Mi Chúc lần này trở về Đông Hải, có hai chuyện chính.
Về tư, y phải quyết định hôn sự của Mi Hoán. Gả Mi Hoán cho Lưu Bị, là bước đầu tiên trong kế hoạch của y, mà cũng là điểm mấu chốt. Chỉ có thành người một nhà với Lưu Bị, y mới có thể có được sự tín nhiệm, thậm chí có cả quyền lực, đó là điều trọng yếu.
Trừ việc đó ra, Mi Chúc còn có công vụ trong người. Có câu là binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Nếu Lưu Bị khai chiến với Viên Thuật, tuyệt đối không thể thiếu lương thảo và đồ quân nhu.
Đương nhiên, đầu tiên dựa vào kho phủ Quảng Lăng, đủ để chống đỡ lúc bắt đầu chiến sự. Lương thảo từ Hạ Bì cũng sẽ không ngừng đưa ra tiền tuyến, cam đoan đủ để tiến hành chiến sự. Nhưng chỉ là Hạ Bì và Quảng Lăng, còn thiếu nhiều. Đông Hải và Bành thành cũng cần chi viện lương thảo, để đảm bảo khi tiến hành chiến sự, Lưu Bị ở tiền tuyến sẽ không phải lo lắng về lương thảo. Kết quả là, Mi Chúc phụng mệnh, trở về Quận Đông Hải Nhưng đối với Mi Chúc mà nói, lương thảo không phải là chuyện cấp bách. Y đi đến Huyện Đàm, sai bảo cấp dưới tìm kiếm lương thảo xong, liền vội vàng chạy về huyện Cù.
Lương thảo gửi ở kho Tương Bí, chính là chuẩn bị mang đến Hạ Bì. Chỉ có điều vừa mới bắt đầu dự trù lương thực, cho nên số lương thảo trong kho cũng không nhiều lắm, không quá nửa kho. Thêm nữa quận Đông Hải gần đây mưa thuận gió hòa, duy nhất Vũ Sơn tặc có khả năng uy hiếp đến lương thảo, cũng đã bị tiêu diệt.
Cho nên, kho lúa ở Tương Bí cũng tương đối an toàn. Thêm Mi Thiệp đã triệu tập binh mã, chuẩn bị chặn đánh đám người Lưu Sấm ở bên kia sông Thuật thủy, đem lực lượng ở huyện Đàm điều đi gần hết. Kết quả là, kho lúa còn có hơn một trăm người canh phòng.
Trời đã sắp đến giờ tý, Lưu Sấm, Lưu Dũng, Quản Hợi dẫn theo chín người, mai phục ở phía ngoài kho lúa. Xa xa kho lúa đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ cần nhìn qua, đã biết nơi này canh phòng rất lỏng lẻo. Hai tuần binh đứng ở ngoài cửa ủ rũ, giống như chưa được ăn no Trong Viên môn lại im ắng không thấy bóng dáng người nào.
Lúc này, chắc mọi người đều đã đi ngủ. Lưu Sấm, Lưu Dũng và Quản Hợi, ba người trao đổi một chút, sau đó lên ngựa, giục ngựa tiến thẳng về phía kho lúa.
- Người nào?
Tiếng vó ngựa, làm kinh động đến tuần binh đang canh phòng. Nhưng hai tuần binh cũng không có vẻ cảnh giác, uể oải quát hỏi.
- Ta nhận lệnh của Tam tướng quân, đến điều tra sự an nguy của kho lúa, mau đi gọi chủ tướng của các ngươi đến đây trả lời.
Tam tướng quân, Tam tướng quân nào? Nghe đối phương nhấn mạnh, hẳn là người một nhà. Dựa vào ánh lửa có thể nhìn ra, người tới mặc đồng phục kỵ quân, một chiếc áo giáp đồng tụ Chỉ nhìn cạc ăn mặc đó, tuần binh liền lập tức an tâm.
Tam tướng quân? Chẳng lẽ là Hạ Bì Trương Tam tướng quân? Tuần binh vội vàng phản ứng, vội vàng tỏ thái độ cung kính, bước nhanh ra tiếp đón.
Bọn họ nghĩ ra, đối phương đi tới cửa nhất định sẽ dừng lại, đến lúc đó hai người họ có thể hỏi mấy câu, nói không chừng có thể được thưởng. Dù sao đó cũng là binh lính Từ Châu, cùng với tuần binh bọn họ không giống nhau. Nhưng, khiến hai tuần binh cảm thấy giật mình chính là, đối phương đã đến trước mặt, nhưng có vẻ muốn giảm tốc độ một chút nào. Ba mươi con khoái mã ào tới trước mặt, nếu không có mặt ở trong đó, căn bản không thể cảm nhận được, đó là loại rung động như thế nào.
Một con chiến mã màu đen xông lên phía trước, kiểu như du long, nhanh như chớp, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt. Kỵ sĩ ngay tức khắc, có thể nhìn thấy rõ ràng, đoàn người che kín mặt đầy sát khí, vẻ mặt rất đáng sợ. Hai tuần binh đến lúc này, nếu vẫn không biết là đang xảy ra chuyện gì, thì thật là những năm qua đã sống vô ích rồi. Thế nhưng, cho dù bọn họ hiểu, nhưng miệng lại há hốc, không nói ra được câu nào.
Sợ choáng váng, hai người đều bị sợ đến choáng váng! Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hai tuần binh, những kỵ binh nhanh chóng thấy mất hứng thú, cưỡi ngựa chạy qua bên cạnh hai người, coi như không có sự hiện diện của hai tuần binh. Tuy nhiên kỵ sĩ phía sau đi đến, lại không khách khí như thế Chỉ thấy một người trong đó, vung đại đao lên không trung vẽ lên một tia sáng, sau đó một tia máu phun ra, đầu của một gã tuần binh vụt lên cao, máu tươi từ lồng ngực chảy ra nhuộm đỏ cả thân thể, tử thi không đầu giống như một cây gỗ mục, gió thổi nhẹ là ngã gục xuống đất, trong bỗng chốc máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Người còn lại, cũng không may mắn thoát khỏi.
Một cây thiết mâu đâm thấu vào ngực, kỵ sĩ cầm mâu trên lưng ngựa lấy sức, quảng tên tuần binh bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trên không trung.
Thanh âm của sắt che giấu tiếng kêu thảm thiết.
Sau khi mấy chục con chiến mã gào thét đi qua, ngoài viên môn để lại một đống mơ hồ máu thịt, cơ bản không ra hình thù gì.
Lưu Sấm vọt vào trong viên môn, đã thấy ngay lương thực được chất đống ở trong viên môn. Hắn nhấc Bàn Long Côn lên, BA phá vỡ cửa doanh trướng, dùng chậu than để chiếu sáng. Lửa ở chậu than bay lên trời, rơi xuống trên đống lương thực. Dầu hỏa trong chậu than chảy đầy đất, ngọn lửa theo dầu hỏa, trong nháy mắt cháy lên cao, lao thẳng tới đống lương thực. Cùng lúc đó, tướng lĩnh tuần binh từ trong doanh trướng đi ra, mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng la mắng: - Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, lại ở trong này gây ầm ĩ, làm hỏng mất giấc mộng đẹp của lão tử rồi.
Chỉ có điều gã mới nói được nửa, lại ngẩn người ra.
Lưu Sấm đã đến trước mặt gã, Bàn Long Côn vung lên, một tiếng vù đâm ra, đầu côn đâm vào trên mặt người kia.
Một côn này đi xuống, có ngàn cân thần lực.
Tướng lĩnh tuần binh thậm chí không kịp kêu lên, đã bị Lưu Sấm đâm một côn vào mặt, đầu vỡ toang Âm thanh của binh khí, còn kinh động đến tuần binh bên trong kho lúa.
Bọn họ đều từ trong trướng kéo ra, thậm chí ngay cả đối thủ cũng không thấy rõ ràng, liền bị một trận sát hại giống như bão.
Lưu Dũng và Quản Hợi một tả một hữu, giống như hai sát thần.
Nơi đi qua, huyết nhục văng tung tóe, chân cụt tay đứt rơi lả tả trên mặt đất.
Lưu Dũng vẫn còn có chút tốt, chỉ đem thiết mâu đâm, lấy tính mạng của đối phương. Nhưng Quản Hợi lại có chút ác, người chết ở dưới đao của hắn ta, không người nào còn nguyên vẹn. Mười tám người bộ khúc đi theo, cũng đều đại khai sát giới, gặp người liền xem, thấy người liền giết, chỉ một lúc sau, máu đã chảy thành sông trong kho lúa, những tuần binh còn lại, không còn lòng dạ nào mà chống cự, gào khóc thảm thiết, chạy trốn tứ phía.
Lưu Sấm mang theo chín người, liên tục quang bồn lửa vào đống lương thực.
Ngọn núi lương thực kia, trong chốc lát lửa cháy lên hừng hực, chiếu sáng cả một khoảng trời đêm.
- Hợi Thúc, không cần đánh nữa, chúng ta đi.
Lưu Sấm thấy lửa đã bốc cao, lo lắng Tương Bí sẽ phái binh mã tới, vì thế hô to một tiếng, mang người chạy ra khỏi viên môn. Lưu Dũng và Quản Hợi cũng không đánh nữa, hô một tiếng, chúng bộ khúc liền theo hai người lao ra viên môn, nhanh chóng biến mất trong cánh đồng bát ngát.
Kho lúa Tương Bí, đã ngập chìm trong biển lửa.
Tập kích bất ngờ, khiến cho Huyện lệnh Tương Bí thất kinh.
Khi y đuổi tới kho lúa, đại hỏa đã đang hừng hực thiêu đốt, thi thể khắp mặt đất, càng thấy ghê người. Lửa cháy rất lớn, căn bản không thể dập tắt, nửa khuân lương thảo, tính ra là mười năm ngàn thạch lương thực, cứ trơ mắt nhìn, bị ngọn lửa hừng hực nuốt sạch. - Là người phương nào gây nên?
- Huyện tôn, không rõ ạ Những người đó không để lại đầu mối gì, đột nhiên lại tới đây, gặp người là chém, gặp người là giết, sau đó thả một mồi lửa, rồi lập tức rút lui khỏi đây. Ti hạ nghĩ, những người đó cũng không phải là trộm cướp bình thường, giống như là người của quan quân đã qua huyến luyện. - Quan quân?
Huyện lệnh tức giận giơ roi lên, quất vào người tên tuần binh kia, Ngươi chính là quan quân, con mẹ nó! Nhưng sự việc đã xảy ra, hắn ta cũng không trách cứ thuộc hạ quá mức. - Người đâu, nhanh chóng đi đến Huyện Đàm bẩm báo, nói Tương Bí đã bị tập kích, tình hình quân địch không rõ, xin nhanh chóng đến tiếp viện.
Sau khi Huyện lệnh phân phó xong, liền sai người quét dọn chiến trường.
Nhưng mà, hiện trường không để lại dấu vết nào, làm cho hắn ta cảm thấy rất đau đầu.
Có tá lại tiến lên hiến kế:
- Huyện tôn, xem ra kẻ làm việc này, chắc không phải là sơn tặc trộm cướp, người xem có phải người bên kia không?
Gã hướng về phía tây chỉ chỉ, Huyện lệnh lập tức phản ứng.
Lã Bố đang đóng ở Huyện Bái.
Mà Huyện Bái, chính là ở phía tây của Quận Đông Hải Huyện lệnh lúc này cũng bất chấp điều tra, phát sinh sự tình lớn như vậy, cuối cùng cũng phải có gì để báo cáo lên cấp trên mới được. Nghe nói đóng giữ Hạ Bì Tam Tướng quân và Lã Bố cũng không hòa thuận cho lấm, mà Lã Bố bị tố vong ân phụ nghĩa, bây giờ chỉ còn cách đẩy phiền toái này lên lưng y.
Nghĩ đến đây, Huyện lệnh không do dự nữa, lập tức phái người thứ hai đi đưa tin, đi đến huyện Đàm báo tin tức.
Lã Bố của Huyện Bái đêm qua xuất quân xâm nhập Tương Bí, phóng hỏa đốt cháy kho lúa Tương Bí Khoảng cách giữa Tương Bí và Huyện Đàm không quá xa, cho nên rất nhanh, Huyện Đàm phải biết được tin kho lúa Tương Bí bị tập kích. Con mẹ nó đó là vật tư chiến lược, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, cũng là một chuyện đại sự.
Vì thế, Huyện Đàm lệnh nhanh chóng phái người đi tới bờ bên kia sông thuật thủy, sau khi tìm được Mi Phương, báo ngay tin tức kho lúa Tương Bí bị tập kích.