Mùng hai tháng hai, rổng ngẩng đầu dậy. Khắp mặt đất hồi xuân, vạn vật sống lại, muông thú và côn trùng ngủ đông trong bùn đất và dưới hang động đều bừng tỉnh. Theo từng trận sấm đầu mùa, những cơn mưa xuân lất phất đón chào vụ cày cấy mùa xuân bắt đầu.
Vụ cấy xuân năm nay vô cùng quan trọng. Tào Tháo hạ lệnh, mở rộng gieo trồng cao lương ở địa khu Nhữ Nam. Tuy hương vị của nó không quá ngon, nhưng đối với dân chúng lại có thể no bụng. Một hồi đại chiến ở Từ Châu khiến cho Tào Tháo tiêu hao phần lớn lương thảo. Nếu cao lương có thu hoạch khả quan, mùa sau Tào Tháo sẽ lại mở rộng thêm quy mô.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, trong phủ đại tướng quân ở Nghiệp thành, Hà Bắc, một hồi tranh luận kịch liệt cũng đã hạ màn.
- Nếu không lấy được Bắc Hải Đông Lai, càng khó nắm trong tay Thanh Châu. Trước kia, Lưu hoàng thúc trấn thủ Bắc Hải quốc, nhưng binh mã đa phần là đám đạo tặc. Hiện giờ Lưu hoàng thúc bị kìm hãm ở Hứa Đô, Bắc Hải lòng người hoang mang, phải cần có một người hùng mạnh trấn giữ, ổn định cục diện. Nếu Lưu hoàng thúc nguyện ý dùng hai quận Bắc Hải và Đông Lai để trao đổi, chứng tỏ hắn không cam lòng làm cái nhà lao để đám đạo tặc luyện binh. Đại tướng quân đáp ứng lại tình cảm của Lưu hoàng thúc, để hắn tạm cư ở Liêu Tây… Ha ha, Đại tướng quân sẽ được lợi không nhỏ.
Tân Bình thần sắc bình tĩnh, bộ dáng phong khinh vân đạm.
Viên Thiệu mày nhíu chặt:
- Lợi ích mà Trọng Trị nói đến là gì vậy?
- Chẳng lẽ chủ công không thèm nhỏ dãi tinh binh mãnh tướng của Lưu hoàng thúc sao?
Viên Thiệu ngẩn ra, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam, dường như đang lẩm bẩm:
- Đám người của Lưu hoàng thúc đều là quân tinh nhuệ, nhưng phải thế nào mới có được?
- Trong đám thủ hạ của Lưu hoàng thúc, có Thái Sử Từ, Hứa Chử, Hoàng Trung luôn trung thành và tận tâm với Lưu hoàng thúc. Nếu có những người này, muốn lôi kéo những người khác liền phi thường khó khăn. Nhưng nếu như chủ công có thể đáp ứng được yêu cầu, khiến những người này tụ tập ở Liêu Tây, thì có khác nào ở trong nhà mình. Lưu hoàng thúc một ngày còn không thể thoát thân khỏi Hứa Đô, chủ công liền có thể thi lấy ân nghĩa, lôi kéo bọn họ. Dần dà lâu ngày, dù là ý chí sắt đá cũng phải lay động, huống chi đám người này như rồng mất đầu, khó tránh khỏi sẽ nghe theo lời mời chào của chủ công. - Nhưng nếu như Lưu hoàng thúc có thể thoát thân khỏi Hứa Đô…
Tân Bình cười nói:
- Tào tặc luôn kiêng kị Lưu hoàng thúc, đương nhiên giám sát sẽ càng thêm nghiêm ngặt. Coi như là Lưu hoàng thúc có thể thoát thân, đến lúc đó bọn họ đều đã bị chủ công khống chế, có thể làm được trò trống gì nữa? Nếu thật sự không được, chủ công cũng có thể áp dụng thủ đoạn mà Tào tặc đối phó với Lưu hoàng thúc. Lập Lưu hoàng thúc làm thái thú Liêu Đông, để tất cả tập trung ở Liêu Đông, lại cắt cử người có năng lực làm thái thú Liêu tây, đương nhiên có thể kiềm chế được Lưu hoàng thúc. Nếu như vậy không chỉ giúp chủ công được danh nhân nghĩa, mà còn có thể ngăn chặn việc Lưu hoàng thúc khuếch trương thế lực. Mà Công Tôn thị ở Liêu Đông cũng đâu có thể cam lòng giao Liêu Đông ra? Chủ công có thể một mũi tên bắn trúng ba con chim. Được cái danh nhân nghĩa, kiềm chế thế lực của Công Tôn thị, chèn ép thế lực của Lưu Sấm...
Viên Thiệu đưa mắt nhìn sang Tự Thụ, liền thấy Tự Thụ trầm tư không nói. Nói thật, Tự Thụ cũng hiểu được, nếu Lưu Sấm từ Bắc Hải dời tới Liêu Tây thì khó mà đạt được thành tích gì.
Liêu Tây là vùng đất lạnh giá! Bắc có Ô Hoàn, đông có Công Tôn thị, lại bị Viên thị vây kín, Lưu Sấm nếu đến Liêu Tây, chẳng khác gì là lâm vào trùng vây, kìm hãm phát triển. Một mảnh tử địa, nhân khẩu không đông lắm, sản vật cũng không lấy gì làm phong phú.
Tự Thụ thật sự là không nghĩ ra được, Lưu Sấm sau khi đến Liêu Tây có thể có được thuận lợi gì. Nhưng trong lòng lại thấy có chút không đúng lắm. Nhưng nếu cứ ngờ vực vô căn cứ liền đem những tinh binh mãnh tướng của Lưu Sấm đẩy hết cho Tào Tháo, vậy thì Tào Tháo tất nhiên sẽ như hổ thêm cánh. - Trọng Trị, Hao Hổ bên đó thế nào rồi?
Tân Bình vội vàng nói:
- Lã Bố hiện giờ đã thành phế nhân. Nghe nói y cả ngày uống rượu, rầu rĩ không vui... Mà đám tay chân phần nhiều hướng về Lưu hoàng thúc. Mà ngay cả mấy viên đại tướng bên cạnh y dường như cũng hướng về Lưu Sấm. Ta xem Hao Hổ, khó mà khôi phục được. Một Hao Hổ đã không còn nanh vuốt, sao có thể uy hiếp đến chủ công được?
Ngẫm lại thì đúng là đạo lí này. Tự Thụ nhìn về phía Viên Thiệu, nhẹ nhàng gật đầu...
Viên Thiệu chợt nói:
- Nếu đã vậy, Trọng Trị hãy đi hồi đáp với Trần Trường Văn, nói là ta đã đồng ý để bọn họ đến Liêu Tây. Nhưng toàn bộ quân nhu lương thảo của Bắc Hải đều không được mang đi. Còn có từ hôm nay để cho Hiển Tư tiến vào đóng quân ở Bắc Hải, trước tiên đóng quân ở huyện Kịch. Nói với Trần Trường Văn, ta muốn trước tháng tư phải rút khỏi Bắc Hải, trước tháng năm ta muốn hoàn toàn chiếm giữ Bắc Hải và quận Đông Lai. Ân, còn việc tuyển người làm thái thú Liêu Tây còn phải cân nhắc thêm, tuyển người thích hợp đến Liêu Tây nhận chức. Vậy thì Công Dữ trước hết phái người đến Ô Hoàn báo cho Hãn Lư Duy, phái y đóng quân ở Lư Long Tắc, không cần hỏi lí do, chỉ cần đến đóng quân là được.
Hãn Lư Duy là đại nhân mười sáu bộ của Ô Hoàn. Quan hệ của Viên Thiệu và Hãn Lư Duy xưa nay đều rất tốt, nếu đóng quân ở ngoài Lư Long Tắc, có thể hình thành kiềm chế có hiệu quả với Liêu Tây. Tuy rằng binh mã của Lưu Sấm chưa tới Lư Long Tắc nhưng Viên Thiệu cũng không cam tâm để Lưu Sấm thuận lợi chiếm lấy Liêu Tây. Tóm lại, Lưu Sấm gặp phải càng nhiều nguy khốn thì Viên Thiệu càng có lợi. Y tạm thời cũng không thừa hơi đối phó với Lưu Sấm, nhưng vẫn đủ để gây cho Lưu Sấm hết rắc rối này đến rắc rối khác, khiến hắn khó có thể sống yên.
Trong lòng Tân Bình không khỏi có chút bất an.
Tự Thụ thì mỉm cười, hơi gật đầu nói:
- Chủ công yên tâm, Thụ sẽ đi an bài ngay.
Từ phủ Đại tướng quân đi ra, trong lòng Tân Bình rối bời không rõ là cảm giác gì. Y lên xe ngựa trước cửa, nhìn Trần Quần ngồi ngay ngắn trong xe, thở dài nói: - Trường Văn, Đại tướng quân đã đồng ý, dùng Liêu Tây đổi lấy hai quận Bắc Hải và Đông Lai, cũng đồng ý phong cho Lưu Sấm làm thái thú Liêu Tây.
- Hả?
- Nhưng đại tướng quân nói trước tháng tư Lưu Sấm nhất định phải rút quân khỏi Bắc Hải, y muốn trước tháng năm vào đóng quân ở Bắc Hải và Đông Lai.
Trần Quần nói:
- Như vậy mà nói thì đại tướng quân phần nhiều vẫn có lòng kiêng kị với chúng ta.
Tân Bình cười khổ nói:
- Lưu hoàng thúc bị kìm hãm ở Hứa Đô, tất có kẻ sinh lòng dòm ngó Bắc Hải. Đại tướng quân hiện nay đã dẹp yên phương bắc, lương thảo sung túc, binh mã cường thịnh, đang có ý tiến về phía Nam. Cho nên Bắc Hải và Đông Lai này, nhất định phải nắm chắc trong tay. Trường Văn lần này tới rất đúng lúc, nếu là khi khác, Đại tướng quân chưa chắc sẽ đồng ý đem Liêu Tây chắp tay nhượng bộ.
Điểm này, Trần Quần cũng rất tán thành. Thời thế phi thường sinh ra quyết định phi thường… Lưu Sấm vào lúc này để y đi sứ Ký Châu, vừa đúng nắm được thời cơ. Điểm mấu chốt của Lưu Sấm là ít nhất phải có một quận cư trú. Trần Quần nêu ra điều kiện hai quận đổi hai quận, cũng biết Viên Thiệu căn bản không có khả năng đồng ý điều kiện này. Chỉ có điều chung quy vẫn phải bỏ ra chút công sức. Dựa theo tình hình trước mắt ít nhất cũng đủ đạt đến điều kiện của Lưu Sấm khiến Trần Quần thở phào nhẹ nhõm. - Trọng Trị tiên sinh, chỉ e đại tướng quân còn có yêu cầu khác …
Tỷ như công tử nhà ta, làm chức vụ gì?
- Chuyện này…
Tân Bình tỏ ra xấu hổ, sau khi do dự một chút hạ giọng nói:
- Đại tướng quân muốn để Lưu hoàng thúc làm thái thú Liêu Đông.
- Thái thú Liêu Đông?
- Trường Văn, ngươi đừng vội. Ta biết làm vậy có điểm không tốt, không tốt lắm, nhưng Đại tướng quân cũng là bất đắc dĩ. Đại tướng quân vốn đã đồng ý để Lưu hoàng thúc làm thái thú Liêu Đông, nhưng Tự Thụ và Công Dữ lại không tán thành. Ngươi cũng biết, Tự Thụ là lão thần, dưới trướng đại tướng quân rất có địa vị, không phải người ta có thể thay đổi được.