Bất tri bất giác, mặt trời sắp xuống núi. Hoàng hôn nắng chiều, khiến đại đia nhuộm thành một phiến tàn đỏ.
Lưu Sấm, Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng (tức là Thái Sử Hanh) tụ hợp lại một chỗ, kiểm tra qua chiến lợi phẩm thu được, cũng là có chút phong phú.
Sau khi giết xong con gấu, bởi vì Lưu Sấm trên người bị thương tổn, tốc độ săn bắt cũng vì thế mà cũng chậm đi rất nhiều hắn không còn tự mình ra tay nữa, mà lệnh Trác Ưng dẫn Phi Hùng Kỵ đi săn. Đến lúc kết thúc cuộc săn, kiểm kê con mồi, con mồi lớn nhỏ có hơn trăm, ước chừng cộng thêm thu hoạch của Tiêu Lăng và Thái Tử Hưởng, con số chắc vượt trên hai trăm. Đấy là còn chưa nói đến ở đây còn có hai con gấu ngựa, trong đó có một con nặng gần ngàn cân.
Có hai con gấu ngựa này, Lưu Sấm liến đứng ở thế bất bại. Chẳng qua, hắn không dám cam đoan, thu hoạch của các tôn thất khác như thấy nào, cho nên phải chuẩn bị nhiều hơn nữa. - Công Tử, người bị thương...
Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng lúc nhìn thấy Lưu Sấm, không khỏi bị hoảng sợ. Cũng khó trách, trên người Lưu Sấm máu chảy đầm đìa, tuy đã thay đổi áo bào, nhưng cũng không cách nào che giấu thương thế trên người hắn. - Không vấn đề gì, chỉ là đánh nhau cùng hai con súc sinh, đừng lo quá.
Hắn hỏi qua thu hoạch của hai người Tiêu Lăng một chút, trên cơ bản đều nằm trong dự đoán.
Hạ Hầu Mậu và Hạ Hầu Hành hai người dọc đường đi quấy rầy không ngừng, đích thật gia tăng khó khăn cho Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng rồi. Mặc dù vậy, thu hoạch hai người cũng có chút phong phú, trong đó vận khí Thái Sử Hưởng không tệ, gặp được một đám dã cẩu, ước chừng hai muơi con, bị Thái Sử Hưởng liên kích dụ cả đàn ra, Tiêu Lăng còn săn giết được hai con lộc lớn. Lưu Sấm tính sơ sơ qua, cả ba đội nhân mã, tổng cộng săn bắt gần ba trăm con, hẳn là đủ rồi.
Xem xem thời gian, thời điểm kết thúc cũng không còn xa. Lưu Sấm liền dẫn mọi người, còn phải đem từng đống từng đống con mồi trở về.
Lúc này trong doanh địa huyên náo không ngừng. Các tướng lĩnh săn bắt trở về từng người từng người cao hứng, phấn chấn, tụ lại một chỗ cười nói.
Sắc mặt của Hán Đế rất là khó coi.
Mà trên mặt Tào Tháo thì có một chút ý cười cổ quái, thỉnh thoảng quét qua người Hán Đế một cái, trong mắt tỏ ra vẻ khinh thường. Cũng khó trách, nhìn những thu hoạch của tôn thất này đi, hai, ba con tiểu miêu, tiểu cẩu, chỉ như vậy mà có thể đem ra sao? Ngược lại là con cháu Tào gia cùng các các dòng họ khác thu hoạch cực dày, mà trong tôn thất, người duy nhất có thể đem ra chút thành tích, e là chỉ có hơn hai mươi con mồi mà Lưu Bị hiến tới, nếu không thì mất hết sạch mặt mũi rồi. - Tam công tử đã trở lại rồi!
Trong lúc mọi người ở đây đùa nói, ngoài doanh địa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào. Chỉ thấy một đội kỵ quân chạy như bay mà đến, người cầm đầu kia, rõ ràng là một đồng tử khoảng mười tuổi. Trên lưng ngựa treo có bốn năm con chim Trĩ, lông chim tươi đẹp, trộng dị thường bắt mắt.
Tào Tháo nhìn đồng tử kia, trên mặt lập tức tỏ ra một chút vẻ ôn hòa tươi cười. Đồng tử xuống ngựa xong hai tay cầm một con chim Trĩ, chạy đến trước mặt Tào Tháo, quỳ một chân trên mặt đất nói: - Phụ thân, lúc hài nhi đi sắn gặp mấy con chim Trĩ bộ lông tươi đẹp, cho nên săn về dâng cho phụ thân.
- Hài nhi của ta mau đứng lên.
Tào Tháo cười lớn, tiến đến dìu dắt đồng tử lên, sau đó từ đuôi con chim Trĩ giật xuống ba chiếc lông chim, một chiếc tự gài lên đầu mình, một chiếc gài trên đầu của đồng tử, chiếc còn lại ý cầm trong tay, sau khi nhìn quanh mọi người, đột nhiên vẫy vẫy tay nói: - Công Minh mau lại đây.
Tử Hoảng ngẩn ra, vội vàng bước lên phía trước. Tào Tháo đem chiếc lông còn lại kia cắm ở trên đầu Tử Hoảng, nhất thời thu hút ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. - Công Minh từ lúc đi theo ta tới nay, nhiều lần lập chiến công, nay đem lông chim do đứa nhỏ săn được tặng, mong rằng Công Minh chớ trách.
Tử Hoảng kích động không thôi, liên tục nói lời cảm tạ.
- Tam công tử mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại rất lợi hại. Y còn săn về một con lợn rừng, nặng chừng ba trăm cân!
Tào Tháo nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ khẩn trương.
- Hài nhi của ta, có bị thương ở đâu không?
Đồng tử này tên Tào Chương, là đứa còn thứ ba của Tào Tháo, năm nay mười một tuổi. Bởi vì từ khi sinh ra có ''hoàng tu'' (Râu vàng), cho nên Tào Tháo thường gọi đứa nhỏ này là ''Hoàng tu nhi''. Tào Chương này từ nhỏ yêu thích võ nghệ, lại được trời sinh thần lực, từng đi theo vị tướng Tào Tháo quý mến Điển Vi học tập võ nghệ, được Tào Tháo thương yêu nhất.
Tào Chương cười nói:
- Phụ thân yên tâm, hài nhi biết được chừng mực... Một con lợn rừng to lớn như vậy, hài nhi cũng không phải một mình đối phó, là hợp lực cùng các tướng sĩ săn bắt. Sau này hài nhi trưởng thành thành người lớn, nhất định sẽ tự mình giết một con, dâng cho phụ thân, đến lúc đó mới là thực sự bản lĩnh.
Tào Tháo sau khi nghe xong, không kìm nổi cất tiếng cười to. Lão cười càng lúc càng to, sắc mặt Hán Đế đứng một bên càng lúc càng khó coi...
Một đồng tử đã có thể săn về một con lợn rừng, nhưng mà con cháu tôn thất nhà mình thì... Người ta nói Lưu Huyền Đức vũ dũng, chẳng qua chỉ như vậy.
Y hiện tại chỉ còn lại một hy vọng, đó chính là Lưu Sấm. Nhưng nghĩ đến, Lưu Sấm thế đơn lực bạc, chẳng lẽ lại dựa vào sức một mình hắn liền có thể thắng được mọi người sao? Cộng thêm nhục nhã lúc trước từ từ Tào Tháo, cũng khiến cho Hán Đế càng bất mãn đối với Tào Tháo, trong lòng tràn ngậm hận ý. Chẳng qua, y không dám đem hận ý này biểu hiện ra ngoài, cho nên đành phải đứng ở trên loan giá, cố gắng miệng cười, trong nội tâm đang mong mỏi, Lưu Sấm tài cán sẽ giúp y đòi lại mặt mũi. - Lưu hoàng thúc sao còn chưa thấy về?
Mắt thời sắc trời đã tối đen, Lưu Sấm còn chưa xuất hiện, trong lòng Tào Tháo không khỏi đắc ý.
- Chắc là Lưu hoàng thúc thu hoạch không được nhiều lắm, cho nên không còn mặt mũi trở về.
Ở bên cạnh có người trả lời, lập tức dẫn đến một đám tướng lĩnh họ Tào và dòng họ khác ha ha cười. Tiếng cười kia, cho dù là con cháu tôn thất da mặt dày cũng cảm thấy có chút nóng mặt. Phục Hoàn và Đổng Thừa sắc mặt càng trở thành xanh mét, đứng một bên trầm mặc không nói gì.
Phục Hoàn quay đầu nhìn lĐổng Thừa.
Đây là tôn thất mà ngươi đề cử là cường nhân sao? Hành vi xuất công không xuất lực của Lưu Bị, sao có thể giấu diếm được hai người Đổng Thừa và Phục Hoàn.
Nhớ ngày đó, Đổng Thừa hướng Phục Hoàn đề cử Lưu Bị, là muốn tăng cường lực lượng tôn thất, nhưng bây giờ cho thấy tên Lưu Bị này rõ ràng sợ Tào Tháo, sao mà có thể phục hưng được Hán thất? Sắc mặt của Đổng Thừa cũng có chút khó coi hơn. Y cảm giác chính mình đã bị Lưu Bị lừa gạt rồi! Mới vừa rồi, y đã nói rõ ràng với Lưu Bị, nên làm rạng rỡ tôn thất, nhưng mà hiện tại... những con mồi kia, nhìn qua mặc dù thì không ít, nhưng sao có thể cho là đã dùng hết sức?
Kẻ tặc này khiến ta quá thất vọng!
Ánh mắt Đổng Thừa dừng trên người Lưu Bị, sáng rực như đao kiếm vậy.
Lưu Bị dường như cũng cảm thấy việc mình làm có chút không đủ tiêu chuẩn, bởi vậy mà cúi đầu, không nói một lời.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài doanh truyền đến liên tiếp tiếng kinh hô của một đạo kỵ quân, thu hoạch được nhiều con mồi chậm rãi đi vào doanh địa, mà trong số những con mồi đó, có thi thể hai con gấu ngựa to lớn khiến người ta vạn phần khiếp sợ, trên người Lưu Sấm dính đầy vết máu, áo bào thì rách nát nhưng tinh thần hắn nhìn lại vô cùng tốt. Sau khi vào trong doanh địa, hắn nghiêng người xuống ngựa, bước nhanh đến trước loan giá, quỳ một chân trên đất nói: - Thần Lưu Sấm, phụng mệnh đi săn, tiến đến phụng mệnh. Được hồng phúc tề thiên của bệ hạ, thần săn được hai con gấu ngựa đặc biệt dâng lên cho bệ hạ.
Khi hai thi thể của hai con gấu ngựa được trưng bày trong doanh địa, thu hút đến liên tiếp tiếng kinh hô. Việt Hề, Từ Hoảng, Hạ Hầu Đôn cùng Tào Nhân, Tào Hồng đều tiến đến xem, nhìn thi thể hai con gấu ngựa, mặt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
Tào Tháo cũng không ngờ Lưu Sấm lại chạy đi giết gấu. Lão lôi kéo tay Tào Chương bước nhanh về phía trước, thấy mặt Việt Hề lộ vẻ khiếp sợ, liền vội càng hỏi: - Gấu ngựa này có đúng là hoàng thúc giết chết sao?
- Chủ Công, hai con gấu ngựa này, tiểu nhân xem con kia dường như bị loạn thương đâm chết, kì thực trước đó còn đang sống đã bị người dùng nắm tay đánh đứt xương cốt, đã không còn sức chống cự. Mà con gấu lớn hơn kia có khi là Lưu hoàng thúc tự mình đánh giết, từ vết thương có thể thấy, hẳn là ba đao lấy mạng.
Nói cách khác, hai con gấu ngựa này, rất có thể là bị một mình Lưu Sấm giết chết. Tào Chương trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, đột nhiên chạy đến bên cạnh Hạ Hầu Đôn nhẹ giọng nói: - Nếu Điển sư phụ ở đó, có thể giết chết hai con gấu ngựa này không?
Điển Vi là lúc trước được Hạ Hầu Đôn tiến cử, bởi vì có dũng vượt suối đuổi hổ, mới đề cử cho Tào Tháo.
Hạ Hầu Đôn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Quân Minh, nếu như là trẻ lại mười tuổi, là có thể làm được.
- Đây chẳng phải nói là, Lưu hoàng thúc này với Điển sư phụ không kém đó sao?
Hạ Hầu Đôn lấy vũ dũng là tự xưng, nghe thấy Tào Chương hỏi như vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là không kìm nổi gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể phân biệt được, sàn sàn như nhau.
Tào Chương hướng ánh mắt đến Lưu Sấm, lập tức trở nên sáng rực lên rồi. Mà Tào Tháo nhìn thi thể hai con gấu ngựa, một lúc sau đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, đi đến trước loan giá khom người nói: - Hiện có hoàng thúc lực hạ hai con gấu, dũng lực có thể nói là vô song, thần chúc mừng bệ hạ, cung chúc bệ hạ, Hán thất có thể có mãnh tướng như vậy, ngày phục hưng... sắp tới rồi… Đây thực sự là một ''Phàn Khoái'' (Một công thần khai quốc nhà Hán) rồi hay sao?
Nói xong, y kéo tay của Lưu Sấm, thân thiết hỏi:
- Hoàng thúc bị thương, kính xin điều dưỡng chút, đừng để thương hại đến thân thể quá mức.
Nói xong, Tào Tháo cởi chiếc áo bào gấm trên người xuống, choàng lên người của Lưu Sấm. Lưu Sấm tròng mắt hơi híp lại, nhìn nhìn Tào Tháo, lại nhìn sang Hán Đế...
Lại thấy Hán Đế một mình đứng trên loan giá, trên mặt đầy vẻ hứng phấn. Trong lòng hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: người ta nói Hiến Đế (Vị vua cuối cùng của nhà Đông Hán cũng là y) vô tình, nhẫn tâm, bây giờ xem ra, đúng là như vậy.
Những lúc như thế này, vốn là thời cơ để y lôi kéo lòng người, mà lại đứng ở đó diễu võ dương oai, hoàn toàn không để ý toàn thân Lưu Sấm máu tươi chảy đầm đìa. Trái lại Tào Tháo, chính mình và lãoy là thủy hỏa bất dung, lão lại không để ý chuyện này chút nào. Mặc kệ lão là thật tâm hay là hư tình giả ý, nhưng chỉ với khí khách này mà nói, Hán Đế sao lại có thể là đối thủ của lão?