hơn cả võ vương nếu tung hết sức, ngày xưa chỉ mới có thực lực cấp võ tông, Hàn Thiên đã khiến muôn vàn binh sĩ vạn kiến phải thần hồn kinh hãi, bây giờ hắn đã có tu vi hàng võ vương, trong vòm trời này, họa long chi chiến còn ai đủ sức uy hiếp đến hắn nữa kia chứ???.
Chỉ một chút uy áp của Hàn Thiên, đã khiến tinh thần của quân đại ninh vốn có chút suy sụp, nay đã cao vút tận trời xanh, không biết ai đã bắt đầu, mà phút chốc cả soái doanh đại ninh đã có từng tràng tiếng hô vang như sấm dậy rền trời.
“tự tại vương quy lai, vạn kiến tất bại, tự tại vương quy lai, vạn kiến tất bại”.